Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 78: Nằm trên



Edit+beta: LQNN203

Sau khi vượt qua gió và tuyết suốt quãng đường, sau gần năm giờ, Trịnh Tây Dã, Hứa Phương Phỉ, Tần Vũ và Cố Học Siêu cuối cùng đã đến doanh trại Lang Nha.

Doanh trại của đại đội Lang Nha ở khu không người Côn Luân thực chất là ba lều quân sự khổng lồ được dựng lên. Một chiếc cho người ở, hai chiếc còn lại dùng để xếp thiết bị và hành lý của các thành viên trong đội.

Do sự cố kỹ thuật gặp phải trong những ngày qua, một số thành viên trong nhóm thực hiện đều đang trong trạng thái nghỉ ngơi, chờ lệnh tại chỗ, cả nhóm đứng vươn cổ chờ đợi, chờ đội trưởng nhà mình đón các chuyên gia kỹ thuật do Sở 17 cử lên núi.

Nhưng khi Trịnh Tây Dã và những người khác thực sự xuất hiện trước mặt họ, các thành viên trong đội đều có chút sững sờ.

Không ai có thể ngờ rằng đội ngũ kỹ thuật mà mọi người mong chờ bấy lâu nay, lại xuất hiện trong một dáng vẻ "sang chảnh" như vậy ---- người phủ đầy sương tuyết, mũi, miệng, lông mày trắng bệch, răng run lập cập vì lạnh, nước mũi chảy ròng ròng, thê thảm vô cùng.

Thành viên trong đội, Lâm Tử Trình sững sờ, anh ta cẩn thận nhìn Trịnh Tây Dã và những người khác, rồi hỏi: "Lão đại, mọi người bị sao vậy, sao thành ra thế này. Trên đường bị cướp à?"

Trịnh Tây Dã không nói nên lời, thậm chí không muốn nhìn Lâm Tử Trình.

"Tào lao! Không có mắt à, đây là khu không người, nhóm cướp bóc nào lại lẩn quẩn đi cướp ở đây, mười năm cũng không làm ăn được gì!" Người thứ hai lên tiếng cũng là thành viên trong Lang Nha. Anh ta tên là An Tắc, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen, nước da trắng nõn, giữa một đám đàn ông cao to thô kệch, nhìn qua có vẻ phi thường tao nhã.

Lâm Tử Trình nghe xong, suy nghĩ một chút, lộ ra một nụ cười khô khan khờ khạo: "Đúng vậy nhỉ."

Trịnh Tây Dã không nói chuyện với hai chàng trai, mà chỉ tùy tiện giới thiệu, nói: "Đây là đồng chí Hứa Phương Phỉ, đồng chí Tần Vũ từ Sở 17, đây là đồng chí Cố Học Siêu từ doanh trại phòng thủ biên giới. Hai người này là đồng đội của tôi..."

Nói đến đây, Trịnh Tây Dã dừng lại và chỉ tay về phía trước, chuẩn bị giới thiệu An Tắc và Lâm Tử Trình.

Hai bộ đội đặc chủng Lang Nha vui lên ngay lập tức, nhếch môi cười, thẳng lưng.

Trịnh Tây Dã nói: "Lão An, lão Lâm."

Hai bên gặp mặt trực tiếp, đơn giản chào hỏi xem như đã quen.

Sau đó, Trịnh Tây Dã dẫn Hứa Phương Phỉ, Tần Vũ, Cố Học Siêu vào trong lều.

Lều quân sự dùng trên cao nguyên vừa dày vừa bền, bên trong còn đốt than củi, so với băng tuyết bên ngoài thì giống như nhà kính tựa thiên đường.

Dòng máu nóng lên, mạch máu đông cứng khắp người cũng giãn ra. Dây thần kinh căng thẳng mấy tiếng đồng hồ của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng thả lỏng, cô thở ra một hơi thật sâu.

Nhìn quanh, thấy giữa lều có một cái bếp lò hình trụ, chất đầy than đen xám, những tia lửa bập bùng chập chờn.

Một người đàn ông vạm vỡ trong bộ quân phục và đôi ủng quân đội phủ đầy tuyết đang ngồi cạnh bếp lò, tay cầm cái kẹp, thỉnh thoảng lật trở để đảm bảo tất cả than đã cháy hết.

Ngoài viên sĩ quan đang theo dõi bếp lửa, còn có ba người khác mặc trang phục giống anh ta trong lều.

Nhìn thấy Trịnh Tây Dã, bốn người họ đồng thời chào hỏi, gọi: "Anh Dã."

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Anh cởi mũ và găng tay ra, tùy ý vỗ vào nhau để rũ bỏ lớp tuyết trên bề mặt, đồng thời nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: "Xe chúng tôi bị hỏng trên đường, cách doanh trại khoảng mười một cây số về phía bắc. Mọi người lái một chiếc xe trang bị đến đó, mang theo một ít đồ, kéo xe về, trên đó có hành lý của các đồng chí Sở 17."

