Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 65: Thơm thơm, mặn ngọt



Edit+beta: LQNN203

Hai ngón tay thon dài hơi mát lạnh khuấy động trong miệng Hứa Phương Phỉ, tùy tiện véo vào lưỡi của cô.

Hứa Phương Phỉ đỏ mặt muốn nói gì đó nhưng môi, lưỡi và cơ thể đều bị kiềm chế nên chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ.

Trịnh Tây Dã rũ mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống cô gái trong lòng mình, đôi mắt đen thăm thẳm, giống như hai con suối sâu không thấy đáy.

Tư thế ngưỡng cao cổ khiến cô gái khó nuốt.

Dịch thể trong suốt chảy xuống đôi môi hơi hé mở của cô, vẽ nên một vệt nước mơ hồ trên làn da nơi khóe miệng trắng như tuyết, uốn khúc, trượt xuống, thấm ướt bàn tay trái đang véo nhẹ cổ cô của Trịnh Tây Dã.

Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức lẩm bẩm hai lần, muốn ngậm miệng lại.

Không ngờ, hai ngón tay trên đầu lưỡi lại cảm nhận được ý đồ của cô, không lùi mà tiến lên, lười biếng mở rộng cái miệng nhỏ nhắn của cô hơn nữa.

Hứa Phương Phỉ hồi lâu không thoát ra được, vừa xấu hổ vừa tức giận nên quyết định cắn thẳng vào anh.

Lực cắn như mèo con không đáng kể, không có chút đau đớn nào mà giống như bị cù nhẹ.

Trịnh Tây Dã cảm thấy buồn cười trước sự phản kháng dễ thương của bé con, một nụ cười khoái chí thoát ra khỏi cổ họng, ngón tay anh tùy tiện rút ra khỏi miệng cô.

Mang ra một tấm lụa trong suốt.

Hứa Phương Phỉ vô tình nhìn thấy từ khóe mắt, ngay lập tức nổ tung, bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt từ đầu đến cuối. Thấy tay anh dính đầy nước bọt của cô, cô xấu hổ vô thức lấy trong túi xách ra một gói khăn giấy, định lau tay cho anh.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, xoạch một tiếng, khăn giấy trong gói nhỏ rơi xuống đất.

Trịnh Tây Dã nâng cằm Hứa Phương Phỉ lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô.

Toàn bộ khuôn mặt Hứa Phương Phỉ nóng đến mức bất tỉnh, mười ngón tay của cô vô thức nắm lại thành hai quả đấm nhỏ, mở to mắt.

Đôi môi của người đàn ông áp vào môi cô, nhuốm hơi thở lạnh lẽo đặc trưng của anh, rất nhẹ nhàng và sảng khoái.

Loại cảm giác xúc giác này đặc biệt tuyệt vời, không thể giải thích được khiến Hứa Phương Phỉ nhớ về thời thơ ấu của cô.

Có một mảnh ruộng riêng trước ngôi nhà cũ của họ ở quê, khi bà ngoại còn sống, bà đã cần cù trồng những vạt cây bông lớn trên ruộng. Khoảng tháng Tám hàng năm là ngày cây bông chín rộ. Cô thích nắm vạt áo của bà ngoại nhảy xuống ruộng bông, bên tai còn văng vẳng giọng nói của ông ngoại, dùng giọng điệu hiền từ nhất mà mắng: "Tiểu nha đầu, cháu giẫm phải thổ địa rồi, năm sau bông không nở được mất."

Đôi môi của Trịnh Tây Dã mềm mại như cây bông được bà ngoại trồng.

Hứa Phương Phỉ bị nụ hôn của anh làm cho mê mẩn, suy nghĩ của cô đã bay lên trời rồi.

Không biết khi nào Trịnh Tây Dã vừa hôn cô vừa đóng cửa phòng ngủ, khi nào anh hôn cô ôm trọn lấy cô, khi nào anh hôn cô và đẩy cô vào sau cửa.

Khi Hứa Phương Phỉ định thần lại, cô phát hiện mình đã biến thành một chú gấu túi con, hoàn toàn treo trong vòng tay anh.

Không biết rèm cản sáng phòng ngủ này của hãng nào, chất lượng thì khỏi phải nói.

Vừa đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng khách liền bị ngăn cách, cả căn phòng giống như biến thành một không gian khác, hoàn toàn cách biệt với bầu trời xanh và ánh sáng ban ngày.

Khắp nơi tối đen như mực, tối đến mức Hứa Phương Phỉ hoảng sợ.

Tầm nhìn duy nhất còn lại là bóng tối, các giác quan khác kích thích nhiệm vụ nặng nề là nhận thức thế giới bên ngoài, vì vậy chúng tự nhiên đặc biệt nhạy bén.

Trải nghiệm môi và lưỡi cực kỳ rõ ràng. Rõ ràng là mỗi khi đầu lưỡi của anh chạm vào đầu lưỡi của cô, cô dường như có thể đếm được những nụ vị giác khỏe mạnh và đồng đều trên bề mặt lưỡi của anh.

À, còn có răng.

Răng của Trịnh Tây Dã có hình dạng như hai hàng hạt ngô lộn ngược, cứng và ngay ngắn, mặt trên nhẵn bóng, không hề sắc nhọn. Nhưng anh có một chiếc răng nanh nhỏ ở hàm trên bên trái và bên phải, hai chiếc răng đó lại nhọn.

