Nụ Hôn Nóng Bỏng Trong Chiếc Chevrolet Cũ

Chương 5: Hết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Tào Hòa Dịch tỉnh lại, suýt chút nữa cho rằng mình bị mù.

Trước mắt đen kịt.

Còn có dị vật che mắt.

Tào Hòa Dịch duỗi tay tháo ra, ánh sáng đột ngột soi vào mắt anh khiến anh híp híp mắt.

Nhìn thấy trong tay đang cầm một thứ nào đấy màu hồng nhạt.

Đối với người cận nặng mà nói, bạn cầm mất kính của anh ấy chẳng khác nào lấy mất mạng sống của anh ấy.

Tào Hòa Dịch sờ soạng trong phạm vi 50 centimet 360 độ xung quanh, cuối cùng tìm thấy kính trên ghế phó lái.

Anh nhìn chú gấu nhỏ treo lủng lẳng mới phản ứng lại, tối hôm qua anh ngủ trên xe Kỷ Vãn?

Rốt cuộc anh cũng phát hiện thứ hồng nhạt trên tay mình là gì, một cái bịt mắt, mặt trên còn viền ren, trên cổ anh cũng đeo một cái gối dựa màu hồng, trên người đắp một chiếc chăn mỏng màu hồng nhạt, ở giữa có một cục bông xù xù, có một vòng khóa kéo.

Tào Hòa Dịch đoán cái này là gối ôm dùng trong xe.

Vậy Kỷ Vãn đâu.

Tào Hòa Dịch vặn cái cổ cứng đờ, quay đầu lại nhìn.

Anh quả thực đã chịu một cú sốc.

Kỷ Vãn nằm ngủ thoải mái trên một chiếc giường hơi màu hồng, sử dụng toàn bộ không gian phía sau, trên người còn mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm mềm mại.

Ngủ vô cùng say.

Tại sao lại có thể làm thế này?

Tào Hòa Dịch thật sự muốn khóc, rõ ràng không gian trong chiếc xe nội địa của anh còn lớn hơn nữa.

Hai chân Kỷ Vãn cuộn lên, một cái chân dài của cô đè lên chăn, để lộ đùi trắng nõn, tuy cô có mặc quần đùi, nhưng từ góc độc của Tào Hòa, có thể nhìn tbaays hết của cô, nơi gần bắp đùi, có thể thấp thoáng nhìn thấy viền ren màu đen bên trong, còn thấp thoáng nhìn được đường cong đầy đặn của mông.

Đàn ông mới ngủ dậy vốn đã sưng to, Tào Hòa Dịch nhìn thấy hình ảnh như vậy, càng bị kích thích mà cứng rắn như sắt.

Nhưng điều gần như lấy mạng anh là, tối hôm qua trước khi đi ngủ, anh còn xử lí nốt chút đồ Kỷ Vãn để lại, chưa kịp đi WC đã ngủ.

Hiện tại nước tiểu căng đầy, bụng nhỏ vừa nhói vừa đau.

Tào Hòa Dịch cố gắng làm bản thân tĩnh tâm, muốn che chắn hết hình ảnh xinh đẹp diễm lệ kia đi, anh lấy cái chăn màu hồng nhạt trên người đắp cho Kỷ Vãn.

Không ngờ Kỷ Vãn lại thấy nóng, đôi chăn thon dài đá ra, chăn rơi xuống bên cạnh cửa xe.

Cô còn thuận tiện kéo kéo cái chăn trên người mình, để lộ bộ ngực trắng muốt, vì cô nằm nghiêng, nơi mềm mại trước ngực bị đè ép, run rẩy gần như muốn căng đứt dây áo ngủ.

Tào Hòa Dịch đen mặt, lấy chiếc quạt màu đỏ ra.

Cho dù bị coi là tên lưu manh, anh cũng cần phải đi WC.

Khi Tào Hòa Dịch đứng trước gương phòng vệ sinh, anh thở phào nhẹ nhõm, không thể không nói, ngoại trừ việc này, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh có thể ngủ ngon giấc như vậy, ngủ thẳng một mạch đến bình minh, không còn chập chờn nông giấc như trước đây.