Các thành viên trong nhóm ngay lập tức trả lời: "Rõ."

Ngay lập tức, hai người đàn ông mặc quân phục đội mũ, đeo găng tay và mặc áo khoác quân đội đặc chủng, mở cửa lều và đi ra ngoài.

Đến lúc này, chân phải của Tần Vũ vẫn còn có chút mềm nhũn, không nhịn được nữa. Anh ta cầm túi dưỡng khí, ngồi xuống chiếc ghế gập bên cạnh, vừa hít dưỡng khí vừa đau đớn cau mày, thở hồng hộc nói: "Tôi cảm thấy ngực càng ngày càng tức. Đội trưởng Trịnh, nơi đóng quân này của các anh độ cao so với mặt nước biển là bao nhiêu vậy?"

Trịnh Tây Dã chưa kịp nói chuyện, Trương Phong, người đang canh lửa, đã lên tiếng trước, trả lời Tần Vũ: "Bốn nghìn sáu, chưa đến bốn nghìn bảy."

"Khó trách khó chịu như vậy." Tần Vũ làm ra vẻ mặt khóc lóc tuyệt vọng, "Người bình thường có thể chịu đựng độ cao là 1500-3500, 4700 đã là độ cao siêu cao so với mặt nước biển."

Trương Phong nhìn bộ dạng Tần Vũ khóc không ra nước mắt suýt chút nữa ngất đi, cười cười, vươn tay vỗ vỗ vai anh ta, an ủi nói: "Đồng chí chuyên gia, vừa mới bắt đầu chính là như vậy. Anh đừng thấy tôi cao 1m8, một trăm mười sáu cân, khỏe như trâu, lần đầu tiên đến đây cả đêm cũng không ngủ được, đều phụ thuộc vào thuốc bạch gia hắc."

Hầu hết khuôn mặt của Tần Vũ đều bị mặt nạ dưỡng khí che mất. Anh ta nhìn về phía Trương Phong, hỏi: "Người anh em, anh mất bao lâu mới thích ứng được?"

Trương phong nói: "Thời gian thích ứng của mỗi người là khác nhau. Có người có thể thích ứng trong ba hoặc bốn ngày, chẳng hạn như lão đại của chúng tôi, một số người thích ứng trong một tuần, chẳng hạn như tôi. Những người khác tương đối yếu, hai tháng cũng chưa thích ứng được, chẳng hạn như An Tắc."

Lời này vừa dứt, ngoài lều ngoài truyền đến một thanh âm lớn, cười mắng: "Trương Phong, tôi yếu cái đầu anh. Ai yếu ai không thích ứng hả? Tôi đã sớm khoẻ như trâu rồi!"

Hứa Phương Phỉ chớp mắt, theo âm thanh nhìn lại, thấy đó là anh chàng đẹp trai đeo kính gọng đen, là "Lão An" mà Trịnh Tây Dã gọi.

Trương Phong cũng cười và trả lời: "Tối hôm qua còn than với tôi là đau tai, yếu chính là yếu, có gì mà không dám thừa nhận."

Hai đội viên cứ như vậy giằng co, anh một câu tôi một câu, hồi lâu cũng không có kết quả.

Tần Vũ dở khóc dở cười ở bên cạnh ôm túi dưỡng khí xen vào nói: "Ai chẳng biết Lang Nha các anh ý chí như sắt thép, thể lực cũng cứng như sắt thép, nếu đến các anh mà còn không chịu nổi nơi này, thì chúng tôi dứt khoát thu dọn đồ đạc về nhà luôn cho rồi, sống sao được nữa?"

Hứa Phương Phỉ bị những chàng trai dí dỏm này chọc cười, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Chính nụ cười du dương đã khiến mấy người đàn ông của Lang Nha phản ứng.

Trương Phong sửng sốt, An Tắc sửng sốt, Lâm Tử Trình đi vào phía sau cũng sửng sốt.

Tất cả mọi người mẹ nó ngây người.

Mấy người đàn ông nhìn nhau không thể tin được, giao tiếp điên cuồng bằng mắt.

Trương Phong: Gì vậy? Vừa rồi là cái gì? Hình như tôi nghe thấy tiếng của con gái. Có phải tôi ở trên cao nguyên lâu rồi nên não bị lỗi, ảo giác hả?

Lâm Tử Trình: Tôi cũng bị ảo giác?

An Tắc: Trong số các chuyên gia kỹ thuật của Sở 17 chẳng lẽ có em gái nào?

Các thành viên trong đội đồng loạt quay đầu lại, đồng loạt nhìn bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn trong lều.

Kiểm tra một vòng.