Mỗi lần anh hôn cô, cuối ngày khi quấn lấy cô, liền sẽ dỗ dành cô vốn đã mê muội thè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra đưa vào miệng anh.

Hứa Phương Phỉ không biết hôn môi. Mỗi khi anh đến em đi, cô sẽ chỉ thận trọng, thực hiện các động tác ngẫu nhiên, thỉnh thoảng ngây ngô va phải vùng răng nanh sắc nhọn của Trịnh Tây Dã, sẽ bị lưỡi của anh nhẹ nhàng đẩy ra...

Một nụ hôn kết thúc.

Đầu Hứa Phương Phỉ choáng váng, như thể cô bị sốt, nóng và bối rối. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại vùi vào hõm vai người đàn ông, hai má co rụt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Hô hấp của Trịnh Tây Dã cũng rối loạn, anh vòng tay ôm lấy bé con mềm nhũn, nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên trán và vành tai của cô.

Trong căn phòng tối đen như mực, bọn họ yên lặng ôm nhau, nhất thời không ai nói chuyện.

Đột nhiên, Trịnh Tây Dã nghe thấy một tiếng thở dài trong vòng tay của mình.

Anh hơi hé đôi môi mỏng, cắn vành tai hồng nhạt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Em thở dài cái gì?"

Bé con ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn anh, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt còn mờ sương. Cô khẽ càu nhàu: "Em phát hiện, ở cùng anh đặc biệt mệt mỏi."

Trịnh Tây Dã nhướng mày: "Ý em là sao?"

Bé con thấp giọng trả lời, 囧囧 nói: "Cứ như vừa rồi, em cảm giác còn mệt hơn chạy 800 mét."

Trịnh Tây Dã cười nhạt, cọ cọ sống mũi với gương mặt trơn trượt của cô, hỏi: "Vậy em có thích không?"

Hứa Phương Phỉ nhất thời không hiểu "Thích hay không thích cái gì?"

Trịnh Tây Dã: "Như vừa rồi ấy."

"..." Hứa Phương Phỉ chết lặng.

Người đàn ông tựa hồ sợ cô không hiểu, liền ân cần giải thích một lần nữa, nhỏ nhẹ nói: "Như vừa rồi, cùng anh hôn môi."

"..."

Cô gái nhỏ không biết trả lời như thế nào, xấu hổ đến xương quai xanh ửng hồng, cái đầu tròn vo vùi vào hõm vai người đàn ông, rầu rĩ không nói nên lời.

Trịnh Tây Dã nắm chặt quả bóng nhỏ trong tay bằng lòng bàn tay to lớn, ngón trỏ mảnh khảnh gõ nhẹ từng cái một, không thúc giục cũng không vội vàng, chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Một lúc sau.

Hứa Phương Phỉ nhận ra điều gì đó, lén lút ngước mắt nhìn anh: "Câu hỏi này, có cần phải trả lời không?"

Trong bóng tối, Trịnh Tây Dã không thể nhìn thấy vẻ mặt và cử chỉ của cô gái nhỏ, nhưng mỗi một tấc da thịt mà lòng bàn tay và đầu ngón tay anh chạm vào đều mịn màng và nóng bỏng.

Trịnh Tây Dã khẽ cắn cằm cô: "Có."

Hứa Phương Phỉ vẫn do dự, sau đó lắp bắp nhỏ giọng hỏi: "Vậy em trả lời xong, anh có thể... Đừng đè em vào cửa nữa được không?"

Anh xao tới 1m9, cô sợ bị ngã nên không còn cách nào khác là gác hai chân lên eo anh.

Tư thế này thực sự rất xấu hổ.

Thậm chí chút... không phù hợp cho trẻ em.

Trịnh Tây Dã vẫn không có lời nào khác, chỉ lười biếng "ừm" một tiếng từ trong hốc mũi.

Sau một lúc lâu, tiểu gia hỏa chần chờ chần chờ một hồi, cuối cùng lấy hết dũng khí đáp hai chữ: "Em thích."

Khóe miệng Trịnh Tây Dã cong lên, tùy ý trả lời: "Thích cái gì?"

Cô gái nhỏ mặt càng đỏ hơn, lẩm bẩm nói: "Thích, hôn anh."

"Ai thích?"

"... Em."

"Nói lại một lần đi." Trịnh Tây Dã hôn lên má cô, "Cấu trúc chủ ngữ tân ngữ nhất định phải đầy đủ."

"Anh tới kiểm tra tiếng Trung của em sao?" Hứa Phương Phỉ ho khan hai tiếng, tính tình cũng nổi lên, trừng mắt nhìn: "Em không nói, mau thả em xuống."

Sắc mặt Trịnh Tây Dã trầm xuống: "Không nói sẽ không bỏ qua."

Hứa Phương Phỉ bị sốc bởi da mặt dày của người đàn ông này. Cô tức giận, xấu hổ và khó chịu không chịu thỏa hiệp, cô vùng vẫy tay chân thật mạnh, cố thoát ra khỏi vòng tay anh.

Trịnh Tây Dã vốn đã áp sát, vì vậy bé con vặn vẹo, vặn khiến anh hít một hơi thật sâu.

