Nụ Hôn Dâu Tây

Chương 37



Khoảng 10 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Cẩm Bạch bị tiếng chuông điện thoại quen thuộc đánh thức.

Anh theo bản năng xoay người sờ sờ vị trí ở bên cạnh, trống không, cũng không có người mềm ấm mà anh chờ mong.

Cảm giác trống vắng khiến người đàn ông giật mình, đôi mắt với hàng mi dày và dài đột nhiên mở ra, ánh mắt dừng trên chiếc gối trống ở bên cạnh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tô Mặc Yên đâu?

Lục Cẩm Bạch vô thức nhéo nhéo mặt mình, sau khi cảm nhận được đau đớn, anh mới dám khẳng định mình không phải đang nằm mơ.

Khi người đàn ông nghiêm túc nghi ngờ rằng những gì đã xảy ra đêm qua chỉ là giấc mơ của riêng anh, thì chuông điện thoại lại reo một lần nữa.

Ồn ào đến khó chịu.

Vấn đề là Lục Cẩm Bạch tìm xung quanh dưới gối và trên tủ đầu giường, cuối cùng điện thoại di động lại ở trong túi quần đang trên thảm.

Trước khi nghe điện thoại, Lục Cẩm Bạch xem xét lại đồ đạc trong phòng.

Mặc dù những tiện nghi cơ bản cũng không khác gì so với trong phòng của anh, nhưng chiếc vali đặt ở phía bên kia của tủ quần áo kia lại không thuộc về anh.

Không chỉ vậy, quần áo của anh cũng rải rác trên mặt đất, cũng phù hợp với sự điên rồ của đêm qua trong trí nhớ của anh.

Nếu anh nhớ không lầm… Quần áo của anh đều là bị Tô Mặc Yên cởi vào tối hôm qua khi bọn họ hôm nhau.

Cho nên nơi này chính xác là phòng của Tô Mặc Yên.

Những gì đã xảy ra với họ đêm qua… Tất cả mọi thứ là sự thật, không phải là một giấc mơ!

Sau khi anh hiểu ra điều này, Lục Cẩm Bạch đã cực kì vui sướng.

Khi kết nối điện thoại, giọng nói cũng tràn đầy niềm vui không thể che giấu, “uy? ”

Điện thoại là Từ Thành Thanh gọi tới, hỏi anh đã đi đâu rồi, sao không ở trong phòng.

Hôm nay cả Lục Cẩm Bạch và Tô Mặc Yên đều nghỉ ngơi, bởi vì cảnh giường chiếu vào tối hôm qua, đạo diễn xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cho bọn họ một ngày để thư giãn.

Vừa vặn tối nay Lục Cẩm Bạch muốn tham gia một buổi khiêu vũ thương mại ở cùng một thành phố do Đồng Thành tổ chức, Từ Thành Thanh đưa quần áo tới cho anh chọn.

Kết quả trong phòng của Lục Cẩm Bạch lại không có ai.

Từ Thành Thanh sợ anh lại cùng Tô Mặc Yên lẻn ra ngoài bị người ta chụp được đưa lên mạng, nên mới mới vội vàng gọi điện thoại cho anh.

Lục Cẩm Bạch cũng không để ý tới tiếng gầm gừ của hắn.

Lúc này tâm tình so với ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ còn đẹp hơn, độ cong của khóe miệng cũng không thể nhịn được.

Anh vừa đối phó với Từ Thành Thanh ở đầu dây bên kia, một bên đi vào phòng tắm, muốn nhìn xem Tô Mặc Yên đang ở đâu.

Kết quả tìm một vòng, trong phòng chỉ có mình hắn.

Tô Mặc Yên không biết đã chạy đi đâu.

“Em nói em ở đâu?!” Đầu dây bên kia, thanh âm Từ Thành Thanh bỗng nhiên hét bên lỗ tai, giọng anh ta gầm lên như cổ họng sắp bốc khói.

Lục Cẩm Bạch cầm di động đi xa một chút, mở ra ngoài.

Không tìm được Tô Mặc Yên, ý cười trên mặt hắn trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều, thanh âm cũng trở nên uể oải: “Ở trong phòng Tô Mặc Yên a, em vừa mới tỉnh. ”

“Bị điện thoại của anh đánh thức.”