Mọi người chợt tỉnh ngộ ---- ảo giác cái gì, nhìn đôi mắt to đen trắng rõ ràng này đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh này đi, còn không phải là một cô gái hoạt bát xinh đẹp sao?

Lâm Tử Trình kinh ngạc thốt lên: "Vãi. Vừa rồi nghe anh Dã giới thiệu, gọi cái gì mà 'Hứa Phương Phi', tôi còn tưởng chữ Phi trong bay lượn, không nghĩ tới lại là một nữ đồng chí."

Hứa Phương Phỉ có chút xấu hổ. Ngập ngừng một lúc, cô giơ tay tháo chiếc bịt tai dày chống tuyết ra, nở nụ cười thân thiện và dịu dàng với mấy người, kèm theo lời xin lỗi: "Xin chào các đồng chí, tôi là Hứa Phương Phỉ, Phương Phỉ trong tháng Tư nhân gian đầy hương thơm. Ngại quá, vừa rồi đi bộ cả quãng đường, trời khá lạnh nên chưa cởi mũ ra ngay."

Một cô gái xinh đẹp với vẻ đẹp tự nhiên, ngay cả khi cô không trang điểm và bị đóng băng trong tuyết mấy giờ, vẫn xinh đẹp động lòng.

Trong toàn bộ đơn vị của lữ đoàn Lang Nha, 90% là nam giới, 10% còn lại chủ yếu là nhân viên nữ tài chính được tuyển dụng. Nhóm đội viên nòng cốt bình thường đều bận rộn, hoặc là huấn luyện hoặc là làm nhiệm vụ, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đương nhiên cũng không có gặp qua quá nhiều cô gái.

Chưa kể một vẻ đẹp trong sáng như Hứa Phương Phỉ.

An Tắc và những người khác thực sự bị sốc.

Ai có thể nghĩ một người đẹp trẻ tuổi như vậy lại là một nữ quân nhân, hoặc một chuyên gia có thể hỗ trợ kỹ thuật cho hoạt động tuyệt mật của Lang Nha của họ.

Bọn họ cảm thấy thế giới thực sự kỳ diệu.

Trong lều, mấy cặp mắt nhìn thẳng Hứa Phương Phỉ, ánh mắt trầm trồ cùng kinh ngạc, nhất thời quên mất rời đi ánh mắt.

Ngay lúc An Tắc mấp máy môi, đang muốn cùng nữ quân nhân xinh đẹp này nói cái gì, một bóng đen thoáng xuất hiện trước mặt anh ta, thân ảnh cao lớn thẳng tắp như cây dương đột nhiên lọt vào trong tầm mắt của anh ta, che chắn hoàn toàn nữ quân nhân.

Các thành viên trong đội giật mình, ngơ ngác ngước mắt lên.

Đội trưởng Trịnh Tây Dã mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại cực kỳ không thân thiện.

Các thành viên trong đội định thần lại, ho khan và bối rối nhìn đi chỗ khác.

Lúc này Trương Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi anh Dã, đồng chí Hứa Phương Phỉ là con gái, cũng không thể ngủ trong lều này cùng chúng ta được đâu nhỉ? Anh sắp xếp một chỗ ở khác cho cô ấy đi."

Trịnh Tây Dã lạnh lùng liếc qua: "Tôi đương nhiên biết."

Trương Phong nghẹn ngào không nói nên lời, im lặng.

Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn Hứa Phương Phỉ ở phía sau, thản nhiên nói: "Đồng chí Hứa Phương Phỉ, lều em ở là lều khác, anh dẫn em đi xem."

Hứa Phương Phỉ gật đầu với anh, mỉm cười trả lời: "Ừm, vâng."

Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc mũ trên tay cô, nói: "Đội mũ vào, ra ngoài sẽ có gió đấy."

"Ồ." Hứa Phương Phỉ đáp lại, nhanh chóng đội mũ tuyết lên đầu, che lỗ tai, khóa mặt nạ bảo hộ chắn gió, chỉ để lộ một đôi mắt trong veo và sáng ngời.

Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm một lúc, sau khi xác nhận cô gái nhỏ đã được trang bị đầy đủ võ trang, anh bước đến cửa lều bằng đôi chân dài, dùng tay vén tấm rèm nặng nề lên.

Đột nhiên, gió lạnh kèm theo bọt tuyết thổi tới.

Hứa Phương Phỉ nheo mắt khi gió bắc thổi qua, cúi đầu xuống, hai tay đeo găng vô thức túm lấy cổ áo rồi bước nhanh ra ngoài.

Trịnh Tây Dã đi theo phía sau, hai người song song tiến về phía trước.

Đi được vài bước, Trịnh Tây Dã đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Đơn vị của bọn anh rất ít con gái, đám nhóc này chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như em, cho nên có thể có chút mất khống chế. Em đừng để ý, bọn họ rất đơn thuần, không có ý gì khác."

