Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 86: Vì em nhất vãn tình thâm



Edit+beta: LQNN203

Sáng hôm sau, Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã đến nghĩa trang liệt sĩ.

Vốn dĩ hai người dự định tám giờ sáng sẽ xuất phát đúng giờ, nhưng đêm hôm trước đầy thăng trầm cho đến tận nửa đêm, đồng chí Hứa Phương Phỉ tội nghiệp bị bắt nạt đến mức đau cả thắt lưng, hai chân bủn rủn, cả người có cảm giác như bị một chiếc xe tải hạng nặng cán qua, khi hơn bảy giờ đồng hồ báo thức vang lên, cô buồn ngủ đến muốn khóc, căn bản không thể ra khỏi giường được.

Trịnh Tây Dã đau lòng không thôi, anh ôm cô gái nhỏ hôn vỗ về, dỗ cô ngủ, không ra ngoài cho đến mười giờ sáng.

Trong xe, Hứa Phương Phỉ vẫn còn hơi choáng váng, cô lấy một ít mỹ phẩm từ trong túi ra, tô son trước gương trang điểm.

Trịnh Tây Dã đang lái xe, liếc mắt nhìn thấy hành động của cô, có chút kinh ngạc nói: "Hiếm thấy em trang điểm một lần."

"Đây là lần đầu tiên em gặp mẹ anh, tất nhiên em phải trang điểm thật đẹp." Hứa Phương Phỉ nghiêm túc trả lời.

Thỏi son này là một thương hiệu nổi tiếng, cô đặc biệt mua để đến nghĩa trang, màu sắc đã được lựa chọn cẩn thận.

Hầu hết các cô gái trong quân đội đều đơn giản và không giỏi ăn mặc, không biết màu son, bảng phấn mắt, phấn highlight là gì. Nhưng Hứa Phương Phỉ rất coi trọng buổi ra mắt này, đồng thời học hỏi trước từ Dương Lộ, người đi đầu trong xu hướng thời trang, cô gái này cũng thật sự nhiệt tình, nghe bạn mình nói muốn ra mắt trưởng bối, vội vàng vơ vét hai mươi mấy người bác dạy trang điểm đến dạy cho cô.

Bất lực thay Hứa Phương Phỉ thực sự một tay mơ, cô đã chăm chỉ học theo video mấy ngày, nhưng không học được một cái nào.

Cuối cùng Dương Lộ đành phải chọn cho cô vài thỏi son phù hợp, thở dài nói: "Chỉ có cậu mới có thể kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ đã xinh đẹp như thế, lớn lên cũng chỉ cần thoa chút son môi là có thể ngời ngời."

Khi đánh giá ngoại hình của Hứa Phương Phỉ, Dương Lộ luôn khách quan. Cô có làn da lai phương Tây và phương Đông, đường nét thâm thúy mà uyển chuyển, bước vào như một tiên nữ trong sáng xinh đẹp, lui ra như ngõ mưa Giang Nam, trường hợp gặp mẹ bạn trai này quả thật không nên quá lố.

Vì vậy, màu son mà Dương Lộ chọn cho Hứa Phương Phỉ là màu vỏ đậu nhẹ nhàng.

Hứa Phương Phỉ cẩn thận thoa son trước gương, sau đó nhìn kỹ, quả nhiên, nước da của cô lập tức cải thiện, che đi cảm giác lười biếng trước đó sau khi bị dã man vắt khô.

Hứa Phương Phỉ cong môi, nở một nụ cười hài lòng rồi cất chiếc gương đi.

Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó quay lại nhìn về phía trước, lười nhác nói: "Em không cần cố ý trang điểm đâu. Bé con, vẻ ngoài thường ngày của em đã rất ổn, xinh đẹp ngoan ngoãn lại đáng yêu, mẹ anh nhất định thích em."

Trong lòng Hứa Phương Phỉ cảm thấy ngọt ngào, quay đầu nhìn anh, có chút buồn cười đáp: "Ở trong mắt anh, có khi nào em không đẹp sao?"

Trịnh Tây Dã cẩn thận suy nghĩ hai giây, sau đó lắc đầu: "Không có."

Hứa Phương Phỉ cong môi, bắt chước thói quen của anh, vươn tay nhéo nhẹ gò má anh: "Có thể thấy, anh thích em mù quáng như thế nào."

Trịnh Tây Dã nhìn tình hình đường xá, tay trái cầm vô lăng, tay phải nắm lấy bàn tay nhỏ xảo quyệt của cô, khẽ mổ một cái, thản nhiên nói: "Nói bậy, anh thích em không mù quáng."

Hứa Phương Phỉ hơi sửng sốt.

"Đồng chí Tiểu Hứa." Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Anh luôn luôn tỉnh táo. Yêu em một cách tỉnh táo, tham lam một cách tỉnh táo, ám ảnh vì em một cách tỉnh táo, vì em nhất vãn tình thâm*."

*Tình sâu mãi mãi.

*

Mặc dù mùa xuân đã bắt đầu, nhưng nhiệt độ ở Vân Thành vẫn chưa ấm lên và vẫn duy trì ở mức dưới 10 độ trong Tết Âm lịch. Cũng may, vạn vật đều có linh, động vật và thực vật thường nhạy cảm với thiên nhiên hơn con người, trong nghĩa trang, cỏ khô héo đã hồi sinh xanh tươi, cành cây khô héo cũng bắt đầu đâm chồi mới, điểm màu xanh lục tươi mới, điểm xuyết cho thế giới nơi những linh hồn anh hùng uy nghiêm ngủ yên vĩnh viễn.

Trước một bia mộ cũ, Hứa Phương Phỉ đứng cạnh Trịnh Tây Dã, ôm một bó hoa bách hợp trắng tinh.

Cô nhìn thấy những ký tự màu sơn được khắc trên bia mộ đã bị bong ra một chút, trên đó ghi "Mộ của tiên mẫu, Biên Tuyết Mi", trên toàn bộ bề mặt của bia mộ có một bức ảnh đen trắng.

Trong bức anh, một nữ phi công trong bộ quân phục không quân có vẻ ngoài điển trai, tư thế anh hùng, nhìn thế giới bằng đôi mắt sáng ngời.

Trịnh Tây Dã cong một chân dài ngồi xổm xuống, lấy nước trong và khăn lông đã chuẩn bị sẵn từ trước, quét sạch lá rụng và cành khô trên bia mộ, rất bình tĩnh tùy ý nói: "Mẹ, lúc trước con hứa hẹn với mẹ nhiều lần như vậy, nói sẽ dẫn con dâu của mẹ đến, lần này cuối cùng đã thành sự thật. Đây là Hứa Phương Phỉ, người con gái duy nhất mà con yêu và công nhận đời này."

