Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 28: Bloody Mary



Ôn Túc An không muốn quan tâm đến việc của Cố Chính, cô cho rằng nếu có liêm sỉ thì anh ta sẽ không dám vác mặt đến năn nỉ cô quay lại, hơn nữa cô cũng không phải nữ chính mềm yếu trong tiểu thuyết, chỉ cần vài trò theo đuổi dỗ ngọt là có thể tái hợp.

"Chắc chắn sẽ không tái hợp, mẹ nó, còn muốn gương vỡ lại lành à, đồ ngu!"

Ôn Túc An bịt miệng Giang Thu Hiểu, nhắc nhở: "Đừng chửi bậy, bây giờ cô là người của công chúng rồi."

Giang Thu Hiểu cong môi khẽ lẩm bẩm: "Nơi này không có người ngoài."

"Cô tự mình kiềm chế chút."

Giang Thu Hiểu là người bạn mà Ôn Túc An tình cờ quen trong dịp Tết Nguyên Đán năm ngoái. Khi đó, một cô gái ngoại hình vô cùng xinh đẹp mỗi ngày đều đến quán của cô nghe nhạc và uống rượu một mình. Ôn Túc An thời gian đó tâm tình cũng không tốt lắm cho nên chủ động tìm cô gái kia trò chuyện.

Trong lúc trò chuyện, Ôn Túc An biết được cô gái đó tên là Giang Thu Hiểu, sinh viên năm cuối trường Đại học Truyền thông Phương Nam, thời gian này cô đang làm thực tập sinh của đài truyền hình Vụ Thành.

Khi đó Ôn Túc An đã thắc mắc tại sao Giang Thu Hiểu lại lặn lội đến Vụ Thành thực tập, Giang Thu Hiểu chỉ nói với cô là để trốn nợ.

Nợ có hai loại, một là nợ tiền, hai là nợ tình, nhìn quần áo của Giang Thu Hiểu thì có thể khẳng định cô xuất thân từ gia đình khá giả, vậy chỉ còn một khả năng là trốn nợ tình.

Ôn Túc An tuy lớn hơn Giang Thu Hiểu bốn tuổi nhưng giữa họ không có khoảng cách thế hệ, hai người rất hợp ý nên thời gian đó tối nào hai người cũng ngồi tâm sự đến khuya.

Sau đó, Giang Thu Hiểu trở về Thanh Cương, tốt nghiệp xong thì gia nhập Thanh Cương TV, trở thành người dẫn chương trình, dần dà tạo được mối quan hệ với nhiều ngôi sao trong giới giải trí.

Mấy ngày nay Giang Thu Hiểu đang tham gia show thực tế ghi hình ở Vụ Thành, là show về ẩm thực nên Giang Thu Hiểu liền mời Ôn Túc An đến nhà hàng bọn họ ghi hình.

Trước khi quay chính thức, Giang Thu Hiểu tìm thời gian gặp Ôn Túc An, lúc này mới biết Ôn Túc An bị một tên lưu manh phản bội, lập tức lớn tiếng chửi tám đời tổ tông nhà Cố Chính.

"Được rồi, không nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện của cô đi." Ôn Túc An đưa cho Giang Thu Hiểu một ly nước chanh, "Cô không chỉ bị đòi nợ mà còn cam tâm tình nguyện thành con nợ?"

Giang Thu Hiểu đỏ mặt, uống mấy ngụm nước liên tục.

"Không phải, chỉ là, tôi phải có trách nhiệm với anh ấy."

Ôn Túc An nghe vậy bật cười, bả vai khẽ rung, "Thật ngại quá, người lớn chúng ta xưa nay không cần chịu trách nhiệm."

"Được, được, coi như tôi chưa đủ tuổi vị thành niên, được chưa!"

Nói tóm tắt sự việc xong, Giang Thu Hiểu trở về trường quay, dặn Ôn Túc An đúng giờ đến địa điểm đã hẹn để ghi hình.

Sau khi tiễn Giang Thu Hiểu đi, Ôn Túc An về nhà thay quần áo, dù sao cũng được lên TV, không thể không chú ý ngoại hình.

Đang vẽ chân mày thì đột nhiên Lâm Tứ gọi tới.

"Alô?" Ôn Túc An mở loa ngoài.

"Em có nhà không?" Lâm Tứ hỏi.

"Đang ở nhà, nhưng tôi chuẩn bị ra ngoài có việc."

Lâm Tứ cau mày hỏi cô: "Em định đi đâu?"

"Anh quan tâm cuộc sống của tôi thật đấy." Ôn Túc An không khỏi than thở, nhưng vẫn nói với anh: "Tối nay tôi đi ghi hình tiết mục 'Hương vị khó quên' của đài truyền hình, người dẫn chương trình Giang Thu Hiểu là bạn tôi nên hôm nay tôi làm khách mời, anh nhớ đón xem đó."