Anh không nghĩ tới, đây cũng là đêm anh ngủ ngon nhất từ giờ đến sau này.

Tiền đầu tư tựa như một cơn gió xuân, đem đến sức sống cho phòng làm việc.

Hiện tại phòng làm việc không chỉ có một mình anh, Tào Hòa Dịch không định gọi lại cho lão Triệu Hầu Tử Mao Quái, nhưng cũng không có nghĩa anh không thể mời thêm thành viên mới.

Trò chơi của Tào Hòa Dịch, sau khi được đảm bảo chất lượng, nhanh chóng được đẩy vào hệ thống, chi tiết còn đang bổ sung.

Mỗi ngày Tào Hòa Dịch hận không thể ôm lấy máy tính trong cả thời gian ăn cơm.

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ ngủ lại phòng làm việc.

Nhưng đến giờ chiếu phim, anh mang theo máy tính, lái xe, đi đến vị trí cũ của rạp chiếu phim ô tô M-STAR.

Mỗi ngày sau khi cùng Kỷ Vãn chúc ngủ ngon, anh lại ôm lấy máy tính làm việc, ánh sáng yếu ớt, đôi mắt nhức mỏi, Tào Hòa Dịch cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải đổi kính rồi.

Anh học Kỷ Vãn mua thần khí ngủ trong xe, nhưng chưa từng thử hưởng thụ.

Hôm nay Tào Hòa Dịch vội vội vàng vàng chạy tới rạp chiếu phim ô tô nên chưa ăn cơm, trước khi vào cửa anh mua một suất cơm hộp, anh sợ ăn trong xe sẽ để lại mùi, định ngồi xổm bên cạnh xe ăn.

Vừa mới mở hộp cơm ra, một chiếc BMW màu trắng dừng lại bên cạnh.

Kéo theo bụi đất mù mịt.

Tào Hòa Dịch: “……”

Cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng bạc sáng lấp lánh đặt xuống đất, bên trên là bàn chân nhỏ nhắn thấp thoáng mạch máu và mắt cá chân, lại hướng lên trên, đã bị làn váy màu vàng nghệ che khuất.

Tào Hòa Dịch rất ít khi gặp người mặc váy như vậy, giống như lễ phục dạ hội, làn váy cuộn sóng kiểu cổ điển, dài gần đến mắt cá chân, phần eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết, bên trên để lộ bờ vai mịn màng và xương quai xanh duyên dáng của Kỷ Vãn, trong mắt Tào Hòa Dịch, đây không phải béo, mà là đầy đặn đến gãi đúng chỗ ngứa.

Cả thân váy là màu vàng nghệ, da Kỷ Vãn trắng nõn, môi hồng răng trắng, cô còn nhấc làn váy lên.

Quả nhiên, Kỷ Vãn đắc ý xoay hai vòng trước mặt anh.

“Lão Tào, đẹp không? Tôi nhớ đêm nay chiếu người đẹp và quái vật, cố ý mặc như vậy, tôi có giống Belle không?”

Tào Hòa Dịch chỉ muốn cảm thán, may mà mình đóng hộp cơm đúng lúc.

Nếu dính vào váy Kỷ Vãn, không biết tối nay sẽ bị đút ăn loại độc gì.

“Cô đẹp hơn Belle nhiều”

“Thật hả?” Kỷ Vãn vui vẻ cúi người, vỗ mạnh lên bả vai Tào Hòa Dịch “Lão Tào, tôi phát hiện ra bây giờ anh càng ngày càng biết ăn nói, chẳng giống trình tự viên nữa rồi”

Lúc này cô mới phát hiện Tào Hòa Dịch đang ôm hộp cơm.

Kỷ Vãn đứng hình hai giây trước tư thế ăn cơm này của anh “Có vẻ trở nên giống dân công”

Tào Hòa Dịch: “……”

Tào Hòa Dịch chưa kịp hoàn toàn đứng lên, Kỷ Vãn đã khoác lấy vai anh, lại vỗ mạnh.