Hứa Phương Phỉ tiến lên hai bước, đặt bó hoa bách hợp trong tay cô bên cạnh bia mộ, sau đó mỉm cười với bức ảnh trên bia mộ, nhẹ nhàng nói: "Cháu chào dì Biên, cháu là Hứa Phương Phỉ, lần đầu tiên gặp mặt, nghe danh dì đã lâu ạ."

Người nữ sĩ quan trên bia mộ nhìn họ lặng lẽ và dịu dàng.

Trịnh Tây Dã tiếp tục quét mộ cho mẹ mình, thuận miệng nói: "Phỉ Phỉ cũng là một quân nhân, học cùng trường với con, đang học ở Công nghiệp Quân sự Vân Thành, tháng Sáu năm nay sẽ tốt nghiệp. Con định chờ cô ấy tốt nghiệp, sẽ đến nộp đơn báo cáo kết hôn với cô ấy."

Nói đến đây, Trịnh Tây Dã dừng một chút, ngước mắt nhìn Biên Tuyết Mi, cười nhẹ rồi chuyển sang giọng điệu đùa cợt: "Mẹ đừng nhìn cô gái nhỏ chúng ta xinh đẹp yếu ớt, người ta còn một lòng một dạ muốn vào Lang Nha đó."

Hứa Phương Phỉ đang lau bàn thờ tế lễ dưới tấm bia bằng một chiếc khăn, nghe vậy khuôn mặt cô hơi đỏ lên, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Tây Dã, nhỏ giọng mắng anh: "Đừng nói xấu em trước mặt dì, ai yếu ớt chứ?"

Trịnh Tây Dã: "Yếu ớt là mô tả sức mạnh thể chất của em, không phải khả năng của em."

Hứa Phương Phỉ trịnh trọng phản bác: "Thể lực của em không yếu, điểm số của em trong cuộc đánh giá thể lực hàng năm cũng không tệ đâu."

Trịnh Tây Dã dừng động tác, quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Hứa Phương Phỉ cảm thấy hơi không tự nhiên khi bị anh nhìn, nói: "Anh... anh nhìn em như vậy làm gì?"

"Hàng năm đều có thể vượt qua bài kiểm tra thể lực?" Trịnh Tây Dã cau mày, có vẻ khó hiểu, "Vậy em không nên như vậy."

Hứa Phương Phỉ bối rối: "Em không nên cái gì?"

Trịnh Tây Dã ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Không nên một chập là ngất xỉu."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Chỉ trong vài giây, đôi má trắng trẻo của Hứa Phương Phỉ đỏ bừng như mây cháy. Cô sững sờ, không thể tin được, xấu hổ đến mức lấy khăn bẩn quất vào cánh tay anh, nhỏ giọng mắng: "Trịnh Tây Dã, anh có thể đừng mặt dày như vậy hay không? Thế mà còn ở trước mặt mẹ mình nói loại lời nói như vậy!"

Sắc mặt Trịnh Tây Dã nhàn nhạt, vừa lau bia mộ vừa bình tĩnh nói: "Anh nói khó hiểu như vậy, mẹ anh là đồ cổ, nghe không hiểu đâu."

Hứa Phương Phỉ xấu hổ, không nói nên lời vặn cánh tay anh.

Trong mắt Trịnh Tây Dã có nụ cười nhẹ, cụp mắt xuống, tập trung vào công việc của mình, giữ im lặng.

Ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ, đã gần mười hai giờ trưa.

Hai người trở lại bãi đậu xe lộ thiên đối diện nghĩa trang.

Sau khi lên xe, Trịnh Tây Dã cúi người thắt dây an toàn cho Hứa Phương Phỉ, đôi mắt hơi rũ xuống, vừa thắt dây an toàn vừa tùy ý hỏi: "Buổi trưa muốn ăn gì?"

Người đàn ông thân hình cao lớn, toàn thân dính vào, một bóng đen khổng lồ treo ở trước mặt cô gái, che khuất tất cả ánh nắng xung quanh cô gái.

Không khí tràn ngập mùi bồ kết khô mát dễ chịu, khiến Hứa Phương Phỉ choáng váng, mặt nóng bừng. Cô vô thức ngả người ra sau, lưng áp chặt vào thành ghế, cố gắng giữ khoảng cách với anh một chút.

Hứa Phương Phỉ cụp mắt xuống, cố hết sức bình tĩnh nói: "Em ăn sáng muộn, không đói lắm, cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, anh quyết định đi."

Một lúc sau, dây an toàn được thắt chặt, mí mắt của Trịnh Tây Dã từ từ nhếch lên.

Cách đó không xa, khuôn mặt cô gái ửng đỏ, hàng mi dày như hai chiếc quạt nhỏ đen nhánh cụp xuống che đi đôi mắt, dáng vẻ hoảng loạn không dám nhìn anh.

Trịnh Tây Dã nhướng mày, ngón tay câu chiếc cằm nhỏ của cô, nâng mặt cô lên, ghé sát vào cô, nhẹ giọng hỏi: "Ở một mình với anh, em không nhìn người đàn ông của mình mà nhìn đi đâu đấy?"

Hơi thở của anh tràn ngập mùi bạc hà trong trẻo mát lạnh, đôi môi mỏng đóng mở, lướt qua chóp mũi cô như một cơn gió thoảng qua.

Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy lời này, đôi mắt cô theo bản năng di chuyển lên, sự thay đổi này, không nghiêng không lệch, vừa vặn dừng lại ở đôi môi mỏng xinh đẹp của anh.

Ngay lập tức, đại não ma xui quỷ khiến, sinh ra liên tưởng kỳ diệu.

Không biết vì sao, Hứa Phương Phỉ đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mỗi lần anh hôn cô, cảnh anh để lại dấu hôn khắp người cô, thậm chí còn có cảnh anh dùng đầu lưỡi bắt nạt cô đến đỏ mặt khóc rống.

"..."....

A!

Cô, cô đang nghĩ gì vậy!!!

Vô số hình ảnh đáng xấu hổ hiện lên trong đầu, mặt Hứa Phương Phỉ càng đỏ hơn, cô vội vàng che mặt lắc đầu, trong đầu nghĩ muốn tung một quyền đánh bay tên tiểu hoàng mặt đầy tà ác kia.