Từ Thành Thanh: “…”

“Ý em là sao Lục Cẩm Bạch? Em vừa tỉnh lại ở trong phòng của Tô Mặc Yên? ”

“Hai người tối hôm qua làm cái gì?!”

Dường như cuối cùng cũng đợi được câu hỏi này của Từ Thành Thanh, khóe miệng Lục Cẩm Bạch giống như muốn giương lên trời.

Cảm xúc cứ ùa về, lúc này lại đắc ý hừ hừ: “Cô nam quả nữ cùng giường chung gối, còn có thể làm gì? ”

Sau khi nghe anh nói xong, Từ Thành Thanh ở đầu dây bên kia im lặng.

Một lúc lâu sau mới “vãi” một tiếng, bảo Lục Cẩm Bạch nhanh chóng trở về phòng của mình.



Lục Cẩm Bạch không biết Tô Mặc Yên đi đâu, trước khi trở về phòng mình, anh bỗng dưng trở nên tốt bụng,dọn dẹp phòng cho Tô Mặc Yên.

Sau hơn nữa tiếng đồng hồ anh mới trở lại phòng mình, Từ Thành Thanh mắng anh là đồ đê tiện, đường đường là một diễn viên, lại còn đoạt bát cơm của dì vệ sinh, bị truyền ra ngoài khuôn mặt này của anh cũng đừng cần nữa.

Lục Cẩm Bạch không thèm để ý mấy lời mỉa mai của hắn, dọn dẹp phòng cho Tô Mặc Yên làm cho anh trở nên vui vẻ.

“Em chính là muốn làm một người bạn trai gương mẫu, loại cặn bã như anh sẽ không hiểu được đâu.”

Từ Thành Thanh giật giật khóe miệng, vô cùng bất mãn đối việc với anh tự xưng là bạn trai Tô Mặc Yên.

Bất quá hai người đã ngủ với nhau, coi như là đã xác định quan hệ đi.

Ít nhất Từ Thành Thanh và Lục Cẩm Bạch đều cho rằng như vậy.

“Mà này, người đẹp Tô đâu rồi?” Từ Thành Thanh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Hai người đã đến bước này rồi, anh phải bàn bạc một chút với người đại diện của cô ấy. ”

“Thương lượng ra quyết sách,phải sớm tính toán mới được.”

Nhắc đến Tô Mặc Yên, Lục Cẩm Bạch cầm điện thoại di động ngồi xuống ghế sô pha, muốn nhắn tin cho cô.

Đến lúc này, hắn mới nhìn thấy tối hôm qua Tô Mặc Yên rút về một tin nhắn wechat.

Ngay khi anh ta đi tìm cô ấy.

Lục Cẩm Bạch cũng không biết đến cô đã gửi cái gì, vì vậy anh đã gửi tin nhắn cho cô ấy trước

[Em đang ở đâu?] 】

Suy nghĩ một chút, anh lại gửi thêm một biểu tượng cảm xúc: [Thẹn thùng.jpg]

K hi tin nhắn được gửi đi một lúc lâu, Lục Cẩm Bạch cũng không đợi câu trả lời Tô Mặc Yên. Trái tim vốn dĩ đang bình tĩnh lại càng ngày càng bồn chồn, bất an, anh không còn cách nào khác, đành phải đi hỏi đạo diễn Phương Hoài

Lúc này mới biết Tô Mặc Yên đã cùng hắn báo cáo, nói là đêm nay muốn tham gia một vũ hội thương nghiệp cùng thành phố.

Lục Cẩm Bạch suy đoán Tô Mặc Yên tham gia cùng một buổi vũ hội thương mại với anh.

Nhưng theo lời Từ Thành Thanh, ban tổ chức vũ hội thương mại này, ngoại trừ Lục Cẩm Bạch ra không mời các nghệ sĩ trong giới khác.

Có chút nghi ngờ, Lục Cẩm Bạch lại gọi hơn mười hai mươi cuộc điện thoại cho Tô Mặc Yên, gửi tin nhắn tận mấy trang.

Đầu dây bên kia từ đầu đến cuối đều không trả lời, cũng không biết có phải không đrm điện thoại di động ở bên người hay không.