“Đại huynh đệ, đi, dù sao buổi chiếu hôm nay là vịt hóa thiên nga, xem rất nhàm chán, tôi dẫn anh đi dạo chợ đêm.”

“Chợ đêm?”

“Đúng vậy, chợ đêm Sư Đại, anh không biết à? Anh ở thành phố Bân lâu như vậy, nhất định anh phải được bao ăn một lần chứ”

Tào Hòa Dịch bị cô khoác vai như thế, nửa đứng nửa không vô cùng khó chịu, ngực cô còn dán vào anh, làm Tào Hòa Dịch không được tự nhiên.

“Tôi từng nghe thấy, nhưng chưa từng đi.”

“Đương nhiên, anh là thẳng nam, sao có thể từng đi. Chị đây dẫn anh đi trải nghiệm một chút.”

“Cô mặc như vậy đi á?”

Kỷ Vãn trừng anh một cái “Có vấn đề gì không?”

Cô đè nặng anh không cho anh đứng lên “Tôi nói cho anh biết, mọi người đi dạo Sư Đại, tất cả đều trang điểm xinh đẹp, tôi không thể thua các cô ấy được.”

Tào Hòa Dịch chỉ có thể hỏi một vấn đề cuối cùng “Lái xe của cô hay của tôi?”

Kỷ Vãn buông anh ra, sóng mắt lưu chuyển, ngập tràn quyến rũ “Đương nhiên là xe anh, lần trước tôi đi bị dán giấy phạt hai trăm tệ.”

Tào Hòa Dịch: “……”

Chẳng lẽ xe anh thì sẽ không bị phạt sao?

Tào Hòa Dịch giống như người nông thôn lần đầu tiên vào thành phố.

Ngó trái ngó phải.

Anh thật sự khó tin, trong nơi tối tăm như vậy, rất nhiều thứ chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy, mỗi một cửa hàng đều treo biển hiệu màu đỏ, đều ngay ngắn, căn bản không nhìn thấy cuối.

Hơn nữa điều càng khó tin là, không ngờ lại có nhiều người như vậy, chen chúc trên đường phố chợ đêm, dòng người chen chúc xô đẩy, trong tay mỗi người đều cầm ít nhất một món ăn, trên tay còn treo vài cái túi nilon.

Giữa mùa hè, sức nóng tỏa ra từ cửa hàng ăn vặt đồ nướng BBQ, cùng với khói bốc lên, hai người họ nhanh chóng đổ mồ hôi đầm đìa.

Dù Kỷ Vãn không muốn chấp nhận, nhưng cô túm váy dài, thật sự không thích hợp chen chúc như vậy.

Hơn nữa cô còn phải cẩn thận đề phòng dầu mỡ trong tay người khác nhỏ vào người.

Kỷ Vãn vô cùng nhọc lòng.

Sau khi cô ăn một xâu mực nướng, cả người toát mồ hôi đầm đìa.

Vừa quạt vừa nói chuyện với Tào Hòa Dịch, nói chuyện ở đây, giống như nói chuyện trong quán bar, gần như phải gào lên.

“Tôi muốn ăn sữa chua tráng (1)”

“Gì cơ?” Tào Hòa Dịch chưa từng nghe thấy từ ngữ này.

“Sữa chua tráng”

“Sữa chua còn có thể tráng à?”

Kỷ Vãn chỉ cho anh biển hiệu sữa chua tráng cách đấy xa xa.

Đi chưa được mấy bước, đúng lúc có người giơ một con gà quay, Kỷ Vãn cúi người, định nghiêng đầu tránh đi, kết quả vì nàng cúi người, váy dài quết đất, bị người đi qua dẫm vào làn váy.

Nhưng Kỷ Vãn không phát hiện ra, đang định đi lên phía trước.

Vừa mới cất bước, đã bị vướng, gót giày cô nhỏ, căn bản không đứng được, mất cân bằng đổ sang bên cạnh.

Tào Hòa Dịch vẫn luôn đi theo sau cô nửa bước, vội vàng vươn tay ôm lấy eo cô.

Đỡ cô lên.

Kỷ Vãn vững vàng rơi vào vòng ôm dày rộng của anh.

