Nụ Hôn Nóng Bỏng Trong Chiếc Chevrolet Cũ

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Tào Hòa Dịch cảm nhận sâu sắc việc trúng độc, vội vã chạy trốn đến góc xa BMW màu trắng nhất để xem phim, nhưng tầm nhìn không được tốt.

Trước khi lái đi, anh còn nhìn thoáng qua biển số BMW màu trắng.

Giang A JW688.

Anh thề về sau nếu gặp được chiếc xe này ở trên đường nhất định phải quay đầu đi liền.

Tuy người phụ nữ này rất đẹp, nhưng lại có độc, Tào Hòa Dịch cảm thấy dường như mình có thể hiểu nguyên nhân cô ly hôn.

Hơn nữa cô há mồm ngậm miệng lại nói đến chuyện ly hôn, có thể anh xui xẻo đúng lúc đụng phải một người phụ nữ tràn ngập căm phẫn hậu ly hôn.

Không có bún ốc xem phim hay lên bao nhiêu.

Hiếm khi Tào Hòa Dịch có thể xúc động trước một bộ phim tình cảm như đêm nay, bộ phim này, gọi là Mười năm của chúng ta, anh nhớ tới, mười năm trước anh vừa mới tốt nghiệp đại học Bân.

Có một nhóm anh em vừa ngốc nghếch vừa có hoài bão.

Bọn họ từng nỗ lực phấn đấu vì lý tưởng.

Anh không trách lão Triệu, không trách Hầu Tử, không trách Mao Quái.

Thật đấy.

Từ 22 đến 32.

Mười năm, nên tỉnh mộng.

Chỉ còn một mình anh thì công ty còn có ý nghĩa gì.

Tào Hòa Dịch nhớ rất rõ, ngày 30 tháng 6 bọn họ chụp ảnh tốt nghiệp, cầm học vị và giấy chứng nhận tốt nghiệp.

Một tháng trước ngày tốt nghiệp của mười năm trước, Tào Hòa Dịch xác định mục tiêu cho bản thân, chờ đến ngày kỷ niệm mười năm tốt nghiệp, anh sẽ đến đại học Bân tham dự một buổi lễ tốt nghiệp, sau đó anh rời khỏi đây để đến thành phố Thâm Quyến, nơi đó mới là thiên hạ của lập trình viên, anh có thể đầu quân cho một công ty lớn, bắt đầu một lần nữa.

Cái này gọi là gì nhỉ, là nghi thức.

Đúng, là nghi thức.

Tào Hòa Dịch lẩm bẩm trong miệng mấy lần, đến hừng đông chuẩn bị rời đi, vì nghi thức này, anh mua vé tháng của rạp chiếu phim ô tô M-STAR.

Ở chỗ này ít ra anh có thể ngủ ngon, kể từ khi nguồn cung cấp tài chính bị cắt đứt, anh vẫn luôn ngủ ở công ty, bây giờ anh không muốn quay lại một mình để gặp ác mộng.

**

Kỷ Vãn vừa ngáp vừa từ trong xe ra, đi vào WC rửa mặt.

Cô nhìn gương hét to một tiếng.

Trời ạ, tại sao cô lại hủy hoại mình thành dáng vẻ này!

Tối hôm qua rõ ràng cô còn đến quầy bán tạp hoá bên cạnh khu bán vé mua nước tẩy trang và sữa rửa mặt.

Vậy mà hôm nay sắc mặt vàng như nến, đôi mắt sưng đỏ, có cả quầng thâm mắt.

Tóc tai rối bời, phần uốn cong bên dưới bị tách ra.

Ly hôn cũng không thể thảm như vậy được.

Kỷ Vãn che mặt, lại nhìn gương qua kẽ hở ngón tay.

Không có bất cứ thay đổi nào.

Nhất định là vì cô không mang nước tiên và bóng đèn nhỏ đến!

Không được không được, Kỷ Vãn nhanh chóng rửa mặt, hấp tấp chạy đến nhà Hạ Hạ.

Đắp mặt nạ xong, mới cảm thấy bản thân như được sống lại.

Nửa đêm Kỷ Vãn không cẩn thận ngủ trên ghế lái xe, bây giờ eo đau như bị chặt đứt, cô tủi thân bò lên trên giường.

Việc có thể giải sầu, chỉ có thể là ngủ.

**

“Hạ Hạ, ở đây”

Kỷ Vãn bấm còi, ló đầu ra khỏi cửa sổ vẫy tay với người phụ nữ cao gầy vừa mới đi ra.