Ánh mắt anh trở nên âm trầm hơn, anh dùng hai cánh tay khống chế cô, trầm giọng nói: "Em ngoan ngoãn chút đi, động thêm vài lần nữa, có tin anh lập tức làm em không."

Hứa Phương Phỉ: "."

Bắt gặp ánh mắt đen kịt của người đàn ông, cô gái nhỏ thành công hoảng sợ, cảm giác được cái gì đó, thân thể đột nhiên cứng đờ, mặt đỏ đến sắp chảy máu, không dám động nữa.

Trịnh Tây Dã rủ mi mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp và đỏ bừng.

Sau khi ngắm nhìn cô một phút, anh cũng hoà hoãn lại một phút. Ngọn lửa không hề bị dập tắt, không hề thuyên giảm mà ngày càng bùng lên dữ dội.

Anh hơi nhíu mày.

Bên này, Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không biết Trịnh Tây Dã đang nghĩ gì, nhưng thấy anh nhìn mình chằm chằm một cách hung dữ và thẳng thừng một lúc, sau đó lông mày khẽ cau lại, như thể đang vướng vào một loại vướng mắc hoặc suy nghĩ nào đó.

Không lâu sau, cô chớp mắt, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo người đàn ông, vừa định nói, Trịnh Tây Dã đột nhiên nhấc bổng cô lên, dùng một tay ôm lấy cô, ôm cô ra khỏi tấm ván cửa, đi tới thẳng đến giường đặt xuống.

"A Dã..."

Hứa Phương Phỉ không biết Trịnh Tây Dã định làm gì, cô vô cùng sợ hãi, rụt rè hét lên với hàm răng run rẩy, dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh hơn nữa.

"Suỵt, đừng sợ."

Trịnh Tây Dã cúi người, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hôn lên má cô gái nhỏ, giọng điệu ôn nhu như nước chảy: "Anh không vào."

Hứa Phương Phỉ bối rối mở to mắt: "Vậy..."

Đột nhiên, cảm thấy trên người ớn lạnh, chiếc váy sáng màu bên dưới chiếc áo len được vén lên.

Hứa Phương Phỉ vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, cô thấp giọng "a" một tiếng, muốn chạy trốn theo phản xạ có điều kiện. Nhưng còn chưa kịp động đậy, năm ngón tay thon dài hữu lực đã nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh của cô, hoàn toàn ngăn cản đường lui của cô.

Cô hốt hoảng ngước mắt lên, chợt sững người.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trịnh Tây Dã sâu thẳm không đáy, khuôn mặt lạnh lùng không tì vết, đôi tai, tất cả đều phủ một lớp đỏ mỏng hiếm thấy.

Anh ghé sát vào cô, nói: "Bé con, anh muốn hôn."

Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức lén lút co quắp ngón chân, cảm giác như sắp ngất đi. Cô đỏ mặt lắc đầu: "... Không thể."

Trịnh Tây Dã hôn lên môi cô, khàn giọng dỗ dành cô: "Bé con ngoan, để anh yêu em thật tốt."

Cô che mặt: "Nhưng... em thực sự rất sợ."

"Không cần sợ, em nằm xuống hưởng thụ là được." Anh nhẹ nhéo vành tai cô, đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói: "Lát nữa anh giúp em đếm, em đẹp như vậy, để xem có thể bao nhiêu lần."

Hứa Phương Phỉ chưa hoàn hồn: "Cái gì?"

Trịnh Tây Dã thì thầm vào tai cô hai từ.

Hứa Phương Phỉ: "..."?!

*

Vùng ngoại ô phía tây Vân Thành.

Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, bầu trời và đất dường như được khâu lại với nhau. Gió chiều mùa thu thổi qua đám mây cây cỏ, cuốn đi cái hối hả của ngày thường, bầu trời không sao không trăng, vạn vật tĩnh lặng.

Vài chiếc ô tô màu đen tuyền phi nước đại trên con đường nhựa, rẽ ngoặt khi đi qua một đại lộ xanh mướt, lái về phía biệt thự biệt lập ở cuối đại lộ.

Ở lối vào biệt thự, hai người đàn ông vạm vỡ trông như côn đồ đứng ở hai bên cổng. Cả hai đều có khuôn mặt châu Âu, sắt mặt lạnh lùng, ánh mắt hung dữ, họ mặc bộ vest đen đồng bộ, những đường cơ bắp dày và khỏe đang phồng lên dưới lớp vải, khiến bộ vest vốn vừa vặn như muốn nổ tung.

Không lâu sau, đoàn xe tiến đến, hai gã cường tráng giơ tay ngăn cản.

Cửa sổ của chiếc xe phía trước từ từ hạ xuống, để lộ một sườn mặt một người phụ nữ đeo kính râm.

Cô ta có đôi môi đỏ và mái tóc đen, khí chất cao quý, không nói một lời cũng không làm bất cứ động tác gì, khí chất áp bức đến từ cơ thể đã tràn ngập vào màn đêm hoang vắng này.

Hai gã đàn ông mạnh mẽ không nhận ra ai.

Một người trong đó nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, ánh mắt đột nhiên trở nên dâm tà, dùng tiếng Anh hỏi: "Người đẹp này, xin hỏi cô đang tìm ai?"

Người phụ nữ không thèm nhìn gã một cái, chỉ dùng tiếng Anh lạnh lùng đáp lại: "Cho anh mười giây, cút ngay."