Bên này, Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, nhìn thấy gò má cô gái càng ngày càng đỏ, thậm chí ngay cả đôi mắt sáng ngời cũng bị bao phủ bởi một tầng sương mù mơ hồ, anh không khỏi hơi nhướng mày, đầu ngón tay gõ vào trán cô, cười như không cười hỏi cô: "Cô gái nhỏ, trong đầu em đang nghĩ gì vậy, mặt đỏ thành như vậy?"

Hứa Phương Phỉ có tật giật mình, đầu cô lắc như trống bỏi, xấu hổ nói: "Không nghĩ gì hết."

Nữ búp bê trắng như tờ giấy, từng đường nét mấu chốt trong sinh mệnh đều do chính Trịnh Tây Dã vẽ ra, trong mắt anh, cô giống như pha lê trong suốt như ngọc, mọi tâm tư nhỏ nhặt đều rõ ràng trong nháy mắt.

Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm Hứa Phương Phỉ một lúc, trong lòng đại khái hiểu ra.

Trong mắt anh hiện lên một tia hứng thú, không nói tiếng nào, anh nhấn nút điều khiển ô tô, nâng lên và đóng tất cả các cửa kính ô tô xung quanh chiếc G lớn màu đen, sau đó vòng tay qua eo Hứa Phương Phỉ, hơi xốc cô lên, đưa người đến, hai chân dang rộng ngồi trên người anh.

Không gian bên trong chiếc xe này thực ra rất rộng rãi, nhưng Trịnh Tây Dã quá cao lớn, mỗi lần ôm anh ở tư thế này, Hứa Phương Phỉ đều có cảm giác mình giống như một con búp bê.

Sự chênh lệch về thể chất là rất lớn, không có sự phản kháng.

Lúc này Hứa Phương Phỉ rất bối rối, đưa tay ôm cổ anh, nghi hoặc hỏi: "Không phải muốn tìm chỗ ăn cơm sao, anh làm gì vậy?"

Trịnh Tây Dã vòng tay qua người cô, cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng ý tứ không rõ nói: "Bảo bối, em thật sự đã được anh dạy dỗ."

Hứa Phương Phỉ khó hiểu: "Hả?"

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Vừa rồi nghĩ đến chuyện cùng anh lên giường hửm?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Tóc Hứa Phương Phỉ gần như bị nướng, cô hoảng sợ, không cần suy nghĩ mà phủ nhận: "Anh đừng nói bậy, em không có."

"Phải không."

Trịnh Tây Dã cười nhẹ, tay phải nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô, tay trái sờ xuống váy cô, tư thế ngựa quen đường cũ, tự nhiên như vậy.

Hứa Phương Phỉ cảm nhận được ý định của anh, cô mở to mắt, đỏ mặt thút thít.

"Bé con ngoan, đừng sợ." Trịnh Tây Dã nhẹ giọng dỗ dành cô, hôn lên môi và má cô, "Anh chỉ kiểm tra một chút thôi."

Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến mức muốn tìm một sợi mì treo cổ, chỉ có thể giấu cái đầu nóng hổi của mình vào trong vòng tay anh.

Đột nhiên, cả người cô run lên, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại, há miệng cắn cổ áo khoác đen của người đàn ông, nắm chặt nắm đấm nhỏ, vô cùng cố gắng chịu đựng.

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng móc đầu ngón tay hai lần, đúng như dự đoán, một lóng tay đã chạm vào dòng suối.

"Em xem." Anh hôn lên vành tai cô, thanh âm nặng nề, trầm khàn, "Bảo bối, em đối với anh thật nhiệt tình."

"..."

Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ bừng, khóe mắt thoáng thấy đầu ngón tay ngọc thon dài của anh dính đầy nước mờ ám, cô xấu hổ không nói được lời nào. Nhanh chóng lấy khăn ướt ra, nắm lấy bàn tay của anh, đỏ mặt cẩn thận lau sạch ngón giữa.

Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô, để cô lau, sau một lúc, anh giơ tay lên và đặt ngón tay lên miệng cô gái.

Hứa Phương Phỉ chớp mắt, khốn đốn nhìn anh.

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: "Bé con, mở ra."

Mặt Hứa Phương Phỉ nóng đến sắp bốc khói, vốn muốn từ chối, nhưng khi bắt gặp đôi mắt hoa đào đen nhánh mà thâm thúy của Trịnh Tây Dã, cô như bị hớp hồn, ngây người mở môi.

Anh thọc ngón tay vào.

Vào mùa đông, trong xe bật máy sưởi, Hứa Phương Phỉ mặc áo khoác bông và váy len, toàn thân như bốc hỏa, khô đến mức bắt đầu đổ mồ hôi. Trong lòng kích động, hai bàn tay nhỏ bé theo bản năng giơ lên, nắm chặt cổ tay thon gầy mà có lực của người đàn ông, mười ngón tay lại bị đồng hồ đeo tay bằng kim loại cứng rắn làm cho lạnh lẽo mà buông ra.

Hứa Phương Phỉ cảm thấy cô sắp ngất đi một lần nữa.

Không biết qua bao lâu, Trịnh Tây Dã cuối cùng cũng tỏ ra thương xót và buông tha cho cô.

Đôi mắt Hứa Phương Phỉ ướt át, ôm lấy anh, áp má vào cổ anh.

Anh tùy ý vung vẩy ngón tay, cụp mắt hỏi cô: "Có phải là mùi vị mà anh đã miêu tả cho em trước đó không?"

"..."

Hứa Phương Phỉ tức muốn phát điên, đưa tay sờ sờ lỗ tai của anh, sau đó nhẹ nhàng xoắn lại, không nhịn được nữa mà nói: "Đồng chí huấn luyện viên, anh không cảm thấy hai chúng ta giao tiếp có vấn đề sao?"

Trịnh Tây Dã hỏi lại: "Có vấn đề gì?"

Hứa Phương Phỉ trợn tròn mắt, nghiêm túc nói: "Chỉ cần chúng ta ở một mình với nhau, bất luận đang làm cái gì, đều sẽ vô cớ sờ sờ làm làm, sau đó lăn lên giường."

Sau khi nghe những lời của cô gái nhỏ, Trịnh Tây Dã đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nói: "Ừm, đúng là như vậy."

Hứa Phương Phỉ: "Thấy chưa!"

Trịnh Tây Dã vẫn còn khó hiểu: "Chuyện này thì làm sao?"

"..."

Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói tiếp: "Anh không cảm thấy hai người chúng ta quá biến thái sao? Trước kia anh chỉ có anh là biến thái, hiện tại em cũng bị anh ảnh hưởng trở thành tiểu hoàng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?"

Trịnh Tây Dã cúi xuống hôn má cô, nhẹ nhàng nói: "Thể chất của anh không tệ, có thể chịu được."

Hứa Phương Phỉ: "."

Hứa Phương Phỉ tức giận nhéo anh một cái: "Ý của em là! Anh chịu nổi, nhưng em ăn không tiêu."

Hứa Phương Phỉ cảm thấy kinh hãi.

Từ đáy lòng cô cảm thấy, đại lão Lang Nha oai phong lẫm liệt này thực sự rất đáng sợ, giống như một nam yêu tinh, mỗi khi ở bên cạnh anh, đầu óc cô không minh mẫn, thường xuyên nghĩ ra những chuyện kỳ ​​quái.

Hứa Phương Phỉ thậm chí có chút hiểu biết về những vị vua trong lịch sử.

Đối mặt với vẻ đẹp của Trịnh Tây Dã, cô rất khó kiểm soát, đừng nói đến những nhân vật lịch sử đó có tận ba nghìn mỹ nhân.

Bên kia, Trịnh Tây Dã nhéo cằm cô gái và nhìn cô vài giây, trong đôi mắt đen của anh hiện lên sự lo lắng, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em có phải thấy chỗ nào khó chịu không?"

Hứa Phương Phỉ 囧: "... Cũng không đến mức đó."

Trịnh Tây Dã hôn lên môi cô, nói: "Không cảm thấy khó chịu là tốt. Nhưng thể lực của em chỉ ở mức trung bình, thực sự cần phải bồi bổ."

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, hai mắt trợn tròn, rất tò mò: "Em chỉ biết con trai ăn thận cừu uống Thận Bảo mà bồi bổ thân thể, con gái bồi bổ thế nào?"

"Cụ thể bồi bổ thế nào, anh vẫn cần phải tìm hiểu." Trịnh Tây Dã suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ồ, vừa lúc. Anh có một người bạn là giáo sư tại Bệnh viện Quân đội, để tối anh gọi cậu ấy tham khảo một chút."

Sau khi Hứa Phương Phỉ nghe vậy không nói nên lời, cô thực sự muốn ném một miếng đậu hủ vào khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông này. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, ngón tay mảnh khảnh nhéo cổ anh: "Chuyện này anh mà có thể đi hỏi bạn bè, Trịnh Tây Dã, anh điên rồi!"

Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, nhéo mặt cô một cái, đáp: "Loại chuyện này vẫn có cô ngốc nào đó có thể đi báo cáo cho đơn vị công tác của anh, anh đi hỏi một chút thì có sao?"

Hứa Phương Phỉ: "..."

Hứa Phương Phỉ choáng váng đến mức không thể nói nên lời, không thèm nói chuyện với anh, dứt khoát học giống như chó, gào một cái cắn yết hầu của anh.

Ngay khi họ đang ôm hôn nhau ngọt ngào, đột nhiên, một chuỗi tiếng điện thoại reo lên.

Hai mắt Trịnh Tây Dã tối sầm, hô hấp không ổn định, một tay khống chế con chó con đang cắn, tay kia cầm điện thoại từ bảng điều khiển lên liếc nhìn.

ID người gọi hiện: Tô Mậu.

Trịnh Tây Dã im lặng, chờ sau khi bình tĩnh lại, anh mới nhận điện thoại: "Alo."

Tô Mậu ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói của anh thì sửng sốt, buột miệng nói: "Tôi này, Trịnh Tây Dã, cậu làm cái quái gì mà giọng khàn như vậy?"

Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói: "Cậu mẹ nó có chuyện gì mau nói."

Tô Mậu lẩm bẩm "ách" một tiếng, rồi đáp: "Tôi đang đi công tác ở Vân Thành, vừa lúc Lục Tề Minh cũng ở đây, muốn hỏi cậu có thời gian không, mấy anh em chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Trịnh Tây Dã im lặng, mí mắt anh hơi nhếch lên, cô gái nhỏ của anh đang ghé trên đùi anh với khuôn mặt đỏ bừng, nhìn anh với đôi mắt đen lúng liếng tò mò.

Trịnh Tây Dã nói chuyện điện thoại với Tô Mậu: "Tôi đang ở cùng vợ, có thể không tiện."

"Có gì không tiện?" Tô Mậu cười nói: "Vừa vặn Lục Tề Minh cũng dẫn theo vợ cậu ấy, hai cô gái trạc tuổi nhau, có bạn tán gẫu."

Trong mắt Trịnh Tây Dã hiện lên một tia kinh ngạc, nhéo nhéo điện thoại, tùy ý hỏi: "Lục Tề Minh yêu đương khi nào?"

"Nghe nói năm ngoái gặp nhau trong một buổi xem mắt. Cô gái đó còn là một blogger ẩm thực có hàng triệu người hâm mộ, rất nổi tiếng." Tô Mậu nói, bỗng nhiên trầm giọng, cổ quái nói: "Hai người náo loạn nhiều năm như vậy, không ai nói chuyện với ai, cũng không biết tình hình hiện tại của người kia. Nếu còn bất hòa nữa, định kết hôn cũng không mời nhau à?"

Thái độ Trịnh Tây Dã vẫn còn thờ ơ, hỏi: "Có những ai ăn cơm?"

Tô Mậu trả lời: "Chỉ có tôi, cậu, Lục Tề Minh và hai người bạn gái của các cậu."

Trịnh Tây Dã: "Ăn gì?"

Tô Mậu: "Đồ ăn Tân Cương, địa chỉ ở quảng trường Trung Hưng bên kia."

"Biết rồi." Ngữ khí Trịnh Tây Dã vẫn như cũ, "Tôi hỏi ý vợ tôi đã, lát nữa sẽ nói với cậu."

"Thành giao." Tô Mậu cúp điện thoại

Trịnh Tây Dã cất điện thoại đi, anh còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Phương Phỉ đã chớp mắt, ôm lấy cổ anh hỏi: "Bạn của anh rủ chúng ta cùng ăn tối à?"

"Ừ." Trịnh Tây Dã cúi người hôn lên má cô, "Tô Mậu gọi điện tới, khi em là sinh viên năm nhất có gặp cậu ấy rồi."

