Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 19: Blue Blazaer



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh có cần giúp không?"

Nhân viên cửa hàng tiện lợi nghe thấy động tĩnh liền chạy tới hỏi, Lâm Tứ liền xin cô ấy một ít khăn giấy.

Ôn Túc An từ trong lòng Lâm Tứ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ còn đọng nước mắt, hai mắt đã sưng lên. Lâm Tứ lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, đang định lau lại mũi thì Ôn Túc An nhanh chóng cầm lấy khăn giấy và tự mình làm.

"Xin lỗi." Ôn Túc An xấu hổ vô cùng, chiếm mất thời gian buổi chiều của Lâm Tứ, còn để anh thấy mình ngồi đây khóc lóc.

Lâm Tứ bình thản, "Lần đầu thấy em như vậy, có chút không quen"

Ôn Túc An lau nước mắt, khó chịu liếc anh một cái, "Làm sao, muốn đem tôi ra làm trò cười à?"

Lâm Tứ giơ tay, xoa xoa mái tóc của cô, hất cằm về phía chén Oden, "Còn muốn ăn không?"

"Tôi không ăn nổi nữa."

Lâm Tứ kéo chén Oden của Ôn Túc An, tự nhiên ăn hết phần còn lại, Ôn Túc An nhìn, không hiểu sao mặt lại nóng lên.

Ôn Túc An là người hướng nội, không nói nhiều khi ở cùng người không thân thiết nên mọi người thường cho rằng tính tình cô lạnh lùng, nhưng sau khi quen thì cô có thể nói chuyện phiếm đôi chút.

"Sau này tôi sẽ lén về thăm bà nội, cũng không ghé qua nhà ba tôi nữa, thật phiền phức, ông ấy còn muốn tôi đi xem mắt..."

Ôn Túc An nói chuyện hồi lâu, Lâm Tứ vẫn yên lặng ăn Oden, không tỏ ra thái độ gì, Ôn Túc An dùng khuỷu tay chạm vào Lâm Tứ, "Này, anh không có gì muốn khuyên tôi sao?"

Chuyện của nhà cô chỉ có Cố Chính và Cừ Tiểu Chiêu biết, mỗi lần cô nói với bọn họ chuyện này, bọn họ đều thuyết phục cô, nói Ôn Chi Bình có thể thật sự có nỗi khổ, còn nói là người một nhà, không nên làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.

Nói thì dễ, nhưng nếu sự việc đơn giản như vậy thì cô và ba cô đã không đi đến nước này.

Vì vậy, trên thế giới này căn bản không có sự đồng cảm thật sự.

"Tại sao tôi phải khuyên bảo em?" Lâm Tứ hỏi.

"Còn nhớ hình xăm trên người tôi không, nó có nghĩa là 'hãy sống cho chính mình', Ôn Túc An, tôi đã nói rồi, em cứ sống ích kỷ một chút, làm việc em muốn làm, sống vui vẻ từng ngày là tốt rồi. Tôi không có tư cách khuyên em tha thứ cho những sự việc hay những con người đã làm em đau khổ."

Ôn Túc An có chút kinh ngạc khi nghe Lâm Tứ nói, "Nhưng tất cả mọi người đều khuyên tôi tha thứ cho ba tôi, ít nhất về mặt huyết thống chúng tôi cũng không thể hoàn toàn cắt đứt."

Nghe vậy, Lâm Tứ dường như hơi đăm chiêu, một lúc sau chỉ khẽ nói, "Chỉ cần em không để ý thì không có quan hệ gì là không thể cắt đứt."

Ôn Túc An ngẩng đầu nhìn Lâm Tứ, cô mơ hồ cảm thấy Lâm Tứ hẳn cũng là người có quá khứ phức tạp, quen biết lâu như vậy cô cũng chưa từng nghe nói về gia đình của anh, hơn nữa ngoài Lương Hạnh và La Tử Huy cô cũng không thấy anh qua lại với ai khác.

Ôn Túc An có chút tò mò muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Cũng giống như cô, nếu Lâm Tứ muốn nói, anh sẽ chủ động nói ra.

Lâm Tứ ăn xong xâu cá viên cuối cùng, Ôn Túc An đột nhiên nắm lấy tay áo anh, "Chừa lại nước súp cho tôi."

"Súp này chỉ toàn bột ngọt."

"Ngon là được."

"..."

Ôn Túc An hai tay bưng cốc giấy, uống từng ngụm nước súp nóng hổi, ​​cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều.

Ôn Túc An thoải mái thở dài một hơi, liếc mắt nhìn bên cạnh, ánh mắt ngưng trọng, "Anh nhìn tôi làm gì?"