Ôn Túc An nói xong, trong giọng điệu lộ ra vẻ đắc ý khoe khoang.

Lâm Tứ thấy cô đáng yêu, không nhịn được cười: "Em thật lợi hại, sắp lên TV rồi."

"Đương nhiên, anh cười cái gì, ghen tị với tôi hả?"

Lâm Tứ nghe vậy càng cười to hơn.

Ai muốn so đo những chuyện này với cô gái nhỏ chứ.

Một lúc sau, Ôn Túc An hỏi Lâm Tứ gọi đến có chuyện gì. Lâm Tứ nói hôm nay bọn họ định đi ăn thịt nướng, hỏi Ôn Túc An có muốn đi cùng không.

"Tối nay tôi ăn cao lương mỹ vị, ai thèm thịt nướng của anh." Ôn Túc An rất là khinh thường, thay một bộ váy cùng giày cao gót, chuẩn bị cho bữa tối ở nhà hàng cao cấp.

"Buổi tối ăn đùi dê nướng." Lâm Tứ bình tĩnh nói.

Ôn Túc An quả nhiên im lặng.

Hai giây sau cô nói: "Tám giờ tôi ghi hình xong, có lẽ là kịp."

Phụ nữ vốn là sinh vật nhanh thay đổi.

——

Buổi ghi hình đêm nay rất thú vị, Ôn Túc An đến hiện trường, được gặp những ngôi sao chỉ có thể nhìn thấy trên TV, trong đó có cả Trác Cẩm Y, nam minh tinh lưu lượng nổi tiếng nhất hiện nay.

Ôn Túc An sau khi ghi hình bụng đã no đến tám phần, sau khi từ nhà hàng thịt nướng đi ra liền buộc tội Lâm Tứ phá hoại kế hoạch giảm cân của cô.

Lâm Tứ giả vờ như không nghe nói cô muốn giảm cân, cũng không phải lần đầu nghe thấy. Dù sao thì Ôn Túc An cũng không hề mập chút nào.

"Ngày mai muốn ăn đồ Hàn không?" Lương Hạnh mấy ngày nay cùng Lâm Tứ ăn cơm, hôm nay là thịt nướng, ngày mai lại muốn đi ăn món Hàn Quốc.

Lâm Tứ không trả lời, ngược lại hỏi Ôn Túc An: "Muốn ăn không?"

Ôn Túc An nhìn tin nhắn trên điện thoại, sau đó nói: "Tối mai có họp lớp, định cùng nhau ăn cơm, chắc tôi không đi được đâu, mọi người đi cùng nhau đi."

Lâm Tứ gật đầu với cô, nói với Lương Hạnh: "Không ăn."

"Lâm Tứ, anh cũng quá thiên vị rồi, em Ôn muốn ăn thì có thể ăn, nếu không muốn ăn thì chúng ta cũng phải nhịn." Lương Hạnh cảm thấy bị tổn thương.

Lâm Tứ vỗ đầu cậu ta, "Ai là em gái cậu?"

Lương Hạnh hếch cằm, "Không lẽ tôi là em trai cô ấy sao?"

Lâm Tứ cười: "Ừm, cậu chính là em trai."

"..."

Sau hai giây im lặng, Ôn Túc An bật cười, Lương Hạnh nổi giận, "Mẹ kiếp, Lâm Tứ, anh mới là em trai đó."

——

Tối chủ nhật, Ôn Túc An và Cừ Tiểu Chiêu đến địa điểm tổ chức họp lớp, nơi này là một câu lạc bộ cao cấp, nghe nói là do hoa khôi con nhà giàu trong lớp làm chủ, đêm nay cô ấy đãi.

Lúc Cừ Tiểu Chiêu khoác tay Ôn Túc An đi vào liền nhỏ giọng nói với cô: "Chắc Vưu Nghiên sẽ chĩa mũi nhọn vào cậu đấy, tối nay phải cẩn thận."

Ôn Túc An cười trừ một tiếng, "Đã bao lâu rồi mà còn nhớ tôi à, vậy cũng quá hẹp hòi."

"Sao không, đầu năm cô ta còn đăng bài về cậu trong Moment"

"Liên quan gì đến tôi, tôi đã chặn vòng kết nối bạn bè của cô ta rồi."

"Chỉ cần cậu... Này, cô ta đang đi tới."

Ôn Túc An nghe tiếng nhìn lại, Vưu Nghiên cúi người bước xuống từ chiếc Ferrari, sau khi nhìn thấy bạn học cũ, cô ta lập tức niềm nở chào hỏi mọi người, khi đi đến trước mặt Ôn Túc An, cô ta trực tiếp ôm Ôn Túc An, "An An, đã lâu không gặp."