Nghe thấy cái tên này, Hứa Phương Phỉ cau mày suy nghĩ một chút, tỉnh ngộ: "Em nhớ rồi. Có phải là nghiên cứu viên có làn da trắng, đeo mắt kính không anh? Khi em học năm nhất, anh ấy còn đến Đại học Công nghiệp Quân sự công tác?"

Trịnh Tây Dã: "Đúng, chính là cậu ấy."

Hứa Phương Phỉ có ấn tượng tốt với Tô Mậu, lập tức cười nói: "Chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm."

Sau khi nói xong, cô thấy vẻ mặt của Trịnh Tây Dã có vẻ hơi vi diệu, do dự một lúc rồi hỏi: "A Dã, có phải anh có điều gì băn khoăn không?"

Trịnh Tây Dã dùng đầu ngón tay xoa xoa vành tai thanh tú của cô, nhẹ nhàng đáp: "Không có gì, chỉ là Tô Mậu còn gọi cho một người bạn khác, tên là Lục Tề Minh. Anh và cậu ấy có chút bế tắc."

Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: "Tại sao lại bế tắc?"

Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: "Năm đó anh đã nhận một nhiệm vụ nguy hiểm, cậu ấy muốn ngăn cản anh, nhưng không ngăn cản được. Tụi anh đã đánh nhau trước mộ mẹ anh, sau đó hoàn toàn bế tắc."

"A..." Hứa Phương Phỉ không biết nên bày ra biểu cảm gì, bối rối nói: "Đồng chí Lục Tề Minh này vì nhiệm vụ nguy hiểm mà ngăn cản anh, là quan tâm đến anh. Xem ra mối quan hệ giữa các anh chắc là khá thân thiết. Tại sao lại trở nên bế tắc vì lý do này?"

Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên bật cười: "Khi đó anh và Lục Tề Minh còn quá trẻ, tính tình giống nhau, vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh, không ai muốn nhượng bộ."

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ vài giây, gật đầu nói: "Ừm, thời niên thiếu quả thật sẽ làm ra một số chuyện không đủ chín chắn. Em hiểu."

Hứa Phương Phỉ dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Vậy huấn luyện viên, anh có muốn làm lành với đồng chí Lục Tề Minh không?"

Trịnh Tây Dã vẫn lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì.

Tuy nhiên, trong sự im lặng yên bình này, Hứa Phương Phỉ đã đọc được câu trả lời từ sâu trong đôi mắt của người đàn ông.

Cô dùng hai tay ôm mặt anh, bóp khuôn mặt tinh xảo này vào trong, nặn thành một hình thù ngộ nghĩnh có chút biến dạng, cúi người hôn anh một cái, cười nhẹ nói: "Được rồi, huấn luyện viên thân mến, dù sao chúng ta cũng muốn tìm một chỗ để ăn cơm, cùng nhau ăn đi, cứ như vậy đi."

Trịnh Tây Dã mỉm cười, âu yếm xoa đầu cô: "Được, nghe bé con của anh."

Vài phút sau, cả hai lái xe đến quảng trường Trung Hưng.

Quảng trường Trung Hưng nằm ở khu vực hai phía bắc của đường vành đai thứ nhất ở Vân Thành, có vị trí địa lý tuyệt vời, là nơi tập trung nhiều nhà hàng nổi tiếng trên Internet ở Vân Thành, đây là một trong những thánh địa của nhiều bạn trẻ tìm niềm vui sau giờ học.

Người đến và đi, ngựa xe như nước.

Nhà hàng Tân Cương mà Tô Mậu đặt có tên là "Cương Vực".

Hứa Phương Phỉ đi theo Trịnh Tây Dã vào phòng riêng của nhà hàng, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người cao lớn đặc biệt bắt mắt.

Người đàn ông trạc tuổi Trịnh Tây Dã, khoảng ba mươi tuổi, đẹp trai, cao ráo và ít cười, chiếc áo len đen tuyền đơn giản trên người anh ấy trở nên ổn định, ngay thẳng và lạnh lùng. Anh ấy lẳng lặng ngồi ở phía trong bàn ăn hình tròn, nghe thấy tiếng mở cửa, hơi nhướng mi, thứ phản chiếu trong đôi đồng tử màu nâu nhạt chính là sương giá độc nhất vô nhị của vùng tuyết phủ cao nguyên.

Vô tình nhìn nhau, Hứa Phương Phỉ hơi sững sờ.

Cô đã đoán được người này chính là Lục Tề Minh.

Tuy nhiên, trước khi đến đây, cô thực sự không ngờ rằng người bạn tốt "tính tình giống nhau" trong miệng Trịnh Tây Dã lại có ngoại hình nổi bật và đẹp trai không kém Trịnh Tây Dã.

"Đến rồi à." Tô Mậu vẫn như cũ đeo một cặp kính không gọng, ấm áp nhẹ nhàng. Anh ấy chủ động tiếp đón Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ.

Trịnh Tây Dã gật đầu, vẻ mặt thờ ơ, kéo chiếc ghế ăn bên ngoài cho Hứa Phương Phỉ, một bộ sẽ không nói trước.

Lục Tề Minh thu hồi ánh mắt, cầm ly lên uống một ngụm nước chanh, cũng không nói lời nào.

Hai tảng băng tụ lại với nhau, trường khí va chạm mạnh ngang với loại tủ lạnh đời mới nhất, nhiệt độ trong phòng riêng lập tức giảm xuống mấy độ.

Tô Mậu bên cạnh đang xoa xoa cánh tay vì lạnh, không nói nên lời, thậm chí mức muốn trợn mắt lên, trong lòng chửi thầm "Hai quỷ ấu trĩ", đang định xoa dịu mọi chuyện thì một giọng nói ngọt ngào dễ chịu vang lên trước tiên.

"Anh Mậu, đã lâu không gặp ạ." Hứa Phương Phỉ cong khóe miệng đưa tay về phía Tô Mậu.

Tô Mậu hơi sững sờ, sau khi hoàn hồn lại, anh ta vội vàng đứng dậy bắt tay với Hứa Phương Phỉ, vui vẻ nói: "Xin chào xin chào, học viên nhỏ Hứa Phương Phỉ, ha ha ​​anh có ấn tượng rất sâu sắc với em. Nhưng A Dã lớn hơn anh vài tháng, luận theo bối phận, đồng chí Tiểu Hứa chính là chị dâu của anh, xưng hô anh Mậu nào dám nhận."