“Thấy cậu rồi, đừng gọi, nhìn cái BMW lù lù này của cậu có ai không nhìn thấy đâu”

Hạ Hạ mở cửa xe ngồi vào.

Kỷ Vãn cười hì hì nhìn cô ấy, vuốt vuốt mái tóc của mình “Không phải, thật ra tớ muốn cho cậu xem kiểu tóc mới của tớ, thế nào?”

Mái tóc gợn sóng ban đầu đã được cô cắt thành tóc ngắn ngang vai, sau khi ngủ một giấc, còn nhuộm thành màu xanh lục.

Sau đó lại đi làm móng tay màu đậu đính sao và trăng, cảm thấy bản thân càng đẹp hơn.

Hạ Hạ duỗi tay xoa xoa tóc cô “Cậu chịu đi cắt tóc cơ à”

“Tại sao lại không, trước đây nếu không phải lão Trịnh không cho tớ cắt, tớ đã sớm cắt rồi, cậu xem cậu xem có nhận ra tớ nhuộm màu xanh lục hay không”

“Thật ra, nhìn trong xe là màu nâu nhạt, nhưng cũng rất đẹp.”

“Nếu không cậu cũng nhuộm đi”

“Tớ không nhuộm đâu, cậu cũng đâu phải không biết tớ đang có thai chứ”

“Chao ôi, trời đất ạ, tớ mới biết được hai người các cậu làm thế nào để có thai đấy, hôm đó thật sự làm tớ sợ gần chết”

Kỷ Vãn vừa lái xe vừa vỗ ngực.

Rõ ràng hôm đó các cô còn đang xem TV, chẳng qua Hạ Hạ ngồi trên sô pha, Kỷ Vãn nằm liệt dưới mặt đất.

Hôm đó, chồng Hạ Hạ đi về, trực tiếp khiêng Hạ Hạ trên sô pha lên vai, uy vũ khí phách mà xách về phòng, sau đó không thèm đóng cửa, rất nhanh đã truyền đến âm thanh không thể miêu tả.

Kỷ Vãn xấu hổ đến mức muốn nổ tung ngay tại chỗ, chỉ có thể gửi WeChat cho Hạ Hạ, cuối cùng đến rạp chiếu phim ô tô đã sớm đặt vé.

Mặt già Hạ Hạ đỏ lên “Tớ đều theo như cậu nói, lão Giang nhà tớ, nhất định quên mất tớ nói cho anh ấy là cậu đang ở nhà. Hai ngày đấy cậu đều ở nhà Nhị béo hả?”

Kỷ Vãn gật đầu, kết quả kính râm theo mũi rơi xuống.

Cô vội vàng đẩy lên.

“Đúng vậy, nhưng nhà Nhị béo quá chật, tớ với cậu ấy chen chúc trên một cái giường, tớ ngủ không được tốt”

Kỷ Vãn nhớ ra gì đó lại ném điện thoại cho Hạ Hạ “Cậu nhìn xem chúng ta đặt bàn số thứ mấy, đừng bỏ lỡ.”

Căn cứ vào kinh nghiệm đặt bàn nhiều lần, Kỷ Vãn tính toán xong thời gian mới ấn đặt bàn Tiểu Long Khảm (1).

Tiểu Long Khảm thật sự quá khó đặt bàn.

Hạ Hạ vừa nghe cũng vô cùng lo lắng, lấy điện thoại sang.

“Còn kịp còn kịp, còn mười một cái, ít nhất nửa giờ nữa”

Kỷ Vãn vừa nghĩ đến Tiểu Long Khảm đã hưng phấn không chịu được, liên miệng nói với Hạ Hạ “Cậu không được ngăn cản tớ nghe chưa! Hôm nay tớ phải gọi hai phần ruột vịt (2), hai phần viên phô mai (3), ba phần hoàng hầu (4), ôi chao còn có ba bát đậu phụ đá (5)!”

“Mỗi lần cậu gọi đều ăn không hết, sau đó điên cuồng tranh óc lợn và củ từ với tớ, lần trước đều bị cậu cướp sạch”

“Gì chứ, cậu ăn nhiều nhất mà không thể đổ oan cho tớ”

Kỷ Vãn vừa điên cuồng ăn đậu phụ cay (6), vừa lè lưỡi dùng tay quạt gió.

Cô cắn đầu lưỡi hỏi Hạ Hạ “Cậu đã hỏi thăm người ở ghép giúp tớ chưa?”