"Cô..." Gã cường tráng A tức giận sắp nổ tung, lại bị tên còn lại ngăn lại. Người bạn đồng hành thấy danh tính của người phụ nữ không bình thường, lắc đầu lặng lẽ với gã cường tráng A.

Hai người không hỏi thêm gì nữa, xoay người, cánh cổng sắt nặng nề tách ra làm hai, hai bên chậm rãi đẩy ra.

Cửa sổ xe nâng lên.

Vài chiếc ô tô màu đen lao thẳng vào khuôn viên biệt thự mà không gặp trở ngại.

Sau khi xuống xe, Đường Ngọc tùy ý ném chiếc túi bạch kim đang mang cho người giúp việc Philippines, mặt không chút thay đổi nói: "Hai tên canh ở cổng đều là người mới sao?"

Người giúp việc Philippines cụp mi rũ mắt, thậm chí không dám ngước mắt nhìn Đường Ngọc, cung kính đáp: "Vâng, cô Đường."

"Khó trách không có mắt như vậy, ngay cả tôi cũng dám ngăn cản." Giọng điệu Đường Ngọc giễu cợt.

Người giúp việc Philippines không dám trả lời.

Đường Ngọc liếc nhìn người giúp việc Philippines, sắc mặt càng lạnh hơn, hỏi: "Nói, có chuyện gì?"

Người giúp việc người Philippines có vẻ rụt rè, do dự vài giây mới trả lời: "Sau khi Ngang thiếu trở về, ngài ấy đã đổi toàn bộ người trong và ngoài Tưởng gia. Nói là..."

Đường Ngọc: "Cậu ta nói cái gì?"

Người giúp việc Philippines nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Nói đám lính đánh thuê mà cô để lại đều xấu xí hôi hám, ngửi thấy luôn có cảm giác buồn nôn. Cho nên liền thay đổi toàn bộ."

"Ha!"

Đường Ngọc tức giận cười đáp lại, ủ rũ nói: "Tưởng thiếu gia không tệ đấy. Mới ra có mấy ngày đã giáng cho tôi một đòn phủ đầu như vậy, cách giết lừa vô ơn này thật đúng là giống người cha già của cậu ta, không hổ là hai cha con."

Đi xuyên qua con đường trong vườn, Đường Ngọc bước vào cổng nhà Tây.

Người giúp việc người Philippines mắt tinh nhanh tay, lập tức cúi người đặt dép đi trong nhà trước mặt Đường Ngọc.

Khóe mắt Đường Ngọc liếc xuống, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu căn nhà này tôi đã tặng cho Ngang thiếu, vậy Ngang thiếu chính là chủ nhân ở đây. Khách như tôi để giày ở nhà làm cái gì nữa, vứt hết đi."

Người giúp việc Philippines do dự, thận trọng đáp: "Vâng."

Đường Ngọc nhướng mi, liếc nhìn phòng khách rộng lớn ở lầu một một lượt, hỏi: "Dì Văn và Tưởng Chi Ngang đâu?"

"Tưởng phu nhân đang tụng kinh trong Phật đường, bà ấy mới vào được một lúc, dặn không được quấy rầy." Người giúp việc người Philippines nói, "Ngang thiếu hẳn là ở dưới tầng hầm."

Đường Ngọc gật đầu: "Biết rồi, bà đi đi."

"Vâng." Người giúp việc Philippines cung kính cúi đầu, xoay người lui về phía sau.

Đường Ngọc cố nén lửa giận trong lòng, thu mình lại, vuốt tóc thẳng, đi thẳng xuống tầng hầm.

Tưởng Kiến Thành là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Thánh Lễ Đen, trong nhiều năm, ông ta đã giúp đỡ BOSS xử lý các loại công việc kinh doanh, ngoài lĩnh vực kinh doanh cốt lõi là bán tin bí mật, còn bao gồm buôn lậu ngọc bích và buôn bán vũ khí. Sau khi Tưởng Kiến Thành bị lật đổ và bị bỏ tù, những công việc kinh doanh này đã được chia cho những con ngựa khác dưới trướng Trường Sinh Phật.

Thấy bây giờ, Tưởng thiếu gia ra tù, thế hệ trước bao gồm cả Thánh Lễ Đen đều gặp khó khăn.

Tuy rằng vị thiếu gia này không phải là một tên khốn háo sắc vô dụng, nhưng vẫn có thể coi là được bậc cha chú nhìn lớn lên. Hơn nữa hắn là độc đinh duy nhất trong Tưởng gia, vì vậy tất nhiên không dễ dàng bỏ mặc hắn.

Cái gọi là kế thừa công việc kinh doanh của bố mình, điều đó là chính đáng.

BOSS suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng quyết định thỉnh cầu Trường Sinh Phật trả lại một số công việc làm ăn đã nuốt của Tưởng gia cho Tưởng thiếu gia.

Sau khi sự việc được giải quyết xong, Đường Ngọc đã tiến tới tìm Trường Sinh Phật.

Nhưng Trường Sinh Phật là linh hồn của một con cáo vạn tuổi, cáo già xảo quyệt, lòng tham không đủ, không có lý do gì để phun ra những thứ tốt đẹp mà mình ăn được.

Nhìn thấy Đường Ngọc, lão cáo già trên mặt nở nụ cười, vừa không nói tốt, cũng không nói không tốt, rót ba chén trà Long Tỉnh lớn cho Đường Ngọc, vòng vo đánh Thái Cực, không nói lời chắc chắn.