Eo nhỏ của cô cũng bị Tào Hòa Dịch nắm thật chặt.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, xuyên qua chiếc váy mỏng của cô, thiêu đốt da thịt cô.

Kỷ Vãn cả người run lên.

Tào Hòa Dịch chỉ nhíu mày hỏi cô “Cô có sao không?”

Kỷ Vãn không được tự nhiên mà lắc đầu.

Tào Hòa Dịch nhìn dòng người hỗn loạn xung quanh, bàn tay nắm lấy eo cô không hề buông ra, cánh tay anh gần như ôm lấy cô, chắn giúp cô va chạm vào người khác.

Áp lực đi lại của Kỷ Vãn chợt giảm xuống.

Cô nhìn bả vai cao cao của Tào Hòa Dịch, cùng với áo sơmi giản dị của anh.

Anh cau mày che chở cô, không hề thấy phiền, khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.

Kỷ Vãn vừa bị anh ôm vừa đút anh ăn sữa chua tráng.

Tào Hòa Dịch phát giác, thật ra cũng khá kỳ lạ, anh vốn là người không thích ăn mấy thứ này, lúc bị Kỷ Vãn đưa đến bên miệng còn cau mày, nhưng ăn xong, lại nhìn vẻ mặt cười đến sáng lạn của Kỷ, anh cũng cảm thấy ngọt.

Anh một miếng em một miếng như vậy, cũng có thể thấy vui vẻ.

Tào Hòa Dịch không biết anh đã ăn gì, anh không phân biệt được hương vị hỗn hợp trong miệng mình, ngọt mặt cay tê, có lẽ là hương vị từ mồ hôi chảy trên mặt.

Những món ăn kỳ lạ vốn không thể chấp nhận, đều vào miệng anh.

Không chỉ miệng, còn có mũi.

Vị nướng BBQ, vị bao tử, vị sò biển.

Vị kem nitơ lỏng, bọn họ tay trong tay thi xem ai có thể phun khí từ mũi ra nhiều nhất.

Thật ra Tào Hòa Dịch không nhớ được mùi vị phức tạp kia.

Anh nghĩ anh chỉ nhớ rõ, nụ cười ngây thơ của Kỷ Vãn, mái tóc đẫm mồ hôi, và bàn tay nhỏ trắng nõn của cô.

Khi Kỷ Vãn duỗi tay về phía anh, Tào Hòa Dịch ngơ ngác.

Thậm chí anh còn đang suy nghĩ, cô thật sự rất thích màu đỏ.

Cô lại đổi sơn móng tay sang màu đỏ, bên trên đính vài hạt đá trái tim màu trắng.

Qua nhiều ngày như vậy, Tào Hòa Dịch đã có thể nói ra, cái này là màu đỏ tươi.

Kỷ Vãn bĩu bĩu môi.

Trực tiếp đặt bàn tay nhỏ trắng nõn vào lòng bàn tay dày rộng của anh.

Mãi cho đến khi họ trở về xe.

Rời khỏi dòng người ồn ào đông đúc như thủy triều.

Lúc này họ mới cảm thấy lúng túng.

Tào Hòa Dịch khẽ nói “Tôi đi lái xe”

Nhẹ nhàng buông lỏng ra.

Sau đó là nỗi mất mát sâu đậm.

Rời khỏi nơi đặc biệt, hai người vào trong xe, không ai mở miệng nói chuyện, cũng không nắm tay.

Không khí mập mờ quẩn quanh hai người.

Kỷ Vãn đặt chéo hai tay theo bản năng, vô thức vuốt ve.

Lần đầu Kỷ Vãn nghiêm túc xem phim như vậy.

Không ăn gì.

Cũng không gác chân lên trước xe.

Cô chỉ cậy cậy viên đá trái tim trên móng tay.

Tào Hòa Dịch không nhìn rõ vẻ mặt cô.

Anh hé miệng mấy lần, cuối cùng hắng giọng nói.

“Trước đây tôi từng nghe Casablanca, sau đó xem bộ phim này, tôi vẫn luôn nghĩ đó là nội dung chính của bộ phim, đến khi xem hơi thất vọng, cả quá trình chỉ đợi bài hát này.”