Hạ Hạ cũng cay đến mức nói không nên lời, cắn đầu lưỡi trả lời cô “Tớ hỏi rồi”

Hạ Hạ trực tiếp đưa lịch sử trò chuyện cho cô xem.

Hạ Hạ: Tiểu Tình, chị có một cô bạn thân, muốn tìm người ở ghép, nhưng yêu cầu nơi ở phải tốt, nhà phải lớn, tiện để quần áo giày dép túi xách. Chị nhớ chỗ em ở khá ổn, tháng trước hình như em có nói bạn cùng phòng em sắp đi?

Trời nắng hay trời mưa: Chị Hạ Hạ, đúng vậy ạ. Bạn cùng phòng em chuẩn bị kết hôn, tháng sau kết hôn sẽ dọn đi. Chị có thể nói qua một chút tình trạng bạn thân của chị được không, bởi vì em muốn tìm một người bạn cùng phòng ở lâu dài ổn định.

Hạ Hạ: Cô ấy rất tốt, chẳng qua vừa ly hôn, cô ấy sợ không dám ở một mình, lại muốn ở nơi tốt, tiền thuê nhà gì đó không thành vấn đề, nếu cô ấy xem qua chỗ ở mà thấy vừa lòng chắc là có thể ở lâu dài.

Trời nắng và trời mưa: Thế thì tốt quá, nhưng bạn cùng phòng của em tháng sau mới dọn đi cơ.

Chờ Kỷ Vãn xem xong lịch sử trò chuyện, đầu lưỡi tê cay của hai người mới dịu đi một chút.

Hạ Hạ hỏi cô “Phải tháng sau mới được, tháng này cậu vẫn nên đến nhà tớ ở đi, tớ sẽ nói chuyện với lão Giang, để anh ấy tránh làm, khụ, làm việc trẻ con không nên nhìn”

Kỷ Vãn lắc đầu như trống bỏi “Không cần, tớ mà ở lại sẽ hỏng mắt mất. Vì sao bạn cùng phòng kia tháng sau kết hôn rồi mà hiện tại còn ở khác nhà”

Hạ Hạ trừng cô “Cậu cho rằng ai cũng giống chúng mình á”

Hai người trăm miệng một lời “Không biết xấu hổ”

Kỷ Vãn cười đến đau cả bụng, cô thở gấp, nói với Hạ Hạ “Cậu yên tâm đi, trước đấy tớ đã nhìn 58, những nơi bằng lòng ở ghép chưa chắc đã tốt, căn bản không đủ chỗ để quần áo của tớ. Tớ đã sớm làm công tác chuẩn bị lâu dài, lần trước tớ phát hiện ra một rạp chiếu phim ô tô rất rộng, có thể ở suốt đêm, lại còn có chỗ tắm rửa. Như vậy quần áo của tớ vẫn tiếp tục để ở chỗ cậu đi, chờ tớ chuyển nhà rồi thu dọn.”

Hai mắt Hạ Hạ lập tức trừng lớn “Rạp chiếu phim ô tô? Ở đâu ở đâu, ôi trước đây tớ chỉ biết là Bắc Kinh Thượng Hải có, thành phố Bân cũng mở hả?”

Kỷ Vãn liếm liếm ngón tay dính bánh dày “Đúng vậy, không phải lần trước tớ chuyển phát qua Weibo cho cậu rồi mà, có phải cậu không đọc hay không!”

“Cậu cho rằng tớ không phải đi làm như cậu hả”

Hạ Hạ vẫn có phần lo lắng “Vậy ngủ trong xe có ngon giấc không?”

Kỷ Vãn gật đầu điên cuồng “Tớ đang định nói với cậu đây, trước đây không biết còn có thứ kỳ diệu như vậy, lần trước tớ ngủ đến đau thắt lưng, nhớ tới thời đại học chúng ta hát k mọi lúc mọi nơi, một chút việc cũng không có, tớ vô cùng không phục. Tớ đành lên Taobao tìm thần khí ngủ trên xe, mẹ nó thật sự rất kỳ diệu, tớ cho cậu xem, đặt mua hết rồi.”

Kỷ Vãn cho cô ấy xem lịch sử đơn đặt hàng, cô mua rèm che cửa sổ xe, giường bơm hơi đặt sau xe, gối ôm dùng trên xe, chăn đơn, thậm chí mua cả máy làm ẩm cho xe.