Hứa Phương Phỉ nghe thấy những lời này thì sửng sốt, sau đó khịt mũi nói: "Em làm sao sẽ để ý, em còn cảm thấy đồng đội của anh rất thú vị."

Trịnh Tây Dã nhướng mày, có chút khó hiểu: "Thú vị?"

"Vâng." Cô gái nhỏ gật đầu, quay đầu nhìn anh, ánh mắt và giọng nói đều vô cùng chân thành, "Vừa thấy chính là một đám con trai hoạt bát năng động, tinh thần tràn đầy phấn chấn và sức sống. Người trẻ tuổi nên như vậy đấy, tràn trề thanh xuân."

Sau khi Trịnh Tây Dã nghe thấy điều này, anh ngẫm nghĩ trong lòng, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng trong lòng anh khó chịu lại không biểu hiện ra ngoài, cho nên chỉ có thể lãnh đạm hỏi lại: "Em cảm thấy anh hoạt bát năng động không?"

Hứa Phương Phỉ ngây người: "Anh á?"

Hứa Phương Phỉ sững sờ, đầu óc cô đông cứng lại vì câu hỏi kỳ lạ này, cô dại ra hai giây trước khi ấp úng trả lời: "Anh... Anh không thể được miêu tả là hoạt bát năng động được."

Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy anh là gì?"

Hứa Phương Phỉ nghiêm túc suy nghĩ và nói: "Có lúc anh tương đối trơ trẽn, giống như một tên lưu manh. Nhưng phần lớn thời gian, anh rất nghiêm túc và điềm tĩnh. Nếu phải nói, có thể miễn cưỡng được coi là 'hoạt bát'."

Trịnh Tây Dã bực đến mức muốn chửi thề, chế giễu: "Miêu tả người ngoài đều là những lời khen ngợi, cái gì mà tràn trề thanh xuân, tinh thần tràn đầy phấn chấn và sức sống. Miêu tả người đàn ông của em thì vừa lưu manh vừa vô lại, cô bé đồng chí, có phải em chê anh chiều em quá rồi không?"

Suy nghĩ của Hứa Phương Phỉ rất trong sáng, vừa nghe cô có thể biết ngay sự ghen tuông của người đàn ông này đã quay trở lại một cách khó hiểu. Cảm thấy buồn cười, khóe miệng cô lại cong lên, trả lời anh: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, anh đã gần ba mươi tuổi rồi, trưởng thành hơn một chút có được không? Đừng ấu trĩ như vậy. Sao cứ luôn thích so sánh mình với những người khác thế?"

Sắc mặt Trịnh Tây Dã lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Cạnh tranh vốn là bản chất của sinh vật giống đực."

Hứa Phương Phỉ xấu hổ: "Anh thôi đi, chuẩn bị nói hưu nói vượn nữa đấy, lại tính xả 'quy luật tự nhiên' nữa sao? Anh có thể thay đổi lời nói của mình không."

Hứa Phương Phỉ dừng một chút, không khỏi thấp giọng oán trách: "Hơn nữa anh không cho phép em khen bất kỳ người khác giới nào, quá hống hách vô lý, keo kiệt thật sự."

Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô và nói: "Để anh nói rõ ràng trước, anh rất rộng lượng, chưa bao giờ cấm em khen ngợi bất kỳ người khác giới nào. Anh có thể chấp nhận việc em đánh giá cao một người khác giới nào đó, thậm chí có ấn tượng tốt."

Hứa Phương Phỉ cau mày, đối với lời nói này tỏ ra nghi hoặc nghiêm trọng: "Thật... Sao?"

Trịnh Tây Dã lười biếng bổ sung: "Đương nhiên, có một điều kiện nhỏ."

Hứa Phương Phỉ tò mò: "Điều kiện gì ạ?"

Trịnh Tây Dã: "Điều kiện tiên quyết là, người khác giới không thể cùng loài với anh."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hứa Phương Phỉ suýt sặc nước bọt của chính mình ho khan.

Nghĩ đi nghĩ lại, dằn vặt hồi lâu, anh trực tiếp nói cô không được khen bất kỳ người đàn ông nào không phải được rồi sao? Còn "cùng loài", chơi trò chơi đố chữ gì vậy.

Vua giấm, quỷ hẹp hòi!

Hứa Phương Phỉ trong lòng lén chửi, nhưng trên môi lại nở một nụ cười ngọt ngào.

Một lúc sau, Trịnh Tây Dã đưa Hứa Phương Phỉ vào một chiếc lều xanh quân đội khác.

Hứa Phương Phỉ đi vào xem xét, phát hiện trong lều rất trống trải, chất đầy các loại thiết bị dụng cụ. Có lẽ bởi vì không có lửa, cả không gian đều lạnh lẽo, lộ ra cái lạnh có thể thấm qua từng lớp áo, vào da thịt, lạnh thấu xương người.