Ôn Túc An suýt nôn mửa.

Thời đi học, quan hệ của họ không được tốt lắm, cả hai đều xinh đẹp nhưng tính tình hoàn toàn khác biệt. Vưu Nghiên từng học khiêu vũ nên tính tình hiền lành trong sáng, được bầu chọn là hoa khôi của trường.

Về sau, Vưu Nghiên lầm tưởng Ôn Túc An cướp bạn trai của cô ta, nhưng sau đó mới biết tất cả chỉ là hiểu lầm, Vưu Nghiên cũng là người giỏi giả vờ, lập tức làm hòa với Ôn Túc An, giả vờ làm chị em tốt, khiến Ôn Túc An ghê tởm muốn chết.

Cho nên bây giờ Ôn Túc An thật sự cười không nổi.

Sau khi hàn huyên vui vẻ, cả nhóm vào phòng riêng, trên bàn bày ra hàng loạt món ăn tinh xảo đắt tiền, có người nói Vưu Nghiên hào phóng, có người khen cô ta vừa giàu có vừa xinh đẹp. Cô ta hoạt bát kể về những địa điểm du lịch trong vài năm qua, kể chuyện cô ta đầu tư bất động sản, gặp được người bạn trai xuất thân danh giá, không ngừng khoe khoang bản thân.

"Người không biết còn tưởng rằng cha cô ta là người giàu nhất Trung Quốc." Cừ Tiểu Chiêu vừa ăn rau vừa nhỏ giọng nói, Ôn Túc An suýt nữa bật cười thành tiếng, vội vã uống một ngụm nước.

Ôn Túc An nghe Vưu Nghiên cao hứng huyênh hoang thì cảm thấy hơi mệt, đành lấy cớ đi vệ sinh.

Tin nhắn của Lâm Tứ được gửi tới.

【 Lâm Tứ 】: Mấy giờ em kết thúc, có muốn tôi đến đón không?

【W. 】: Gần đây tôi phát hiện anh dính người như một con chó con.

【 Lâm Tứ 】:???

【W.】: Anh thích tôi lắm đúng không?

【 Lâm Tứ 】: Em biết là tốt rồi.

【W.】: [mắt trắng]

Nhà Cừ Tiểu Chiêu và nhà cô không cùng phương hướng, Ôn Túc An cũng không định để cho cô ấy đưa đón, cho nên nhắn địa chỉ cho Lâm Tứ tới đón mình.

Ôn Túc An vừa gửi tin đi, không để ý người đang đứng ở cửa nhà vệ sinh.

"An An!" Cổ tay đột nhiên bị người lạ nắm lấy, Ôn Túc An giật mình, đột ngột xoay người.

Là Cố Chính.

Ôn Túc An nhìn thấy anh ta thì sửng sốt, giống như lời Cừ Tiểu Chiêu nói, Cố Chính thực sự tiều tụy đi rất nhiều, suýt nữa cô đã không nhận ra.

Ôn Túc An rút tay, lùi về phía sau mấy bước, "Anh định làm gì?"

Cố Chính hai tay trống rỗng, xấu hổ cười gượng.

"Bọn anh cũng có họp mặt ở đây, nghe Vưu Nghiên nói em đến nên muốn gặp em một lát."

"Gặp tôi làm gì?" Ôn Túc An nhướng mày cười, "Cố Chính, chúng ta chia tay lâu rồi, mỗi người đều có cuộc sống của mình, đừng vùi đầu vào quá khứ nữa được không. Ngoài ra, mong anh đừng làm phiền Chiêu Chiêu, cô ấy sẽ không giúp anh đâu. Tôi không quan tâm anh có mục đích gì, nhưng tôi nói lại lần nữa, chúng ta sẽ không bao giờ có khả năng tái hợp, mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Ôn Túc An xoay người rời đi, Cố Chính tiến lên ngăn cản, chặn ở cửa hành lang.

"An An, sau khi chúng ta chia tay, anh quả thật rất hối hận, trước đây là do anh sai, sau này anh sẽ không tái phạm, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"

Ôn Túc An hất tay ra, đi thẳng về phòng ăn, cánh cửa bị đập mạnh vào tường, mọi người trong phòng nhìn sang, thấy Ôn Túc An tức giận trở về chỗ ngồi, trực tiếp nhặt túi xách lên.

Cừ Tiểu Chiêu cũng đứng dậy theo, "Làm sao vậy..."

Cô còn chưa nói xong đã nhìn thấy Cố Chính đi theo Ôn Túc An.