Kỷ Vãn cười cười, quay đầu nhìn anh “Tôi cũng vậy. Casablanca quá nổi tiếng ngược lại rất ít người biết As time goes by (2), sau này khi tôi nghe lần thứ hai, mới cảm thấy bài hát này thật sâu sắc, đặc biệt là khi Rick (3) và Ilsa (4) gặp lại, chính là lúc Ilsa nghe bài hát này bên piano, Rick từ phía sau lại gần cô ấy. Khi đó cảm thấy, tình yêu đích thực, nhất định vĩnh viễn bất diệt. Thật ra thời trẻ quá tích cực, sẽ goes by tình yêu, mới là số đông.”

Tào Hòa Dịch có rất nhiều lời nói tích tụ trong ngực, anh muốn hỏi cô, lại không dám hỏi.

Cuối cùng những lời này của cô, có phải ám chỉ, cô đã quá thất vọng trước tình yêu và hôn nhân, cho nên cô không muốn thử lại lần nữa đúng không.

Anh còn đang do dự, mà Kỷ Vãn lại cảm thán “Bergman (5) thật đẹp”

Quả thật là vẻ đẹp vượt qua mọi thời đại.

Trong màn hình đen trắng cũng dấu không được vẻ đẹp.

Tào Hòa Dịch nhìn cô “Em còn đẹp hơn cô ấy.”

Kỷ Vãn cười hì hì nói “Trình độ nói chuyện này của anh, không giống thẳng nam chút nào.”

Chờ đến câu “Of all the gin joints, in all the towns, in all the world, she walks into mine. (Trên thế giới có nhiều thành phố như vậy, trong thành phố có nhiều quán bar như vậy, cô ấy lại cố tình đi vào lòng tôi)” xuất hiện.

Tào Hòa Dịch cảm thấy những thứ tình cảm trong ngực mình, gần như sắp tràn ra, nhiều thành phố như vậy, nhiều rạp chiếu phim như vậy, bọn họ lại gặp nhau ở đây, không biết còn có thể duy trì được sự ràng buộc ngắn ngủ này thêm bao lâu.

Kỷ Vãn đã nói, chờ đến khi việc thuê nhà xong xuôi, cô sẽ có nhà mới.

Anh còn có lý do gì cùng cô xem phim, ngồi trong xe ăn những món ăn kỳ lạ, uống nốt phần trà sữa cô để lại, giúp cô che những đoạn phim khiến cô sợ hãi, lại cùng chúc nhau ngủ ngon.

Tào Hòa Dịch chất phác, nhưng không phải thiếu niên mới lớn.

32 tuổi, anh biết duyên phận như vậy có được khó nhường nào, nếu bỏ qua sẽ không thể gặp được nữa.

Nếu anh vẫn thấp bại thảm hại như trước đây thì thôi, nhưng hiện tại anh có hi vọng, ngày hôm qua lại có một công ty ném cành ôliu về phía trò chơi của họ.

Kỷ Vãn nghiêng đầu nói “Tôi vô cùng thích những lời này, thật ra có đôi khi, không phải là trùng hợp, khi gặp được một người, anh sẽ cảm thấy tất cả đều vì muốn để hai người gặp nhau.”

Tào Hòa Dịch nghiêm túc nhìn cô “Giống như chúng ta ư?”

Kỷ Vãn cũng nghiêm túc nhìn anh vài giây, bật cười “Lão Tào, anh đúng là không biết xấu hổ.”

Mũi tên đã bắn ra khỏi cung thì không thể quay đầu.

Tào Hòa Dịch là thẳng nam, cũng sẽ không lùi bước.

Anh cũng cười, đúng lý hợp tình “Anh còn có thể không biết xấu hổ hơn một chút, anh cảm thấy bài hát kia, viết cho chúng mình.”

Làm một kỹ thuật viên, Tào Hòa Dịch lẳng lặng tắt radio, bên trong xe phát ra tiếng khúc nhạc dạo lãng mạn cổ điển.