"Đây là kho chứa thiết bị." Trịnh Tây Dã nói sau lưng cô, nhẹ nhàng nói, "Bọn anh không thường đến đây ngoại trừ việc thu dọn thiết bị vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Vì vậy nơi này tương đối riêng tư, em có thể yên tâm ở đây, không cần lo lắng bất tiện."

Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn gật đầu với anh, cười nói: "Được ạ. Chờ xe được kéo về, em đi lấy hành lý và giường xếp."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái ẩn sau mặt nạ bảo hộ của chiếc mũ, đôi mắt pha lê trong trẻo hơn cả tuyết ở Côn Luân, nhút nhát rụt rè, xinh đẹp không thể tả.

Ngón trỏ của Trịnh Tây Dã khẽ giật giật khi bị dung mạo nhỏ nhắn này câu lấy, thấy xung quanh không có ai khác, tâm tư anh khẽ động, không kìm được duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ đeo găng của cô cho vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nhéo nhéo, dịu dàng thưởng thức.

Anh cụp mắt nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ôn hòa, nhẹ nhàng nói: "Ở đây lạnh hơn, lát nữa anh mang bếp lò đến cho em."

Cả hai đều đeo găng tay, thậm chí còn không có tiếp xúc da kề da với nhau, nhưng sự thân mật dịu dàng bị kìm nén này dữ dội động lòng người, còn tuyệt hơn mọi nụ hôn nóng bỏng.

Sắc mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, trong lòng run lên, hai tay ngoan ngoãn cuộn vào giữa ngón tay của anh, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Lúc này, cô mới chợt nhớ tới vết thương do rét trên tay anh, thấp giọng nói: "Đúng rồi, vết thương trên tay anh! Anh mau cởi găng tay ra em xem xem."

Trịnh Tây Dã cong môi, nhẹ nhàng nói: "Không có gì nghiêm trọng đâu. Làm việc ở vùng cao nguyên, bị tê cóng là chuyện rất bình thường. Anh da thịt thô, quen rồi."

Hứa Phương Phỉ nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nhẹ nhàng mà kiên quyết nói: "Em muốn xem."

Cô gái người không lớn, bình thường tính cách mềm mỏng, nhưng khi cố chấp lại thực sự rất cố chấp, đặc biệt bướng bỉnh.

Thấy Hứa Phương Phỉ cố chấp như vậy, Trịnh Tây Dã khẽ cử động ngón tay và tháo chiếc găng tay trên tay phải của anh ra.

Hứa Phương Phỉ ôm bàn tay phải sưng tấy xanh tím của anh, cau mày dữ dội, cảm giác như trái tim mình đang bị một bàn tay vô hình nào đó nắm giữ, cơn đau khiến cô khó thở.

"Đau lắm đúng không?" Cô cố nén nước mắt, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ nhẹ nhàng hỏi như vậy.

Trịnh Tây Dã nhẹ giọng đáp: "Không sao đâu, vết thương nhỏ này bôi thuốc vài ngày sẽ lành. Bé con, em không cần lo lắng cho anh."

Hứa Phương Phỉ mím môi, nhất thời không nói gì.

Thực vậy.

Vết thương do tê cóng trên tay thực sự không đáng kể so với những vết sẹo lớn nhỏ khác trên cơ thể anh....

Đúng lúc này, màn lều bị mở ra, một thanh âm lớn mang theo tiếng bước chân cùng tiếng gió tuyết trên cao nguyên truyền đến.

"Anh Dã, anh ở chỗ này làm gì, em như ruồi bọ không đầu ở bên ngoài tìm anh cả buổi...." Một đội viên của Lang Nha đi vào.

Hứa Phương Phỉ sửng sốt và vô cùng xấu hổ, không kịp nghĩ ngợi, cô vội vàng buông tay Trịnh Tây Dã ra, hắng giọng rồi nhìn trái nhìn phải, đỉnh lều, rồi sàn lều như không có gì đã xảy ra.

Trịnh Tây Dã hơi đình trệ, sắc mặt tối sầm lại, giọng điệu đanh thép trả lời: "Vào sao không báo trước một tiếng."

Thành viên trong đội bước vào lều tên là Cận Đại Vĩ, anh ta chịu trách nhiệm chính trong việc kiểm tra và bảo trì tất cả các thiết bị. Nghe thấy lời trách cứ này, Cận Đại Vĩ lập tức chết lặng.

Anh ta mờ mịt gãi đầu nói: "Anh Dã, em là người quản lý kho thiết bị, em vào kho còn phải gõ cửa á? Trước kia không có quy định này."

Trịnh Tây Dã nói: "Từ hôm nay trở đi liền có."