Sau khi chào hỏi Tô Mậu, Hứa Phương Phỉ lại nhìn Lục Tề Minh, chủ động cười nói: "Xin chào, anh là anh Lục Tề Minh phải không ạ? Tên em là Hứa Phương Phỉ, là bạn gái của A Dã. Em thường nghe A Dã nhắc đến anh, A Dã nói, anh giống như Tô Mậu, đều là bạn rất tốt của anh ấy."

Lục Tề Minh dừng một chút, sau đó đứng dậy cùng Hứa Phương Phỉ bắt tay, khóe miệng hơi hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Chào em dâu."

Bởi vì Hứa Phương Phỉ tự giới thiệu, sương tuyết vô hình trong phòng riêng dần dần tan đi.

Mấy người ngồi xuống.

Trịnh Tây Dã rũ mắt rót nước cho Hứa Phương Phỉ, thản nhiên nói: "Nghe Tô Mậu nói, cậu không phải dẫn theo người nhà sao?"

Nghe những lời này, Tô Mậu và Hứa Phương Phỉ đồng loạt nhìn nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, biết tảng băng cuối cùng đã tan vỡ.

Đầu bên kia, trên mặt Lục Tề Minh vẫn như cũ không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt hiển nhiên nhu hòa vài phần, nói: "Cô ấy đi vệ sinh."

Lời vừa dứt, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra.

Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, ánh mắt sáng lên.

Chỉ thấy một cô gái mặc váy len trắng bước vào phòng. Cô ấy rất trẻ, không quá hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt tròn như một chiếc bánh bao nhỏ vừa mới lấy ra khỏi nồi, nước da trắng như tuyết, hai má ửng hồng thanh tú, rất hợp với một đôi mắt nước mùa thu trong veo, ánh mắt trong veo, sáng ngời, môi đỏ răng trắng, so với đào mận còn thanh tú đáng yêu hơn.

"A, mọi người tới hết rồi à." Cô gái xấu hổ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, em vừa mới đi vệ sinh."

Cô gái có ngoại hình rất ưa nhìn, là kiểu người đẹp khiến người ta vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần, rất dễ sinh ấn tượng tốt. Hứa Phương Phỉ đối với cô ấy có ấn tượng tốt, cười đáp: "Tụi em là người đến sau cùng, nên nói xin lỗi là tụi em mới đúng, chị mau ngồi đi."

Cô gái mỉm cười với đôi mày cong cong, ngồi trở lại chiếc ghế bên cạnh Lục Tề Minh.

Hứa Phương Phỉ nhìn cặp đôi từ bên cạnh.

Cô thấy rõ ràng khi ánh mắt Lục Tề Minh rơi vào người cô gái, tất cả băng giá trong mắt anh ấy đều biến thành suối nước nóng, trong mắt chỉ còn lại sự dịu dàng và yêu thương.

Lục Tề Minh nhẹ giọng nói: "Em vừa mới nói muốn ăn bánh bao nướng và gà tiêu, anh gọi cho em rồi, em nhìn thực đơn xem còn muốn ăn cái gì không."

"Lát nữa lại gọi ạ." Cô gái giật giật ống tay áo của Lục Tề Minh, ghé sát vào người anh ấy, bĩu môi làm nũng, nhỏ giọng phàn nàn: "Này, bạn của anh đến rồi, không giới thiệu cho em một chút sao? Em cũng không biết anh chàng đẹp trai này và mỹ nữ đó tên gì, không thể trò chuyện với họ."

Lục Tề Minh thản nhiên nói: "Đây là Trịnh Tây Dã, còn đây là Hứa Phương Phỉ. Đây là bạn gái tôi, Tiền Đa Đa."

Hài lòng, Tiền Đa Đa mỉm cười và siết chặt bàn tay to lớn của Lục Tề Minh dưới bàn bằng bàn tay nhỏ bé của mình, "Lúc này mới đúng này."

Hứa Phương Phỉ cảm thấy Tiền Đa Đa xinh đẹp và hào phóng nên không khỏi nhìn chằm chằm vào cô ấy, càng nhìn cô càng cảm thấy cô gái xinh đẹp này trông rất quen mắt. Cô không khỏi nói: "Chị Tiền, sao em luôn có cảm giác như đã từng gặp qua chị vậy nhỉ?"

Tiền Đa Đa phụt một tiếng, nói: "Vậy có thể em đã xem video của chị."

Hứa Phương Phỉ ngây người: "Video?"

Tiền Đa Đa cho biết: "Chị là một blogger về ẩm thực, có tài khoản trên Weibo, Tiểu Hồng Thư và Douyin B, chị thường đăng một số video về ẩm thực khi đến thăm các nhà hàng."

"A!" Hứa Phương Phỉ chợt hiểu ra, nói: "Em nhớ rồi, bạn thân của em có gửi cho em video quay cảnh chị ăn lẩu! Lúc đó chị ăn khoai tây bào sợi với mì, khiến bạn thân em chảy nước miếng không ngừng, đầu lúc nào cũng nghĩ đến ăn lẩu. Chị ở ngoài đời còn xinh hơn trong video."

Dù sao thì cô ấy cũng là một người nổi tiếng trên mạng với hàng triệu người hâm mộ, Tiền Đa Đa có tính cách vui vẻ và hào phóng, nghe Hứa Phương Phỉ khen ngợi, cô ấy cười ngọt ngào và hài hước nói: "Quả nhiên, những cô gái xinh đẹp đều nói chuyện ngọt ngào và dễ nghe."

Hai cô gái rất ăn ý, sau khi trò chuyện một lúc, Tiền Đa Đa đề nghị thêm tài khoản WeChat của Hứa Phương Phỉ.

Hứa Phương Phỉ vui vẻ đồng ý.

Sau khi cả hai thêm bạn WeChat xong, các món ăn lần lượt được dọn lên bàn.

Trịnh Tây Dã thấy cô gái nhỏ hiếm khi mở hộp trò chuyện, vì vậy anh không làm phiền cô, gắp đồ ăn và châm nước cho cô. Lục Tề Minh bên cạnh cũng đang làm điều tương tự với Tiền Đa Đa.

Lúc này, Tiền Đa Đa tình cờ lướt qua Weibo hai lần, nhìn thấy gì đó, đột nhiên nở nụ cười của một người dì, cười khúc khích thành tiếng.

Hứa Phương Phỉ tò mò hỏi: "Đa Đa, chị cười cái gì vậy?"