Chuyện Ôn Túc An và Cố Chính chia tay một bộ phận người ở đây đều đã nghe qua. Vưu Nghiên từng ở cùng một tổ học tập càng rõ ràng, mấy ngày trước Cố Chính tìm được cô ta, hỏi địa điểm họp lớp, nói muốn gặp Ôn Túc An. Vưu Nghiên liền nói cho Cố Chính địa chỉ, vốn tưởng rằng bọn họ ở bên nhau lâu như vậy thì tình cảm có thể cứu vãn, lại không nghĩ tới Ôn Túc An phản ứng dữ dội như vậy.

Ôn Túc An đứng trước mặt mọi người nói từng chữ một: "Đúng vậy, tôi và Cố Chính đã chia tay rồi, mọi người đừng giúp chúng tôi hàn gắn nữa, nếu không, tôi sẽ không nể mặt."

Ôn Túc An nói xong thì liếc Vưu Nghiên một cái.

Ôn Túc An bỏ về, Cừ Tiểu Chiêu muốn đi cùng cô nhưng Ôn Túc An nói không cần.

Cô rời đi đã rất thất lễ rồi, Cừ Tiểu Chiêu không cần vì cô mà mất vui.

"An An, An An!"

Cố Chính đi theo Ôn Túc An ra ngoài, kéo tay Ôn Túc An, định ôm cô lần nữa. Cố Chính cảm thấy Ôn Túc An dù sao cũng từng yêu mình, không thể đối với anh ta tàn nhẫn như vậy được. Sau khi chia tay, anh ta phát hiện Ôn Túc An là cô gái tốt biết bao nhiêu, hắn muốn vãn hồi, vì vậy tìm đủ mọi cách để gặp được cô.

Ôn Túc An dùng sức giãy giụa, nhưng sức lực người đàn ông không nhỏ, cánh tay cô bị bóp rất đau. Ôn Túc An thở không ra hơi, vung túi xách lên, đập thẳng vào mặt Cố Chính.

Sợi xích trên túi cào vào mặt Cố Chính, một vết xước nhỏ làm chảy ra một vệt máu, đau đớn khiến Cố Chính cuối cùng cũng thả lỏng, Ôn Túc An vùng thoát khỏi vòng tay anh ta.

"Anh bị điên sao?" Ôn Túc An cười lạnh một tiếng, "Bây giờ anh đang giả vờ thâm tình trước mặt tôi chỉ để tôi ngu xuẩn quay lại với anh đúng không? Cố Chính, thật ra anh không hề yêu tôi, anh chỉ muốn một người phụ nữ xinh đẹp đảm đang, sau khi kết hôn có thể chăm sóc anh và gia đình anh, tất cả chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của anh thôi. Sau khi chia tay, anh phát hiện những người phụ nữ bên ngoài không ngoan ngoãn nghe lời như tôi, không chịu đựng như tôi, nên anh mới quay lại đúng không?"

Cố Chính đỏ hoe mắt nhìn Ôn Túc An, nghẹn ngào nói: "An An, chúng ta ở bên nhau năm năm rồi, anh rất yêu em, anh không tin em có thể thật sự buông bỏ tình cảm của chúng ta..."

"Năm năm ở bên anh coi như tôi xui xẻo"

Ôn Túc An trừng mắt, tàn nhẫn nói với Cố Chính: "Cố Chính, tôi không yêu anh, tôi không còn yêu anh một chút nào, hiện tại nhìn thấy anh là tôi phát ốm, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm, anh hiểu không?"

Ôn Túc An không phải người nhẫn tâm, chuyện nhẫn tâm nhất cô làm trong đời chính là rời khỏi Ôn gia và chia tay Cố Chính. Trong lòng cô, hai người đàn ông này đều ghê tởm như nhau, đời này cô không muốn gặp lại họ, nhưng họ vẫn luôn vây quanh cô như ruồi muỗi, không ngừng làm cô cảm thấy chán ghét.

"Ôn Ôn."

Đang lúc bị cảm giác phiền muộn nuốt chửng thì một tiếng gọi quen thuộc làm Ôn Túc An hoàn hồn, cô ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy Lâm Tứ đang đứng bên vệ đường.

Lúc này, cô như nhìn thấy một tia sáng le lói trong bóng tối đang từ từ đến gần mình.

Lâm Tứ đưa tay về phía cô, "Ôn Ôn, lại đây."

Ôn Túc An chạy thật nhanh vào vòng tay Lâm Tứ, cô muốn ai đó cứu cô, kéo cô ra khỏi bóng tối đau thương đó, cô không chắc Lâm Tứ có phải là người có thể cứu cô hay không, nhưng cô không thể không nắm lấy bàn tay mà Lâm Tứ đang chìa ra cho cô.

Lâm Tứ ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, như đang dỗ dành cô, vô cùng dịu dàng.

"Không sao, chúng ta về nhà đi