Đường Ngọc đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến cho Trường Sinh Phật nhả ra, miễn cưỡng đồng ý giao việc buôn lậu ngọc bích ở miền bắc Miến Điện cho Tưởng Chi Ngang.

Đường Ngọc càng nghĩ càng trở nên tức giận.

Sau khi đi theo cậu chủ Tưởng gia làm tùy tùng, nghĩ đến phần lớn tài sản của nhà họ Tưởng đã bị tịch thu, còn tặng cho Tưởng Chi Ngang căn biệt thự yêu thích của mình ở ngoại ô phía Tây.

Cuối cùng người ta trực tiếp đuổi người của cô ta đi, tựa hồ sợ cô ta sẽ để tai mắt theo dõi hắn.

Đường Ngọc vừa uất ức vừa tức giận, trong lúc suy nghĩ đã đi xuống cầu thang tầng hầm B1, đi tới không gian dưới lòng đất.

Đi ngang qua gara nơi đậu vài chiếc ô tô sang trọng, có một bức tường trắng với nhiều hình vẽ bậy được vẽ trên đó, những chiếc đầu lâu đẫm máu, những người lính bị gãy tay và nhăn mặt cười âm trầm, còn có nhiều bông hoa nhuốm máu.

Bạo lực đẫm máu, vô cùng bệnh hoạn.

Đường Ngọc cau mày không hài lòng.

Đường Ngọc thích Phong Nhã, tầng hầm này từng là tầng hầm nơi cô ta cất giữ các loại tác phẩm nghệ thuật, trong đó có rất nhiều bức tranh có giá trị của các nghệ sĩ nổi tiếng. Rõ ràng, sau khi Tưởng Chi Ngang tiếp quản biệt thự, hắn không chỉ thay thế hầu hết nhân viên mà còn sửa sang lại nơi này.

Bức tường graffiti đẫm máu này, không cần đoán cũng biết, là kiệt tác của Tưởng Chi Ngang.

Cô trực tiếp đẩy cửa vào.

Ánh sáng trong tầng hầm vô cùng mờ mịt, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng van xin và rên rỉ của người phụ nữ.

Đi một vòng quanh những chai rượu ngoại và súng tạo bọt kem nằm rải rác trên mặt đất, Đường Ngọc ngửi thấy mùi lạ trong không khí, đó là mùi thối rữa, ái muội và mục nát.

Đi về phía trước vài bước, mắt cô ta nhảy dựng, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Mấy tên ngựa con cúi đầu, cung kính chờ đợi sang một bên.

Cách đó không xa, áo sơ mi đen của Tưởng Chi Ngang hơi mở, lộ ra bộ ngực và bụng săn chắc gợi cảm, vừa mới thắt xong thắt lưng. Nằm trên bàn bi-a trước mặt hắn là một người phụ nữ với bộ quần áo xộc xệch, đôi má ửng hồng, mái tóc rối bù che đi khuôn mặt, đang thở hổn hển.

Mà ngay trước bàn bi-a này, nơi mà Tưởng Chi Ngang có thể nhìn thấy khi hắn nhìn lên, treo một màn hình máy chiếu, chiếu một bức ảnh. Cô gái trong ảnh có nước da trắng, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, cô đang cười nhẹ nhàng và trang nhã trước ống kính.

Vị trí của bức ảnh này và ý nghĩa, không nói cũng hiểu.

Đường Ngọc đoán Tưởng Chi Ngang vừa rồi nhìn vào bức ảnh này, vừa tưởng tượng ra dục vọng, vừa làm tình với người phụ nữ trên bàn bi-a.

Không có lý do cho kết luận này, điều này khiến Đường Ngọc càng thêm khó chịu. Cô ta vô thức siết chặt các ngón tay thành nắm đấm.

"Yo, chị Ngọc đến rồi."

Súng tạo bọt kem là dụng cụ tạo khí cười, Tưởng Chi Ngang chắc mới bắn không ít, còn hưng phấn nên khịt mũi, tùy tiện gọi đàn em bên cạnh: "Rót trà cho chị Ngọc."

Ánh mắt Đường Ngọc sau cặp kính râm hơi lạnh, nhàn nhạt nói: "Không cần."

"Sao vậy?" Tưởng Chi Ngang hơi nhướng mày, đi tới trước mặt Đường Ngọc, khom người lại gần cô ta, "Chị gái xinh đẹp, tâm trạng không tốt sao?"

Tưởng Chi Ngang vừa bắn xong một phát đại bác, trên người vẫn còn mùi nước hoa của phụ nữ, khiến Đường Ngọc nhíu mày lùi lại.

Cô ta bực mình giơ tay tát gió hai lần.

Tưởng Chi Ngang nháy mắt với đàn em. Đàn em hiểu ra, lập tức mang người phụ nữ trên bàn bida đi.

Hắn cong môi, nghiêng đầu cà lơ nhìn chằm chằm Đường Ngọc: "Chị Ngọc, chị tới tìm em, nhất định là nhớ em đúng không?"

Ngữ khí Đường Ngọc không tốt: "Vừa mới từ Trường Sinh Phật tiếp quản kinh doanh ngọc bích ở phía bắc Myanmar, nghe nói lại gây chuyện?"