Lâm Tứ có lẽ cũng muốn uống nước súp, nếu vậy sao không nói sớm...

Lâm Tứ dựa vào bàn, chỉ nhìn Ôn Túc An không chớp mắt, cũng không nói chuyện, làm Ôn Túc An tự hỏi không biết trên mặt có cái gì hay không.

Một lúc lâu sau, Lâm Tứ mới đứng thẳng người lên, cầm lấy chiếc cốc giấy rỗng không từ Ôn Túc An ném vào thùng rác.

"Hắn ta đúng là không có mắt nhìn."

Bởi vì Lâm Tứ quay lưng lại, Ôn Túc An nghe không rõ, cô nhíu mày, "Cái gì?"

"Không có gì." Lâm Tứ nhặt chiếc mũ trên bàn lên, đứng dậy vỗ nhẹ lên đầu Ôn Túc An, "Tôi nói em rất dễ nuôi."

Mặt trời bắt đầu lặn, mây trên trời nhuốm màu đỏ cam, giống như ngọn lửa đang bốc cháy cuồn cuộn. Lâm Tứ đẩy cửa tiệm tạp hóa, chuông gió khẽ vang lên, anh bước ra ngoài, gió thổi lay góc áo.

Trong ánh chiều tà, Lâm Tứ đứng ở ven đường, dáng người cao lớn, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại di động nói chuyện, ánh chiều tà như dát vàng lên từng đường nét trên gương mặt anh.

Ôn Túc An trước đây không để ý lắm, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện Lâm Tứ khá cao, cô cao 1m72, Lâm Tứ cao hơn cô hơn nửa cái đầu, vai rộng, eo hẹp, chân dài, nếu Lâm Tứ không làm thợ xăm thì có lẽ anh cũng có thể thử làm người mẫu.

Người đang quay lưng đột ngột nhìn lại, Ôn Túc An còn chưa kịp bỏ bàn tay đang giơ lên đo đạc chiều cao giữa hai người, cô giật mình chột dạ, vội vàng hất tóc che đi sự lúng túng.

Cũng may Lâm Tứ tựa hồ cũng không để ý lắm, hỏi Ôn Túc An: "Muốn lái mô-tô không?"

Ôn Túc An chỉ vào mình, "Tôi?" Cô lắc đầu, "Xe của anh nặng quá, tôi đỡ không nổi."

"Không phải xe tôi." Lâm Tứ nhìn tin tức trong nhóm Wechat, "Câu lạc bộ của bạn tôi sẽ tổ chức một cuộc đua mô tô nhỏ vào buổi tối, ở đó có rất nhiều xe, tôi kiếm cho em một chiếc chạy thử, nhân tiện, xem họ thi đấu, đi không?"

Lâm Tứ vừa nói ra những lời này, Ôn Túc An liền cảm thấy lỗ chân lông mở ra, khí huyết trong cơ thể dần dần dâng trào, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh ngày xưa, đó là quá khứ cuồng nhiệt của Ôn Túc An, vốn cô tưởng rằng ngày tháng sẽ không còn quay lại nữa.

"Bây giờ tôi lái mô-tô không giỏi lắm." Sau khi bị Cố Chính cấm chơi mô-tô, cô không bao giờ động đến môn thể thao này nữa, tính cách cũng theo thời gian mà thay đổi, từ một người sôi nổi nhiệt huyết trở thành chững chạc như hiện tại, cô không biết mình còn thích hợp chơi những trò này không.

"Tôi sẽ dạy em."

Lâm Tứ cắn điếu thuốc, tay cầm mũ bảo hiểm đi tới, giúp Ôn Túc An đội vào, chỉnh lại kích cỡ.

"Đừng sợ, mạnh dạn lái thử đi."

——

Bầu trời đêm lướt qua từng đợt tiếng gầm rú, trên đường đua, xe máy rực rỡ từng chiếc phóng với tốc độ cực nhanh.

Lúc Lâm Tứ cùng Ôn Túc An đến đã có người đang chơi, ông chủ câu lạc bộ chạy đến ôm lấy Lâm Tứ.

"A Tứ, lâu rồi không thấy anh đến chơi!"

Không phải hôm nay tôi tới rồi sao."

Liễu Thịnh nhìn Ôn Túc An bên cạnh Lâm Tứ, "A Tứ, cô gái này là ai, có thể giới thiệu được không?"

Lâm Tứ đã rất lâu không đi cùng phụ nữ, mọi người trong câu lạc bộ đều trợn mắt há mồm, lần lượt xúm lại, Lâm Tứ kéo Ôn Túc An ra sau lưng, ra vẻ nghiêm túc nói. "Này, đừng dọa người ta"

"Ây, bảo vệ người ta như vậy."