Tóm lại tất cả những tin nhắn hay cuộc gọi đều không được phản hồi, như đá chìm đáy biển.

Sau đó Lục Cẩm Bạch chỉ có thể hy vọng vào vũ hội, muốn cùng Tô Mặc Yên gặp mặt rồi cũng nói chuyện một chút.

Kết quả là lúc anhnhìn thấy Tô Mặc Yên ở vũ hội, người phụ nữ đang khoác tay Phó Tri Yến, cùng anh ta đi xuyên qua đám ông chủ kinh doanh kia.

“Thì ra người đẹp Tô là bạn nhảy của Phó tổng, hèn gì nói là đêm nay không có nghệ sĩ nào khác tham gia.”

“Nhưng có vẻ vũ hội cũng không có yêu cầu bắt buộc phải mang theo bạn nhảy mà.” Từ Thành Thanh đứng ở bên cạnh thì thầm.

Mặc dù hắn nói nhỏ, nhưng Lục Cẩm Bạch có thể vẫn nghe rõ ràng.

Gương mặt đẹp trai của anh so với bóng đêm ngoài cửa sổ còn đen hơn, tức giận giống như một con cá nóc sắp nổ tung.



Ngược lại Tô Mặc Yên toàn bộ hành trình không chú ý đến Lục Cẩm Bạch.

Đêm nay cô chỉ là bình hoa di động phụ trách ở bên cạnh Phó Tri Yến.

Sáng nay trời chưa sáng, cô liền nhận được điện thoại của Thẩm Ái, nói ý định của Phó Tri Yến, để cô buổi tối cùng anh tham gia một buổi vũ hội thương mại.

Ngược lại Tô Mặc Yên cũng không nghĩ nhiều, cô là nghệ sĩ dưới trướng công ty của Phó Tri Yến, cùng BOSS tham gia vũ hội là chuyện rất bình thường.

Huống chi lúc cô tỉnh lại, Lục Cẩm Bạch đang ngủ ở bên cạnh cô.

Tư thế ngủ của người đàn ông tuyệt đẹp, từ trán đến sống mũi, đến hàm dưới, cổ… Đường nét mềm mại mượt mà, dưới ánh sáng ấm áp của đèn tường lại càng thêm quyến rũ, gợi cảm lạ thường.

Còn chưa kể đến cánh tay cường tráng cùng lồng ngực rắn chắc của anh đang lộ ra bên ngoài lớp chăn bông

Tô Mặc Yên mỗi lần liếc mắt một cái đều hơi chìm xuống một chút, cơ thể nóng như bị lửa thiêu đốt.

Trong nháy mắt, Tô Mặc Yên cuối cùng cũng ý thức được tối hôm qua mình rốt cuộc đã làm chuyện điên rồ gì.

Cô không thể ở lại trong phòng rồi chờ Lục Cẩm Bạch tỉnh lại, cũng không dám nghĩ sau khiLục Cẩm Bạch thức dậy sẽ phản ứng như thế nào.

Bởi vì tối hôm qua toàn bộ hành trình hình như đều là cô chiếm thế thượng phong, áp chế anh…

Càng nghĩ trong lòng càng loạn, Tô Mặc Yên quyết định chạy trốn.

Bởi vì cô không biết nên đối mặt với Lục Cẩm Bạch như thế nào.

Không khỏi cảm thấy hối hận.

Tối hôm qua cô sao có thể đầu óc nóng lên rồi mạnh mẽ chiếm đoạt người ta chứ?

Mấy cảnh quay sau phải làm sao bây giờ, sau này cô nên dùng quan hệ gì để ở chung với Lục Cẩm Bạch chứ?

Sựu hỗn độn này cứ quấn quanh trong đầu Tô Mặc Yên.

Mãi cho đến khi cô đi với cùng Phó Tri Yến tiếp chuyện với các ông chủ lớn, cô mới có thể tìm ra một số ý tưởng.

Dứt khoát coi tối hôm qua trở thành chuyện ngoài ý muốn của người trưởng thành là được rồi.

Nếu Lục Cẩm Bạch thật sự bởi vì chuyện tối hôm qua mà tránh mặt cô, vậy thì cô cũng chấp nhận.

Dù sao tối qua… Cũng coi như đã có được anh.