Hạ Hạ: “……”

Cô ấy cứng họng hai giây “Cậu trâu bò đấy”

Kỷ Vãn vô cùng đắc ý “Cậu đừng nói, xem phim qua đêm như vậy, quả thật như tìm về thanh xuân. Vô cùng lãng mạn, quan trọng nhất chính là, xung quanh có các xe khác, ngoài cửa còn có người bán vé, tớ không hề sợ chút nào.”

Kỷ Vãn cười vô cùng sung sướng.

Cô đưa Hạ Hạ về nhà rồi sung sướng chạy đến rạp chiếu phim ô tô M-STAR, vốn dĩ đã ăn no đến mức không chịu được mà phải gọi cấp cứu, nhưng khi cô nhìn thấy cửa hàng trái cây bán sầu riêng đã bóc vỏ vẫn phải dừng bước chân.

Nhưng bộ phim chiếu đêm nay, dĩ nhiên không phù hợp để ăn sầu riêng.

Cô còn chưa uống trà sữa mà shipper mang tới, nếu không uống kem bên trong sẽ tan hết.

Kỷ Vãn nhìn khủng long khổng lổ trên màn hình tuyệt vọng đến suýt khóc.

Vì sao vừa mới mở đầu mới kinh dị như vậy!

Rõ ràng người đó sắp được cứu rồi, tại sao còn có một con khủng long nhảy ra từ trong biển!

Cô tắt radio, vội vàng cúi đầu hút mạnh một ngụm to, nhai vài hạt trân châu, mới bình phục lại trái tim nhỏ đang đập thình thịch do bị khủng long doạ.

Sau đó rụt rè xem qua kẽ hở ngón tay.

Nhưng cô rất muốn xem Owen Grady đẹp trai.

Mỗi lần xem bộ phim Thế giới kỷ Jura này luôn có lão Trịnh xem cùng cô, cứ đến cảnh đáng sợ, lão Trịnh đều giúp cô che mắt lại, chỉ để hở lỗ tai, mãi đến khi hết cảnh, lão Trịnh mới buông tay để cô xem.

Kỷ Vãn thích xem phiên bản đã qua cắt sửa hơn.

Cô cầm điện thoại gửi WeChat cho Hạ Hạ “Hu hu hu, tớ muốn tìm một ai đó giúp tớ lọc lại Thế giới kỷ Jura một chút”

Hạ Hạ không trả lời cô.

Kỷ Vãn chu môi, lại bật radio lên, ngồi xem run bần bật.

Xem đến khúc Owen Grady quay trở lại công viên, nhảy vào trong xe có khủng long chúa, đánh thức khủng long chúa. Kỷ Vãn hét lên một tiếng kinh thiên động địa, nhảy ra khỏi xe.

Không ngờ bên ngoài lại có người khoá cửa xe, nhốt Grady cùng với khủng long chúa.

Cô đứng bên cửa xe không nhịn được sợ hãi kêu lên một tiếng.

Dựa vào cửa xe thở dốc.

Nghe thấy chủ xe bên cạnh hạ cửa sổ bất mãn nói với cô “Cô có thể đừng la hét nữa hay không, phải để cho người khác xem phim nữa chứ”

Kỷ Vãn quay đầu nhìn sang bên cạnh, người đàn ông ngồi trên ghế lái, ngũ quan khá đẹp, nhưng lại đeo kính, có vẻ hơi ngố.

Tại sao trông quen mắt thế nhỉ.

Cô vừa mới nghĩ như thế, Tào Hòa Dịch nhận ra Kỷ Vãn, khuôn mặt này của Kỷ Vãn, nếu muốn làm người khác không nhận ra cũng khó. Chẳng qua cô thay đổi kiểu tóc, vừa rồi Tào Hòa Dịch chỉ nhìn thấy sườn mặt cô nên mới không nhận ra.

Hoá ra là người phụ nữ có độc này.

Tào Hòa Dịch vội vàng tươi cười “Không có việc gì không có việc gì, cô cứ hét hết cỡ đi”

Dứt lời, anh vội vã nâng cửa sổ lên.

Tào Hòa Dịch dám lấy trò chơi của anh đánh cược, lúc anh tới xung quanh tuyệt đối không có chiếc BMW màu trắng này.

Hơn nữa anh vẫn nhớ biển số xe của cô, cái gì đấy 688.

Nhất định là đến sau anh.

Nhưng bây giờ là giờ cao điểm, xung quanh không còn chỗ cho anh di chuyển nữa.

Tào Hòa Dịch toát mồ hôi lạnh.