Cận Đại Vĩ chú ý đến bóng dáng nhỏ nhắn trong chiếc áo khoác độn, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng anh ta không thể đoán được hoàn toàn. Hỏi: "Tại sao?"

Trịnh Tây Dã nói: "Kho thiết bị này sau này cũng sẽ được đồng chí Hứa Phương Phỉ của đội hỗ trợ kỹ thuật sử dụng để nghỉ ngơi và ngủ. Đây là phòng của một cô gái, cậu vào không tiện."

"Ồ." Cận Đại Vĩ giơ tay, dùng sức vỗ vỗ trán của mình, "Hiểu hiểu hiểu, em nhớ rồi! Bây giờ em sẽ nói cho mọi người biết!

*

Các vùng cao nguyên có độ cao lớn, áp suất không khí thấp, nhiệt độ sôi của nước thấp nên không thể nấu chín thức ăn. Do đó, bánh quy nén và thịt hộp là những mặt hàng lương khô chính mà đại đội Lang Nha mang theo.

Sau khi màn đêm buông xuống, mọi người ngồi quây quần trong một chiếc lều lớn và bắt đầu ăn bữa tối hôm nay.

Hướng Mạnh, người phụ trách hậu cần, lấy ra một đống lớn bánh quy nén và thịt hộp, mỗi người một gói bánh quy và một hộp thịt, phân phát cho mọi người.

Hứa Phương Phỉ là một cô gái dịu dàng và ít nói, ngay cả khi đói, cô vẫn ăn một cách duyên dáng. Ngón tay kéo mở nắp hộp, dùng thìa pha cà phê múc một thìa đầy, cho vào miệng, chậm rãi nhai.

Nếu so sánh, một đám đàn ông giống như những con sói lớn đã đói mấy ngày.

Cố Học Siêu ăn một miếng đồ hộp cùng một miếng bánh bích quy, hai má căng đầy, phảng phất lúc này ăn không phải lương khô hành quân, mà là sơn hào hải vị.

Tần Vũ bên cạnh đang ăn bánh quy nhìn Cố Học Siêu, đột nhiên mở miệng nói: "Đồng chí Cố."

"Ừm." Cố Học Siêu vừa nhai thịt cá vừa nhìn anh ta.

"Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, sau này nếu có chỗ tôi giúp được, tôi nhất định chết không từ chối." Tần Vũ cong môi, đưa thịt bò hộp trong tay ra, nhướng mày, "Cụng một cái, chúng ta sau này chính là anh em."

Chàng lính trẻ hai má nhất thời ửng hồng, ngượng ngùng cười nói: "Đồng chí Tần Vũ, đừng nói như vậy, vào lúc cấp bách như vậy, tôi tin rằng bất kỳ đồng chí nào trong chúng ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như tôi."

Trong mắt Tần Vũ hiện lên một tia ẩm ướt, anh ta cười như là che giấu gì đó, cánh tay ôm bả ​​vai Cố Học Siêu, nói: "Nhìn xem, đây là chiến sĩ biên giới của chúng ta."

Trịnh Tây Dã cũng mỉm cười ôn hòa và nói: "Cố Học Siêu, lần sau đến doanh trại, tôi sẽ kể cho doanh trưởng các cậu nghe toàn bộ sự việc. Cậu hy sinh bản thân để cứu người khác, nhân cách cao quý, đáng được ghi công."

"Chuyện này, kỳ thật cũng không có gì! Đồng chí Tần Vũ lúc đó cũng muốn cứu tôi, chỉ là anh ấy không có sức bằng tôi."

Chiến sĩ nhỏ càng đỏ mặt, gãi gãi đầu cười nói: "Đội trưởng Trịnh, đồng chí Tần Vũ, nếu như các đồng chí còn tiếp tục khen tôi, tôi ở chỗ này xấu hổ chết mất."

Ngoài lều, gió và tuyết vẫn tiếp tục hoành hành giữa trời và đất.

Tiếng cười rộn rã trong lều, ấm áp như mùa xuân.

Sau khi ăn xong, Cố Học Siêu có ý thức đi đến căn lều khác. Trịnh Tây Dã lấy bản đồ tọa độ của trạm căn cứ Côn Luân ra và trải trên mặt bàn.

Với vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh, anh chỉ vào một trong những điểm tọa độ và hỏi: "Đây là địa điểm gặp sự cố. Mọi người nghĩ sao?"

Tần Vũ nhìn chằm chằm vào bản đồ tọa độ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tình trạng sức khỏe hiện tại của Cổ Tuấn Kỳ có lẽ không cho phép anh ấy đến. Bạch Lục đang vội vã từ doanh trại đến, có lẽ phải đến chiều mai mới tới. Đội trưởng Trịnh, tôi kiến nghị chúng ta buổi chiều ngày mai lại xuất phát đến trạm điểm."