"Gần đây chị đang theo dõi một chương trình tạp kỹ về tình yêu, tên là 'Không xong! Tim đóng băng', rất thú vị." Tiền Đa Đa mặt mày hớn hở, "Chương trình tạp kỹ này là mối quan hệ giả trưởng giữa nghiệp dư và minh tinh, khác với các chương trình hẹn hò thông thường. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là!"

Hứa Phương Phỉ: "Là gì ạ?"

Tiền Đa Đa kích động nắm chặt tay, giống như một fangirl nhỏ: "Một trong những khách mời thường trú của chương trình tạp kỹ này là Giang Châu Trì! Giang Châu Trì, diễn viên trẻ tuổi nhất đạt giải ảnh đế trong lịch sử! Chắc em biết anh ấy mà đúng không?"

Nhắc đến Giang Châu Trì, Hứa Phương Phỉ thực sự có một chút ấn tượng. Không có nguyên nhân nào khác, hoàn toàn là bởi vì nam diễn viên này quá nổi tiếng, anh ta đóng vô số phim truyền hình, đóng quảng cáo, thậm chí trạm xe buýt gần đơn vị của Hứa Phương Phỉ cũng do vị ảnh đế này ôm trà và đồ uống cười lười biếng trên một cái biển quảng cáo lớn.

Hứa Phương Phỉ không có hứng thú với các chương trình tạp kỹ dành cho người nổi tiếng, nhưng thấy Tiền Đa Đa đang nói phấn khích, cô liền phối hợp gật đầu, "Vâng, em biết."

"CP của anh ấy cũng rất chịu chơi, cô ấy là một giáo viên, đại mỹ nữ dạy tiếng Anh, một cao nhân hài hước lạnh lùng. Cặp đôi này rất nổi tiếng trên mạng."

"Bởi vì tình yêu giả tưởng của họ rất ngọt ngào ạ?"

"Không." Kiều Tuệ Lan giơ ngón trỏ lắc lắc, "Là bởi vì bọn họ đối với nhau rất lãnh đạm, nhưng bởi vì dung mạo cùng khí chất, mọi người đều thích tìm đường trong mảnh thủy tinh."

"..." Hứa Phương Phỉ không nói nên lời.

Đôi mắt to tròn của Tiền Đa Đa sáng lên, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại vài cái rồi đưa cho Hứa Phương Phỉ.

Hứa Phương Phỉ liếc nhìn.

Bối cảnh hình ảnh là khung cảnh gia đình, nam ảnh đế mặt như ngọc, cô gái đứng bên cạnh sáng ngời quyến rũ, hai người đứng bên nhau ánh mắt đều nhìn nơi khác, thèm để ý nhau.

"Nhìn này, đây là Giang Châu Trì và CP của anh ấy, Triệu Mộ Dư! Rất xứng đôi phải không!" Tiền Đa Đa tiếp tục, "Chương trình tạp kỹ mới nhất của họ hôm nay tình cờ được ghi hình ở gần đây, nếu không đợi chút nữa chị dẫn em đi xem?"

Hứa Phương Phỉ mỉm cười từ chối, nói: "Vừa rồi em nghe anh Minh nói chiều nay tụi chị có việc phải làm, không phiền toái vậy đâu ạ."

"Rất nhiều." Lục Tề Minh đặt sữa chua và thạch dừa mới được phục vụ trước mặt Tiền Đa Đa, nhẹ nhàng nói: "Món tráng miệng của em lên rồi, ăn đi."

Tô Mậu, người độc thân, ngồi giữa hai cặp đôi, khuôn mặt đen xì, lắng nghe những suy nghĩ tầm thường này. Anh ta nhét vào miệng một ngụm hành tây mỏng, nhai nhai, cay đến mức nước mắt giàn giụa, trong lòng vừa khóc vừa cười lạnh: Hai vị chua chua của tình yêu tràn ngập hai bên trái phải còn chưa tính, còn nói về một chương trình tạp kỹ tất cả là về tình yêu.

A, chỉ có tôi tỏa ra mùi hương của một cẩu độc thân.

*

Sau bữa trưa, ba người vội vã thanh toán hóa đơn, cuối cùng, điện thoại di động của Trịnh Tây Dã có tốc độ internet nhanh nhất, trang thanh toán hiện ra đầu tiên.

Sau khi tạm biệt Tô Mậu, Lục Tề Minh và Tiền Đa Đa, Hứa Phương Phỉ đi theo Trịnh Tây Dã vào bãi đậu xe ngầm của quảng trường Trung Hưng.

Đúng lúc này, điện thoại của Trịnh Tây Dã lại vang lên.

Anh cúi đầu nhìn ID người gọi, con ngươi hơi ngưng tụ, hai giây cũng không trượt nút trả lời.

Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ đoán đó là về công việc của Trịnh Tây Dã, cô hẳn là không tiện nghe, vì vậy cô cười véo chiếc cằm góc cạnh của anh, nói: "Anh trả lời điện thoại ở đây đi, em quay lại xe trước."

Không ngờ đi qua một góc tối dưới tầng hầm, vô tình thoáng thấy một nam một nữ.

Người đàn ông cao gầy, mà người phụ nữ đứng trước mặt anh ta có đôi môi đỏ và mái tóc đen, yêu mị quyến rũ không gì sánh được.

Hứa Phương Phỉ mở to mắt kinh ngạc.

Thế giới thật nhỏ bé, cặp đôi có vẻ ngoài nổi bật này thực chất là "CP vợ chồng lạnh lùng" mà Tiền Đa Đa vừa trịnh trọng bày tỏ.

Dù sao thì đây là lần đầu tiên Hứa Phương Phỉ đụng độ một ngôi sao lớn, cho dù Hứa Phương Phỉ không có hứng thú với những người nổi tiếng, nhưng cô cũng khá phấn khích. Trong vô thức, cô mở chiếc túi xách của mình và lần mò tìm một cây bút và giấy, xin ảnh đế ký tên cho mình.

Tuy nhiên, khi cô lấy đồ ra và nhìn lên, Hứa Phương Phỉ đã sửng sốt, nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ ---- CP lạnh lùng không gọi nhau trong chương trình tạp kỹ tình yêu giả tưởng, bất ngờ hôn nhau khó dứt....

Đúng lúc này, Trịnh Tây Dã sau khi nói chuyện điện thoại đã đi tới.

Anh vòng tay qua eo Hứa Phương Phỉ, ôm cô vào lòng một cách thân mật và quen thuộc, kề môi kề tai cô, vừa định nói, lại bị một bàn tay nhỏ mềm mại giơ lên, không nói năng gì bịt miệng anh lại.