Kỷ Vãn thấy Tào Hòa Dịch ám chỉ rõ ràng như vậy, lập tức nghĩ tới hôm đó anh xui xẻo bị cô đang tâm trạng không tốt dạy dỗ một trận.

Cô kích động đi tới vỗ vỗ cửa xe vừa mới bị Tào Hòa Dịch đóng lại.

Tào Hòa Dịch bất đắc dĩ hạ cửa sổ xuống lần nữa.

“Tôi vẫn nhớ anh! Anh là bác gái hàng xóm ngày hôm đó”

Kỷ Vãn kích động, như nhận được bốn tin vui lớn trong đời, như gặp được người quen nơi đất khách, cười lộ má lúm đồng tiền.

Kỷ Vãn đứng bên ngoài, ánh đèn dìu dịu chiếu xuống mặt cô, có thể thấy rõ má lúm đồng tiền.

Rõ ràng ngoại hình trông rất quyến rũ, nhưng lại được má lúm đồng tiền làm tăng vẻ đáng yêu.

Tào Hòa Dịch ngơ ngac, tại sao hôm đó lại không nhìn thấy.

Kỷ Vãn nhận ra mình nói sai, vội vàng lắc đầu “Không phải không phải, là anh đẹp trai ngày hôm đó”

Cô lấy lòng cười một cái, má lúm đồng tiền càng thêm rõ ràng.

“Cái đó cái đó, tôi hơi sợ hãi, có thể lên xe anh xem cùng được không?”

Tào Hòa Dịch cảm thấy khi cô cười, sẽ làm đầu óc anh mơ màng, lần trước suýt chút nữa đã trúng độc, cũng bị cô lừa.

Là một học sinh giỏi khoa học tự nhiên, Tào Hòa Dịch đánh thức lý trí còn sót lại của mình.

“Việc này không tốt lắm đâu.”

“Tại sao không tốt, có phải anh vẫn ghi thù hay không”

“Không phải không phải, tôi nào dám chứ?”

Tào Hòa Dịch lái SUV, thân xe cao, hai tay Kỷ Vãn phải bám trên bệ cửa, hơi cúi người xuống là có thể gác cằm lên tay.

Kỷ Vãn ngoan ngoãn đáng yêu, giọng điệu gần như biến thành vũng nước “Xin anh đấy, tôi thật sự rất sợ.”

Tào Hòa Dịch chú ý tới tay cô, rất giống móng vuốt của động vật nhỏ chống lên xe, có vẻ cô đã thay đổi màu móng, vẫn là màu đỏ, nhưng không phải màu đỏ tươi.

Khuôn mặt nhỏ nhăn của cô nhăn nhó.

Còn phồng má.

Bộ dạng này, Tào Hòa Dịch nhớ tới bộ dạng mặc đồ màu vàng dựa bên cửa sổ xe đáng yêu của Địch Lệ Nhiệt Ba được lan truyền trên mạng, tự dưng cảm thấy cô đẹp giống như Địch Lệ Nhiệt Ba vậy.

Tào Hòa Dịch đang định mở khóa xe cho cô.

Không ngờ Kỷ Vãn lại giật mình, đột nhiên chạy về xe “Anh chờ một chút, tôi biết rồi!”

Cô chạy về xe mình cầm một cốc trà sữa đặt lên đầu xe Tào Hòa Dịch.

“Có phải mấy người đàn ông đứng tuổi các anh đều thích giai điệu này không!”

Sau đó cô cầm nó lên, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Một loạt thao tác này, Tào Hòa Dịch trợn mắt há hốc mồm.

Nếu ở trong trò chơi, anh chỉ muốn gõ một chuỗi, 66666.

Lên xe, Kỷ Vãn có người tiếp thêm dũng cảm, cuối cùng có thể há miệng hút một ngụm.

Mỗi khi sợ cô lại che mắt lại, liên tục hỏi Tào Hòa Dịch “Đã qua chưa?”

Có Tào Hòa Dịch làm người cảnh báo, Kỷ Vãn vô cùng hưởng thụ, cô hút hết hơn nửa cốc hồng trà phủ kem, cuối cùng phát hiện ra có gì đó không đúng, sầu riêng của cô còn ở trong xe.

Kỷ Vãn nói với Tào Hòa Dịch “Tôi quay về xe lấy chút đồ ăn”

Tào Hòa Dịch giơ tay đóng khóa xe, cạch một tiếng.

Anh nghiêm túc từ chối “Tuyệt đối không được”

Kỷ Vãn nghĩ tới “Không phải bún ốc đâu, anh yên tâm”

Tào Hòa Dịch thở dài nhẹ nhõm, gật đầu cho phép.