Trịnh Tây Dã lắc đầu và phủ quyết: "Căn cứ này tương đối xa, cách doanh trại của chúng tôi hai giờ lái xe, xuất phát vào buổi chiều, lại phải quay lại trước khi trời tối, hầu như không có thời gian làm việc."

Lúc này, An Tắc, trụ cột kỹ thuật của Lang Nha lên tiếng. Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, hơi nhíu mày nói: "Thật sự không được, chỉ có mấy người chúng ta, đi xem tình huống trước đã."

Tần Vũ nghẹn họng, ho khan nói: "... Tôi không phải đã nói tôi và Tiểu Hứa không làm được sao, chủ yếu cảm thấy trình độ của đồng chí Bạch Lộ tương đối cao hơn."

Mấy người đàn ông đang tranh cãi.

Đột nhiên, một thanh âm tinh tế vang lên, ngập ngừng nói: "Nếu không, Tần Vũ, hai chúng ta đi trước thử xem."

Tần Vũ trợn to hai mắt: "Tiểu Hứa, cô tự tin như vậy à?"

Hai má Hứa Phương Phỉ hơi nóng lên, nhỏ giọng nói thầm nghĩ: "Vốn dĩ anh Bạch chiều mai mới tới, chúng ta không đi, ngày mai sẽ lãng phí cả ngày. Chúng ta đi, có thể tìm ra vấn đề giải quyết tốt nhất, cho dù không thể, đi tìm hiểu cũng không tệ, còn có thể quay lại thuật lại với anh Bạch, anh Bạch cũng sẽ dễ dàng bắt đầu hơn."

Vừa dứt lời, An Tắc lập tức đập bàn vui mừng nói: "Cô gái nhỏ nói đúng, không đi sẽ chậm trễ, đi cũng sẽ không có ảnh hưởng xấu."

Trịnh Tây Dã chậm rãi gật đầu và đưa ra quyết định: "Được. An Tắc, Tần Vũ, Hứa Phương Phỉ, sáng mai mọi người đi theo tôi."

Cả ba trả lời: "Rõ!"

Đêm càng sâu, nhiệt độ càng giảm, gió tuyết thổi mạnh, tiếng gào thét, giống như tiếng hít thở nặng nề nhất của đất mẹ.

Sau khi ra khỏi lều chính, Hứa Phương Phỉ nhanh chóng rửa mặt bằng nước nóng đun sôi một lần, sau đó hít dưỡng khí một lúc, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trong lều bếp lò hừng hực, những đốm lửa than bay lượn rồi tắt lịm, nhấp nháy nhấp nháy, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng tí tách giòn tan.

Cô dùng cái kẹp để đảo than trong bếp, rồi vung tay đứng dậy, nhấc chiếc giường xếp đi đến một khu vực rộng rãi, trải ra, trải phẳng và đặt chăn đệm của mình lên.

Cô vừa cúi người ngồi xuống, khoé mắt liền thấy mành lều bay lên, từ bên ngoài vén lên.

"..." Hứa Phương Phỉ vừa cởi áo khoác bông ra, thấy thế kinh hãi, vô thức nắm lấy chiếc áo khoác bông để che ngực.

Vẫn còn kinh ngạc chăm chú nhìn, thấy một người đàn ông cao lớn mặc quân phục từ trong tuyết lao vào. Sắc mặt anh tái nhợt cụp mắt xuống, vỗ vỗ tuyết rơi trên người, bọt tuyết cùng hạt rơi xuống hòa vào tuyết trước cửa lều.

Thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, trái tim căng thẳng của Hứa Phương Phỉ cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô vỗ vỗ trái tim mình, lẩm bẩm nói: "Sao đột nhiên anh lại vào đây, suýt chút nữa làm em sợ chết khiếp."

Trịnh Tây Dã sải bước đi vào, vừa rũ cửa lều xuống, vừa cởi bộ đồ ngụy trang sa mạc treo lên móc ở cửa, thản nhiên đáp: "Trừ anh ra, ai dám vào phòng em mà không nói gì."

Nhìn thấy anh vừa vào cửa liền cởi quần áo, Hứa Phương Phỉ sửng sốt, trợn to hai mắt, run giọng nói: "Này, nửa đêm anh không ngủ, muốn làm gì?"

Cạch một tiếng.

Trịnh Tây Dã tháo chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay, cúi xuống và đặt lên ngăn tủ. Nghe được câu hỏi của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày, hứng thú nói: "Em nói xem, bé con của anh."

Chỉ trong vài giây, đôi má trắng trẻo của Hứa Phương Phỉ đã đỏ bừng.

Cô sững sờ và sửng sốt, càng nắm chặt chiếc áo khoác bông trong tay, đỏ mặt lắp bắp nói: "Không, không phải. Trịnh Tây Dã, em nói cho anh biết, đây không phải là, là nhà của anh, anh muốn làm gì thì làm. Nơi này là cao nguyên Thanh Hải Tây Tạng, là Côn Luân, chúng ta đều đang thực hiện nhiệm vụ đặc biệt! Anh đừng mơ tưởng làm gì em ở đây."