“I fell in love with you watching Casablanca

Khi cùng em xem Casablanca, tôi rơi vào bể tình

Back row of the drive in show in the flickering light

Trong ánh sáng lấp lánh ở rạp chiếu phim ô tô

Popcorn and cokes beneath the stars became champagne and c□□iar

Bắp rang và Coca dưới ánh đèn giống như Champagne và trứng cá muối

Making love on a long hot summers night

Bắt đầu một tình yêu dài lâu trong đêm hè nóng bức”

Ánh sáng bên ngoài màn hình, chiếu vào mặt Kỷ Vãn, có lẽ cô cũng rất thích bài hát này, nhẹ nhàng ngân nga theo.

“Moroccan moonlight in your eyes

Ánh trăng Ma Rốc phản chiếu trong mắt em

Making magic at the movies in my old chevorlet

Đúng khi xem phim em và tôi hôn nhau nóng bỏng trong chiếc Chevrolet cũ”

Tào Hòa Dịch lấy hết can đảm, duỗi tay nắm lấy tay cô.

Bọn họ từng nắm tay cả một buổi tối.

Giờ phút này lại giống như vượt qua núi non nghìn trùng.

“Em có bằng lòng lại tin thêm một lần, có một tình yêu không phai theo thời gian không?”

Tào Hòa Dịch khẽ nói “I love you more and more each day as time goes by (Tuy thời gian trôi đi, nhưng tình yêu say đắm anh giành cho em lại càng ngày càng đậm), giống như bộ phim này.”

Kỷ Vãn cũng nhìn anh thật sâu, cô không rút bàn tay bị Tào Hòa Dịch nắm ra.

Cô có thể cảm nhận được Tào Hòa Dịch nhẹ nhàng rung động.

Đối với thẳng nam mà nói, anh có thể nói được như vậy đã vô cùng lãng mạn.

Đây là thứ Kỷ Vãn mong muốn, rất nhiều năm cũng chưa từng có, lãng mạn đến tận đáy lòng.

Trong ánh mắt anh, giống như sóng nước lóng lánh dưới cầu.

Tim Kỷ Vãn cũng trở nên mềm mại rộn ràng.

Kỷ Vãn cố tình trêu anh: “Là sao, nhưng em cảm thấy bài hát này, không giống với chúng ta.”

Tào Hòa Dịch ngẩn người, môi anh giật giật, không biết nên nói gì.

Cúi đầu nhìn bàn tay nắm tay Kỷ Vãn.

Anh thử hỏi cô: “Là vì anh không có Chevrolet cũ à?”

Anh thật sự không tìm ra đáp án.

Hai cằm lại xuất hiện.

Kỷ Vãn ghé lại gần, ôm mặt anh, dâng môi mình lên.

Đôi nam nữ trưởng thành khô hạn đã lâu, không có va chạm trúc trắc thăm dò, chỉ có môi lưỡi cuốn lấy triền miên, anh tới em lui.

Nụ hôn này, còn dài hơn cả âm nhạc.

Không biết khi nào, Kỷ Vãn đã bị anh ôm ngồi trên đùi.

Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng thở gấp và tiếng tim đập của hai người.

Kỷ Vãn cười duỗi tay xoa dấu son của cô bên môi anh “Đồ ngốc, ý em nói là không có bắp rang và Coca.”

Không có Chevrolet cũ thì thế nào, nụ hôn nóng bỏng vẫn là nụ hôn nóng bỏng.

Chẳng phân biệt thời gian, chẳng phân biệt địa điểm, không hề có điều kiện.

Trên đời này tình yêu có vô số điểm tương tự và khác biệt, không có tình yêu hoàn toàn giống như ban đầu, nhưng điều không thay đổi chính là, trái tim đang đập trong lồng ngực của anh và em, cùng máu chảy theo tình yêu.

—— Câu chuyện này lấy danh bộ phim kinh điển Casablanca

—– Toàn văn hoàn —–

(1): Sữa chua tráng

images

(2): As time go by là bài hát trong bộ phim Casablanca.

(3), (4): Rick và Ilsa là hai nhân vật chính trong phim Casablanca.

(5): Bergman là nữ diễn viên chính đóng vai Ilsa.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!