Anh lập tức hối hận vô cùng, người phụ nữ có độc này tới trả thù xã hội đấy hả, vì sao lại ăn sầu riêng, từ nhỏ đến lớn anh không thể chịu nổi hương vị này.

Kỷ Vãn nhìn Tào Hòa Dịch bóp mũi, mặt đầy sự kháng cự, cằm ngắn tũn lại.

Cô phì một tiếng bật cười “Anh cũng không ngửi nổi mùi sầu riêng à”

Tào Hòa Dịch gật đầu, ồm ồm “Tại sao cô toàn ăn đồ thối như vậy chứ”

Kỷ Vãn bất mãn “Sầu riêng thối chỗ nào”

Kỷ Vãn nhấc toàn bộ đồ ăn trong lòng ra “Này, giúp tôi xếp đồ ra với”

Tào Hòa Dịch nhìn hai cốc trà sữa đặt cạnh radio, đằng sau tay cũng để hai cốc trà sữa, trong tay của anh còn cầm giúp cô một cốc trà sữa.

Anh gần như điên, “Tại sao cô lại mua nhiều trà sữa như vậy?”

Kỷ Vãn vô cùng đắc ý cắn một miếng sầu riêng “Nhiều đâu, tôi đã tính toán rồi, phải để được trong xe nhiều nhất có thể, cuối cùng tay cầm một cốc, hoàn hảo! Tôi còn đang định lên Taobao mua thần khí đựng trà sữa trong xe, tiếc là không có, nếu không tôi có thể mua được nhiều hơn”

Tào Hòa Dịch nhíu mày “Cô có thể uống hết hả?”

Kỷ Vãn lắc đầu “Đương nhiên uống không hết”

“Vậy sao cô còn mua!” Tào Hòa Dịch không hiểu.

Kỷ Vãn quay sang, ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm túc.

“Nhưng hương vị của nó không giống nhau, vị nào tôi cũng muốn uống. Anh xem cốc trong tay anh này, là hồng trà ba phần ngọt thêm nha đam thêm kem sủi bọt, cốc này là hồng trà Macchiato không đường thêm kem thêm trân châu sữa dừa, cốc này là Yakult chanh đá năm phần đường”

Kỷ Vãn chỉ xong mấy cốc phía trước, lại nghiêng người chỉ cho anh mấy cốc phía sau, đầu ngón tay cô không cẩn thận xượt qua cánh tay Tào Hòa Dịch.

Nhưng cô không phát hiện ra, vẫn mải miết giải thích “Cốc này là trà sữa bốn mùa ba phần ngọt thêm nha đam thêm kem sủi bọt mà tôi thích nhất, à còn có thêm kem Ovaltine và hai miếng pudding không đường”

Cô rũ mi cúi người, có lẽ phải dùng tay phải chỉ ra phía sau, vặn nửa người trên, ép đến mức trước ngực càng thêm đầy đặn, hôm nay cô mặc một chiếc áo chấm bi màu nâu đỏ nhạt, quần là quần ống rộng màu nâu nhạt.

Tào Hòa Dịch vốn dĩ bị móng tay của cô cào qua làm cả người nổi da gà, nghe cô một câu một tiếng sủi bọt, trong đầu ong ong.

Nhìn nơi đầy đặn nhấp nhô dưới xương quai xanh của cô, thế giới nội tâm khô khan của trình lập viên cũng nhấp nhô theo, đầu anh căng ra, không biết tại sao lại nói ra khỏi miệng.

“Đúng là đầy đặn (7)”

Hết chương 2

(1): Lẩu Tiểu Long Khảm là một chuỗi nhà hàng lẩu lâu đời của Trung Quốc.



(2): Ruột vịt



(3): Viên phô mai



(4): Hoàng hầu là một món nhúng trong lẩu Trùng Khánh, xuất phát từ động mạch chủ hay ống tim của gia súc lớn, thường là của lợn hoặc bò. Ngoài ra còn làm nhiều món xào khác như xào với hành tây, cần tây, ớt, mộc nhĩ, đa phần là món cay nóng.



(5): Đậu phụ đá



(6): Đậu phụ cay



(7): Ở đây tác giả sử dụng hiện tượng đồng âm, kem sủi bọt và bộ ngực đầy đặn đều được phát âm giống nhau. Chị Kỷ thì nói về kem sủi bọt, còn anh Tào đang dại gái nên nói đầy đặn ý là bảo ngực chị đầy đặn đấy ạ.