"Ôn Túc An." Lâm Tứ giới thiệu tên Ôn Túc An, quay đầu nhìn Ôn Túc An, sau đó nói: "Bạn của tôi."

"Ồ, bạn của anh?"

"Hiểu rồi, bạn của A Tứ."

"Bạn thôi, là bạn thôi mà"

Bị bao vây bởi sự giễu cợt của những người xa lạ, Ôn Túc An không thể chịu đựng được, cũng may có Lâm Tứ che chở nên không ai dám trêu chọc nữa.

Câu lạc bộ của Liễu Thịnh trang bị rất đầy đủ, xe cộ nhiều vô số kể, Lâm Tứ đưa Ôn Túc An thay bộ đồ đua xe chuyên nghiệp, chọn một chiếc xe phù hợp với phụ nữ.

Ôn Túc An dáng người cao, bộ đồ đua xe trên người hoàn toàn tăng thêm sự hấp dẫn trí mạng, Liễu Thịnh không khỏi nhìn thêm vài lần, liền bị Lâm Tứ vỗ vào gáy.

"Người của anh, tôi không thèm." Liễu Thịnh chưa từng thấy qua người nhỏ mọn như Lâm Tứ, hỏi: "Tối nay không chơi sao?"

Lâm Tứ nói: "Tôi để cô ấy trải nghiệm."

Liễu Thịnh nhướng mày, ghé sát vào hỏi: "Đang theo đuổi người ta à?"

Lâm Tứ nhếch môi, "Đoán xem?"

Liễu Thịnh còn muốn tiếp tục hỏi, lại thấy Ôn Túc An đi về phía bọn họ.

"Anh dẫn tôi lái thử một vòng trước được không? Lâu rồi không chạm vào thứ này, có hơi lo lắng."

"Được rồi."

Liễu Thịnh lòng đầy tò mò muốn hỏi Lâm Tứ, Lâm Tứ cũng không thèm nhìn anh ta một cái, hiên ngang kéo Ôn Túc An đến đường đua.

——

Lâm Tứ và Ôn Túc An nói về hai vị trí quan trọng của chân ga và phanh, đồng thời nhắc lại một số điều cơ bản, Ôn Túc An đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng nắm vững, Lâm Tứ lái xe riêng, cùng Ôn Túc An dạo một vòng trên đường đua không người để cô tìm lại cảm giác.

"Có thể bẻ lái được không?" Lâm Tứ giảm tốc độ, chạy song song với Ôn Túc An.

Ôn Túc An xuyên qua mũ bảo hiểm nhìn anh, Lâm Tứ còn chưa kịp đọc ra ý tứ trong mắt Ôn Túc An, đã thấy Ôn Túc An đột nhiên tăng tốc.

Người phụ nữ mặc bộ đồ đua màu trắng đỏ cúi xuống áp sát vào thùng xe đang tăng tốc trên đoạn đường thẳng tắp, mắt dán chặt vào khúc cua phía trước, đúng lúc cô chuẩn bị rẽ thì một ánh đèn sáng lóe lên, cô cúi xuống bên trái, cơ thể lập tức nghiêng sang một bên, sau đó giơ chân trái lên, đầu gối trái được bảo vệ bởi bộ đồ đua cọ vào mặt đất, dưới lốp xe bắn ra hàng loạt tia lửa.

Lâm Tứ ngây người ra một lúc.

Ai đó trong đám đông người xem bên cạnh đường đua ầm ĩ huýt sáo.

Ôn Túc An đi xuống, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lâm Tứ. Lâm Tứ nhếch miệng, có chút khó chịu nói: "Lái mượt như vậy mà nói không quen tay? Không phải em đang giả heo ăn thịt hổ chứ?"

Ôn Túc An cởi mũ bảo hiểm, vuốt thẳng tóc, "Thật sự là lúc đầu không quen, về sau khôi phục được cảm giác nên đã tốt hơn."

Cô đang nói sự thật.

Hai người đang nói chuyện, Liễu Thịnh không biết từ đâu đi tới, nói với Ôn Túc An lát nữa sẽ có cuộc đua dành cho nữ, hỏi cô có muốn tham gia không.

"Quên đi, tôi không tham gia được đâu." Tuy rằng cô đã lấy lại được cảm giác, nhưng Ôn Túc An biết năng lực của mình không đủ để tham gia cuộc đua.

"Không có việc gì, vừa rồi tôi thấy kỹ năng của cô rồi, rất tốt mà. Mấy cô gái kia cũng học lái không bao lâu, không lợi hại bằng cô, hôm nay có nhiều phụ nữ ở đây nên chúng tôi tổ chức một cuộc đua cho vui thôi."