"Em còn làm gì nữa?"

Tưởng Chi Ngang cười lạnh, nhấc đôi chân dài của mình lên ngồi trên bàn bi-a, khom người và chơi với một cây côn: "Bố em từ lâu đã nói Trường Sinh Phật khi còn trẻ là một con rắn, cho dù có già thì vẫn là một con rắn, ngoài sáng không được thì sẽ bày trò, cả đời không thể hóa rồng. Ông ta muốn ngáng chân em nhưng không dám trái lời ông chủ lớn, vì vậy chỉ có thể xúi giục một vài tên lâu la chống lại em, điều này rất thú vị."

Vừa dứt lời, một tiếng ầm vang lên, quả bóng rơi vào trong lỗ.

Tưởng Chi Ngang nhắm hờ mắt, ngắm quả bóng thứ hai.

Đường Ngọc trầm mặc một chút, nói: "Tóm lại tự cậu thu dọn sạch sẽ, không nên lưu lại bất cứ thứ gì."

Tưởng Chi Ngang: "Cảm ơn chị Ngọc đã nhắc nhở, em biết rồi."

Đường Ngọc nói xong liền chuẩn bị rời đi. Nhưng quay đầu đi vài bước, tựa hồ thật sự không cam lòng, quay đầu nhìn Tưởng Chi Ngang, trầm giọng nói: "Bức vẽ bên ngoài xấu quá, trong vòng một ngày cậu mau sơn lại tường cho tôi."

Động tác đánh bi-a của Tưởng Chi Ngang hơi đình trệ, hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, cười tủm tỉm đáp: "Chị cũng cảm thấy bức tranh đó xấu?"

Vẻ mặt Đường Ngọc nghi hoặc.

"Hình graffiti đó là món quà từ Trịnh Tây Dã vào ngày sinh nhật thứ 24 của em."

Nói đến đây, Tưởng Chi Ngang đột nhiên ngước mắt nhìn Đường Ngọc, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cười nham hiểm, "Tranh là hắn tự vẽ, lần đầu tiên nhìn thấy, em đã rất thích. Lúc đó em nghĩ, họ Trịnh này thật sự rất hợp ý em, đủ tàn nhẫn, đủ vặn vẹo, đủ biến thái, em mẹ nó chết mê chết mệt."

Đường Ngọc không nói nên lời.

"Ai có thể nghĩ tới người cực kỳ hung ác độc đoán khốn nạn lại là người của Lang Nha." Tưởng Chi Ngang hung hăng nghiến răng nghiến lợi, "Bức tranh này em chép lại, mỗi lần vẽ đều là tự nhủ sau này mình sẽ không tin tưởng bất kỳ ai. Mỗi lần vẽ tranh, em lại tự nhắc nhở bản thân, Trịnh Tây Dã nợ nhà họ Tưởng một món nợ máu."

Sau khi nghe những lời này, Đường Ngọc cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến tất cả những chuyện mà Tưởng gia đã trải qua trong những năm này.

Cô ta không bắt Tưởng Chi Ngang tẩy bức tranh vẽ bậy nữa, sau một lúc im lặng, quay người và sải bước đi.

Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất xa dần cho đến khi biến mất.

Ngay khi Đường Ngọc rời khỏi tầng hầm, một thanh niên mặc áo khoác đinh tán bị ném vào chân Tưởng Chi Ngang như một miếng giẻ rách.

Khuôn mặt bê bết máu, méo mó, nằm cuộn tròn trên mặt đất, không ngừng co giật.

Cậu chủ Tưởng đánh bóng mà không thèm liếc nhìn "giẻ rách" đang co giật.

Có người đi tới bắt chuyện, thấp giọng nói: "Ngang thiếu, đây là con của lão Thái xà, hắn vốn muốn chạy trốn, lại bị chúng ta nửa đường ngăn lại."

Tưởng Chi Ngang nghe thấy vậy, lúc này mới bằng lòng cho một cái nhìn. Hắn nhìn "giẻ rách" một giây, sau đó nhặt một quả bóng số 7 màu đỏ, ném lên không trung, đập vào cơ thể đối phương.

"Chào." Trong mắt Tưởng Chi Ngang tràn đầy hứng thú, "Bố mày thật phiền phức, phía bắc Myanmar người buôn bán ngọc nhiều như vậy, chỉ có nhà mày là không phục tao. Nói, Trường Sinh Phật đã cho tụi mày bao nhiêu lợi ích, có thể cho tụi mày lá gan chống lại tao?"

Chàng trai trẻ khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, chống người bò dậy, khấu đầu với Tưởng Chi Ngang: "Ông chủ, ông chủ, bố và cậu của tôi phụ trách công việc kinh doanh, tôi chỉ là một tên chạy việc vặt, căn bản không biết bất kỳ vị Trường Sinh Phật nào, tôi không biết gì cả! Xin hãy tha cho tôi và bố tôi! Tôi thay mặt bố xin lỗi anh, xin lỗi! Thật xin lỗi!"

Tưởng Chi Ngang không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, xua tay: "Tiếp tục đánh. Nói nhảm nhiều vào, cái nào cũng không có lý."

"Vâng."

Mấy tên côn đồ bao vây chàng trai trẻ và đánh đập anh ta.

Tưởng Chi Ngang tiếp tục chơi bi-a của mình.