Trịnh Tây Dã nghi hoặc nhìn cô chằm chằm, lông mày hơi nhướng lên.

Vẻ mặt của cô gái nhỏ rõ ràng là căng thẳng, cô giơ ngón trỏ trắng nõn và mảnh khảnh về phía anh, rít lên, ra hiệu cho anh im lặng. Ngay sau đó dắt anh rón rén chạy đi.

Mãi cho đến khi lái xe rời khỏi quảng trường Trung Hưng, Hứa Phương Phỉ mới vỗ về trái tim mình thở ra một hơi dài.

Trịnh Tây Dã nghiêng người nhìn cô, hỏi: "Vừa rồi ở bãi đậu xe, tại sao lại thần bí như vậy không cho phép anh nói?"

Hứa Phương Phỉ không có đi vào chi tiết, mà là ấp úng nói: "Trong góc có một đôi hôn nhau, em sợ anh quấy rầy bọn họ."

Trịnh Tây Dã không quan tâm đến cặp đôi đang hôn nhau, không nói gì, đi qua một ngã tư, anh bẻ lái sang trái.

Hứa Phương Phỉ nhận ra đây là đường trở về sân gia đình ở Thành Nam, thuận miệng hỏi: "Huấn luyện viên, chúng ta bây giờ về nhà sao?"

Trịnh Tây Dã: "Em còn nơi khác muốn đi?"

Hứa Phương Phỉ nói: "Không có."

Trả lời xong, cô cụp mắt xuống suy nghĩ một chút, có chút buồn rầu nói: "Nhưng về nhà chúng ta cũng không biết làm gì. Cùng nhau xem phim truyền hình? Xem phim điện ảnh? Xem chương trình tạp kỹ?"

Trịnh Tây Dã: "Anh đã đặt một món quà cho em, đã giao đến và được chuyển đến cho người gác cổng. Đợi lát nữa anh lấy, sau đó chúng ta sẽ có một số việc phải làm trong ngày hôm nay."

"Ồ, được." Nghe nói anh sẽ tặng quà cho cô, Hứa Phương Phỉ vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, "Quà gì vậy ạ? Tại sao lại nói chúng ta có việc phải làm khi nhận quà?"

Tình cờ phía trước có đèn đỏ nên Trịnh Tây Dã dừng xe lại.

Anh thản nhiên nói: "Một món đồ chơi nhỏ."

Hứa Phương Phỉ thẫn thờ nhìn: "Đồ chơi?"

"Ừm." Trịnh Tây Dã gật đầu, thấy cô gái nhỏ còn đang ngây người, anh kiên nhẫn bổ sung, "Đồ chơi là tùy theo kích cỡ của anh mà tùy chỉnh từng cái một."

Hứa Phương Phỉ: "?"

Khóe miệng của Trịnh Tây Dã hơi cong lên, anh rất dịu dàng hoà ái: "Như vậy, sau khi anh trở về Tấn Châu hoặc đi làm nhiệm vụ, sẽ vắng nhà trong một thời gian dài, em có thể xem xét ôn tập anh bất cứ lúc nào."

Hứa Phương Phỉ: "???"

Trời ơi.

Lại mở mang tầm mắt.

Đây là thiên tài văn học điên rồ gì vậy, từ "ôn tập" còn có thể dùng như thế này sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phương Phỉ lập tức đỏ lên, kinh hãi cùng khó tin hỏi: "... Cho nên, anh nói lát nữa chúng ta có việc phải làm, là có ý gì?"

"Thứ này em còn chưa từng thấy qua, khẳng định không dùng được." Trịnh Tây Dã ghé sát vào cô, cắn cắn môi, "Anh đương nhiên phải dạy em sử dụng."

Hứa Phương Phỉ: "... @#$"

Hứa Phương Phỉ không muốn học cách sử dụng cái gì mà đồ chơi nhỏ. Cô chỉ muốn ném món đồ chơi đó vào mặt Trịnh Tây Dã, hỏi anh rằng làm thế nào đường đường là một lão đại Lang Nha oai phong lẫm liệt, quân đội nhân dân đội dân con em, đồng chí quân giải phóng, rốt cuộc sao có thể mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ như vậy.

Hứa Phương Phỉ cứ như vậy ngồi trong xe với khuôn mặt đen, quay trở lại cổng sân gia đình với khuôn mặt đen, khuôn mặt đen nhìn Trịnh Tây Dã lấy một hộp chuyển phát nhanh màu trắng được đóng gói đẹp mắt từ đình canh gác, khuôn mặt đen đi theo anh trở về nhà.

Hộp chuyển phát nhanh được mở ra.

Trịnh Tây Dã lấy đồ chơi ra, mang vào phòng tắm, khử trùng và làm sạch cẩn thận với vẻ mặt bình thản.

Khi anh đi ra sau khi tắm rửa, cô gái nhỏ đã trốn trong phòng ngủ và khóa cửa lại.

Cộc cộc.

Trịnh Tây Dã gõ cửa và bình tĩnh nói: "Em tự mở cửa đi. Đến năm giờ chiều chúng ta sẽ kết thúc. Anh mà mở cửa, đêm nay em đừng hòng ngủ."

Trong phòng, Hứa Phương Phỉ nằm ở trên giường gặm táo, hai má phồng lên, tự tin nói: "Em đã đem chìa khóa phòng vào hết rồi, anh mở cửa không được đâu."

Ngay sau đó, nghe thấy hai chữ ngoài cửa truyền vào nhẹ nhàng bâng quơ: "Vậy sao."

Trong giây tiếp theo, "rầm" một tiếng thật lớn.

Cánh cửa gỗ kiên cố bị đá tung ra.

"..." Hứa Phương Phỉ sững sờ, trợn mắt há mồm, trái cây trong tay cô "cạch" một tiếng rơi xuống đất, sau đó lăn đến chân người đàn ông.

Trịnh Tây Dã một tay cầm thứ gì đó, tay kia chậm rãi nhặt trái cây, đặt nó sang một bên, bước tới cúi xuống hôn lên môi cô, thở dài nói: "Cô bé đồng chí, sao phải vậy. Em cứ ỷ anh chiều chuộng em, chuyện có thể làm trong hai giờ, nhưng em một hai muốn mất nửa cái mạng nhỏ của mình. Cảm thấy anh không nỡ phải không?"

Hứa Phương Phỉ: "."

*****

Editor: Anh Dã đã không hoá thú thì thôi, một khi hoá thú là quá trời trò🤭