Ôn Túc An không yên tâm, nhìn về phía Lâm Tứ.

Lâm Tứ khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn cô.

Một lúc sau, Lâm Tứ cười nhẹ, vỗ vỗ đầu Ôn Túc An với vẻ cưng chiều: "Đi đi, đừng làm sư phụ như tôi mất mặt."

——

Khi đứng ở điểm xuất phát của đường đua, Ôn Túc An như du hành về năm thứ nhất đại học, lần đầu tiên tiếp xúc với xe máy, dành cả tháng sinh hoạt phí để mua một chiếc xe máy hạng nặng, rồi tự mình tìm hiểu. Khi đã có nhiều tiền hơn, cô mua một chiếc mô tô để đua chuyên nghiệp, trong học kỳ đầu tiên ở trường đại học, cô đã tham gia cuộc thi mô tô do trường tổ chức và giành được vị trí thứ ba tại thời điểm đó.

Năm thứ hai, cô giành được vị trí nhất toàn trường, sau đó cô được tham gia cuộc thi ở thành phố, tính cách xông xáo không sợ hãi đã khiến cô trở nên nổi bật và giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi.

Chỉ bởi vì Cố Chính ngăn cản, Ôn Túc An không tiếp tục chơi xe mô-tô nữa, cho nên xe mô-tô trở thành một mảnh tiếc nuối trong ký ức của cô.

Trọng tài nói hiệu lệnh chuẩn bị, Ôn Túc An thu hồi suy nghĩ, cúi người xuống, lúc này cô nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt.

Cô ngước mắt tìm kiếm Lâm Tứ, thật kinh ngạc khi chỉ trong nháy mắt cô đã tìm thấy Lâm Tứ giữa đám đông.

Lâm Tứ dựa vào hàng rào bên lề sân, từ xa, Lâm Tứ hình như cũng đang cười với cô, cũng có thể không cười, nhưng chỉ cần nhìn thấy nhau, trái tim căng thẳng của Ôn Túc An đã bình tĩnh lại.

Ngay sau đó, cuộc đua chính thức bắt đầu.

Khoảnh khắc tăng tốc trên đường đua này, Ôn Túc An cảm nhận được làn gió bao trùm lấy mình, cảm nhận được sự hưng phấn do tốc độ mang đến, trải qua cảm giác adrenaline tăng vọt trong cơ thể, cô dường như nghe thấy tiếng vọng của tuổi trẻ năm đó.

Nhiều, rất nhiều hình ảnh trùng lặp với khung cảnh trước mắt, bản thân Ôn Túc An như bừng tỉnh, cô không kiểm soát được tăng tốc độ, mỗi một khúc ngoặt đều mạnh mẽ ấn người xuống, trên khán đài là tiếng reo hò phấn khích, Lâm Tứ cũng ở trong đó, mắt dán sát theo bóng người xinh đẹp trên sân, tim đập càng lúc càng nhanh.

...

Ôn Túc An vượt qua vạch đích đầu tiên, cô cởi mũ bảo hiểm ra, tiếng hét bên tai càng lớn hơn.

Có người đến nói chuyện với cô, phần lớn đều là chúc mừng và khen ngợi, nhưng Ôn Túc An nghe không rõ lắm, lúc này cô cảm thấy đầu óc choáng váng, hơi thở vẫn còn dồn dập.

Ôn Túc An xõa tóc, xoay người tìm bóng hình quen thuộc trong đám đông, Lâm Tứ từ cổng bên hàng rào đi tới, đèn pha trong sân làm chói mắt Ôn Túc An, cô đưa tay lên che mắt, khi mở mắt ra liền thấy một dáng người như bước ra từ ánh sáng.

Lâm Tứ từ ánh hào quang đó bước về phía cô.

Hai người nhìn nhau, ăn ý cùng nghĩ đến một chuyện. Lâm Tứ giang hai tay về phía cô, Ôn Túc An bỏ mũ bảo hiểm chạy về phía anh.

Lâm Tứ cúi xuống ôm Ôn Túc An đang lao về phía mình giữa tiếng ồn ào của mọi người, như một cảnh phim thần tượng, đầu óc nóng bừng, anh ôm Ôn Túc An xoay một vòng.

Ôn Túc An ôm cổ anh, cúi đầu, trong mắt sáng ngời không kìm được hưng phấn, "Lâm Tứ, tôi thắng rồi."

Lâm Tứ ngẩng đầu nhìn, thấy cô đang cười, cảm thấy hô hấp của cả hai như quyện vào nhau.

Anh đột nhiên cảm thấy bầu không khí này rất thích hợp cho một nụ hôn dài.

*********************************************

Mọi người tìm page Jolina's Land để đọc chương mới sớm nhất nhé