Trong một khoảnh khắc, tất cả các quả bóng đã vào lỗ. Tưởng Chi Ngang ngáp một cái, tùy tiện ném cây gậy sang một bên, châm một điếu thuốc, nhìn quanh hàng ngựa, tùy tiện chọn một người rồi ngoắc ngoắc tay.

Người được chọn là một người đàn ông tóc vàng đeo khuyên mũi. Hắn gật gật đầu, khom người nói: "Ngang thiếu."

Tưởng Chi Ngang cắn điếu thuốc, khoác vai tóc vàng, ôm thằng nhóc này nhìn vào máy chiếu. Hai giây sau, Tưởng Chi Ngang sau làn khói nâng cằm lên, nhàn nhạt hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp ạ, quá xinh đẹp." Tóc vàng thành thật nói, "Em từ trước đến nay cũng chưa từng thấy người đẹp như vậy."

Tưởng Chi Ngang cong môi, vẻ mặt đắc ý: "Mày biết cô ta là ai không?"

Tóc vàng lắc đầu nói không biết.

Tưởng Chi Ngang cười bệnh hoạn: "Là người phụ nữ của anh Dã, 'chị dâu' của chúng ta."

"..." Trong lòng tóc vàng trầm xuống, nhất thời không dám thở mạnh.

Oxit nitric trong khí cười bùng lên trong não, Tưởng Chi Ngang cảm thấy vui vẻ và phấn khích.

Hắn ôm tóc vàng sải bước đi tới màn hình chiếu, vươn tay trái ra, chậm rãi lần theo đường nét của cô gái trong bức ảnh trên không trung, thở dài nói: "Đẹp, quá đẹp, so với lúc mười mấy tuổi còn đẹp hơn. Còn là của anh Dã chúng ta, trò chơi nuôi lớn này thật sự quá tuyệt."

Kể từ khi trong câu lạc bộ ngầm có tiền lệ, một nhóm ngựa con luôn đề cao cảnh giác, họ không thể nhắc lại cái tên "Trịnh Tây Dã", không thể lại vi phạm điều cấm kỵ của Ngang thiếu.

Lúc này, đột nhiên nghe được Tưởng Chi Ngang ở đây thở dài, trái một câu "anh Dã" phải một câu "anh Dã", tất cả mọi người tự nhiên vô cùng kinh hãi.

Tóc vàng là người ở gần nhất, thậm chí bắt đầu run chân, vì sợ rằng vị thiếu gia vui buồn thất thường này sẽ bất ngờ đâm mình.

Tưởng Chi Ngang nhìn cô gái trong bức ảnh, chậc chậc hai lần, nói: "Nhìn chị dâu của chúng ta đi, một sinh viên quốc phòng tài năng của Công nghiệp Quân sự Vân Thành, một nữ sĩ quan tương lai, xuất sắc, mạnh mẽ, tuyệt vời! Đúng không?"

Tóc vàng sắp khóc, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, thật lợi hại, thật tuyệt vời."

"Thật là một cô bé xuất sắc, đã đi theo Trịnh Tây Dã nhiều năm." Tưởng Chi Ngang nhướng mày tinh nghịch, "Điều đó đủ cho thấy anh Dã của chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết, đủ cho thấy anh Dã của chúng ta thích cô ta bao nhiêu. Đúng không?"

Tóc vàng: "Đúng đúng."

Ánh mắt Tưởng Chi Ngang dần dần lộ ra một ít ngoan độc, nhẹ giọng nói tiếp: "Trịnh Tây Dã suýt chút nữa phá hư tất cả của tao, hiện tại tao muốn chạm vào bảo bối hắn trân quý nhất, cũng không có gì quá đáng. Phải không?"

Tóc vàng: "Đúng vậy."

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên từ dưới đất truyền đến một thanh âm, "Ngang thiếu, tôi, tôi biết cô gái này."

Sắc mặt Tưởng Chi Ngang hơi ngưng trọng, hắn đẩy tóc vàng ra, sải bước đi tới chỗ giẻ rách, ngồi xổm xuống.

Hắn nghiêng đầu: "Mày nói gì?"

Người thanh niên nhìn Hắn, dùng hết chút sức lực cuối cùng, gằn từng chữ nói: "Tôi biết Hứa Phương Phỉ. Ngang thiếu, tôi có thể giúp anh, anh bảo gì tôi cũng làm được, chỉ cần anh để bố và cậu tôi đi, thả tôi..."

Tưởng Chi Ngang khịt mũi, im lặng một lúc, sau đó cúi đầu, lấy ra một túi bột màu trắng từ túi trong của áo khoác, ném xuống đất.

Tưởng Chi Ngang nói: "Tìm cách bắt chị dâu ăn đi."

Người thanh niên do dự một chút, hỏi: "Ngang thiếu, anh muốn mạng Hứa Phương Phỉ sao?"

"Chậc. Nói cái gì vậy thằng nhãi, đất nước đào tạo ra một học viên quốc phòng cấp cao không dễ dàng, hơn nữa cô ta lại xinh đẹp như vậy." Tưởng Chi Ngang xoa xoa chóp mũi cao thẳng của mình, "Sao tao để cô ta chết được?"

Chàng trai bối rối: "Cái túi này là thứ gì?"

Tưởng Chi Ngang trả lời: "Methamphetamine."

"..."