Hứa Phương Phỉ chết lặng.

Trời ơi, trái đất ơi!

Người đàn ông biến thái này bị điên rồi sao? Đầu óc anh có dây thần kinh nào không đúng, lại muốn ở đây xằng bậy với cô?

Ha???

Ở bên kia, Trịnh Tây Dã đã nhàn nhã đi tới như một cuộc dạo chơi, đứng yên trước mặt Hứa Phương Phỉ. Anh cụp mắt xuống nhìn cô gái nhỏ dễ thương với đôi mắt tròn xoe này.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai nói gì.

Một lúc sau, Trịnh Tây Dã chậm rãi cúi xuống, duỗi cánh tay mảnh khảnh, đỡ lấy hai bên sườn của cô gái, hoàn toàn đem cô gái nhỏ nhắn bao bọc trong không gian của mình.

"..." Hứa Phương Phỉ đỏ mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú dần dần phóng đại, khô khan nuốt nước bọt.

Cô không khỏi bắt đầu suy nghĩ, nếu anh lại giở trò với cô, cô nên bỏ chạy hay là hô to một tiếng "Xằng bậy" thì càng đáng tin hơn.

Tuy nhiên, chỉ cách môi cô một centimet, Trịnh Tây Dã đã dừng lại.

Lông mày anh nhướng cao, đầu ngón tay khẽ quẹt trên mặt cô, lười biếng nói: "Em đang mong chờ cái gì vậy cô gái nhỏ, em nghĩ anh sẽ làm gì em?"

Hứa Phương Phỉ sững sờ.

Ngay sau đó, Trịnh Tây Dã đứng thẳng dậy và đi đến bếp lò, cúi người và ngồi xuống ghế gấp bên cạnh. Nhặt cái kẹp lên, sắc mặt bình tĩnh đảo than.

Hứa Phương Phỉ nghi hoặc cau mày hỏi: "... Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?"

"Anh có thể làm gì." Giọng điệu của Trịnh Tây Dã rất nhẹ, thản nhiên trả lời mà không quay đầu lại, "Anh đang đảo than cho bảo bối yêu quý của anh, trông chừng ngọn lửa cho cô ấy, phải liên tục đảo để đảm bảo từng mẩu than đều cháy đủ. Tránh cho cô ấy ngủ say như heo con, bị ngộ độc khí carbon monoxide."

"..."

Nghe được câu trả lời này, trong lòng Hứa Phương Phỉ cảm thấy ấm áp ngọt ngào. Khóe miệng cô không khỏi cong lên, nhìn bóng lưng cao lớn tuấn mỹ của người đàn ông một lúc, chợt như ý thức được điều gì, liền hỏi: "Vậy, chẳng lẽ anh muốn ở đây cả đêm giúp em canh lửa sao?"

Trịnh Tây Dã nói: "Đúng vậy."

Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào, cau mày nói: "Không được, anh cũng cần nghỉ ngơi, nhất định phải nghỉ ngơi."

Cô suy nghĩ hai giây rồi đề nghị: "Như vậy đi, chúng ta thay phiên trực, anh ngủ hai tiếng, em ngủ hai tiếng."

Sau khi lật một vòng than củi, Trịnh Tây Dã đặt cái kẹp sang một bên, bình tĩnh nói: "Bây giờ anh khá tỉnh táo, khi nào anh buồn ngủ lại nói."

Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy điều này, cô không còn cách nào khác là đặt áo bông sang một bên, ôm chăn nằm xuống. Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Tây Dã, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không cần phải canh bếp mỗi phút đâu, anh ngồi đó chắc cũng mệt lắm."

Trịnh Tây Dã quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ trên giường xếp, nhẹ nhàng nói: "Cô bé đồng chí, trong lều này không có giường thứ hai, anh không ngồi, có thể nằm được sao?"

Cô gái nhỏ đỏ mặt, im lặng hai giây, ấp a ấp úng nói ra một câu: "Anh có thể nằm với em."

Trịnh Tây Dã: "Giường xếp chỉ rộng một mét, không thể vừa với hai chúng ta."

Bé con có vẻ vô cùng xấu hổ, kéo chăn lên che mặt. Ngay sau đó, một giọng nói ngọt ngào như sáp ong mềm mại từ trong chăn truyền ra, lí nhí.

Cô nói: "Dù sao buổi tối cũng không có ai đến đây. Anh ngủ trên giường đi, em... Nằm trên người anh cũng được."

*****

Editor: Bé Phỉ cưng ghê, bảo sao anh Dã không yêu cho được(⁠≧⁠▽⁠≦⁠)