Người thanh niên nhíu mày, ngập ngừng nói: "Ngang thiếu, Hứa Phương Phỉ là quân nhân, nếu cô ấy làm xét nghiệm nước tiểu này và cho kết quả dương tính, tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại."

"Không phải quá tốt sao?"

Khóe miệng Tưởng Chi Ngang chậm rãi cong lên một vòng cung: "Tao chỉ muốn hủy hoại chị dâu nhỏ của tao, khiến người anh em của tao sống không bằng chết."

*

Sân đình của khu quân sự.

Hoàng hôn bao phủ bầu trời và đất, thế giới trước mắt Hứa Phương Phỉ là một mảnh mờ ảo, những bông hoa màu hồng rực rỡ nở rộ trong tâm trí cô.

Hơn bảy giờ tối, Trịnh Tây Dã miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

Cô gái nhỏ cắn ngón tay, hai mắt ướt át, mơ hồ nhìn thấy trên môi mỏng của người đàn ông có nước bóng loáng, cả người xấu hổ ửng hồng. Kéo chiếc chăn trong tay ra, trùm lên đầu, kín không kẽ hở.

Trịnh Tây Dã mỉm cười, lôi bé con ra khỏi chăn, kéo vào lòng và ôm thật chặt.

Ngọt ngào ôm một hồi.

Anh lại cúi đầu, muốn hôn lên môi cô.

Nhìn thấy ý định của người đàn ông, Hứa Phương Phỉ sửng sốt, lập tức lấy tay bịt chặt miệng.

Trịnh Tây Dã chỉ dùng môi chạm vào mu bàn tay cô, nhướng mày thắc mắc, "Gì vậy?"

Sắc mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, che miệng mơ hồ nói: "Làm gì. Anh, anh đi đánh răng súc miệng trước đi, sau đó mới được hôn em."

Trịnh Tây Dã cười xòa, cắn nhẹ vào má cô, giọng điệu buông thả và ẩn ý: ​​"Còn có người ghét bỏ bản thân mình à?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Không chỉ là ghét bỏ, cô căn bản là không thể nhìn thẳng vào miệng, mặt, cả người của anh được chưa?

Trong phút chốc, Hứa Phương Phỉ giống như một chiếc ấm đun nước nhỏ đang sôi sùng sục và bốc khói. Cô ngồi trên đùi Trịnh Tây Dã, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ anh.

Trịnh Tây Dã nâng khuôn mặt nóng bỏng của cô lên, hôn lên hai má trái phải non mềm của cô, cọ sống mũi vào chóp mũi nhỏ nhắn đáng yêu của cô, trầm giọng nói: "Bé con, em không muốn nếm thử hương vị của mình là gì sao?"

Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng trừng to mắt, đầu lắc như trống bỏi: "Không muốn, không muốn, một chút cũng không muốn."

Trịnh Tây Dã cố ý trêu chọc cô, nói nhỏ vào tai cô, "Vậy để anh mô tả ngắn gọn cho em."

"?!" Hứa Phương Phỉ nhanh chóng bịt tai lại.

Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Em giống như một cây sơn chi được vớt lên từ biển."

"..." Hả? Ý gì?

Hứa Phương Phỉ bối rối trước sự mô tả kỳ lạ này, nhìn anh một cách nghi hoặc.

"Thơm thơm, mặn ngọt." Trịnh Tây Dã cúi đầu đi tới gần cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu nói tiếp, "Mùi vị chín mươi phần trăm là ngọt."

"...?"

Chúa ơi. Tên siêu biến thái này đang nói những điều vô nghĩa gì vậy?

Hứa Phương Phỉ hiểu hàm ý của Trịnh Tây Dã, rất xấu hổ, sợ anh nói ra những tính từ gây sốc, cô trực tiếp lấy tay bịt miệng anh, tức giận mắng: "Từ giờ trở đi, nếu anh còn dám nhắc đến mùi vị hay bất cứ thứ gì, em sẽ không quan tâm đến anh nữa!"

Trịnh Tây Dã rút móng vuốt nhỏ trên miệng ra, đôi mắt đen nhánh đào hoa chứa vài phần ý cười, anh nhìn thẳng vào cô không nói lời nào.

Hứa Phương Phỉ bị anh nhìn liền cảm thấy khô khan, vội vàng hắng giọng, nhìn sang chỗ khác, nhân tiện chuyển chủ đề: "Hơn bảy giờ rồi, chúng ta nên ăn cơm tối thôi."

Vừa nói, cô vừa tùy ý cầm điện thoại bên cạnh, mở APP đặt đồ ăn mang đi, chuẩn bị gọi đồ ăn cho hai người.

Lướt qua một vòng, Hứa Phương Phỉ liếc nhìn đủ loại món ngon, bún gạo thịt nướng, nem nướng... Cô nuốt nước bọt, đưa màn hình điện thoại về phía Trịnh Tây Dã, lắc lắc: "Anh muốn ăn gì?"

Trịnh Tây Dã dính chặt lấy cô: "Tùy em. Anh đều được."

Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt: "Từ chiều đến giờ, cả hai chúng ta đều không xuống giường, anh không đói sao?"

Trịnh Tây Dã nói: "Không sao."

Giọng điệu của anh nhàn nhã điềm đạm: "Vừa rồi ăn em no rồi."

Hứa Phương Phỉ: "..."