Nữ Minh Tinh Ngày Nào Cũng Muốn Huỷ Hôn Với Ông Chủ!

Chương 46: Xằng Bậy Trước Mặt Bạn Bè (H thầm kín)



Từ lúc nhận vai cho dự án phim Huyết Ngải, Thanh Hà cảm nhận bản thân có duyên với các dự án tâm linh. Nhiếp ảnh gia Công Huỳnh lần trước đã liên hệ với cô để mời gia nhập cho bộ sưu tập thời trang ma mị của mình. Cô khá phân vân, vì thế gõ cửa phòng làm việc của Đình Nguyên.

Thanh Hà ló đầu vào trong, vừa vặn đã thấy Đình Nguyên vẫy tay với mình. Anh đang họp cổ đông với một số người bạn bên đang giúp anh điều hành công ty bên nước ngoài. Thấy cô, anh sẵn tiện muốn giới thiệu cô với họ.

Thanh Hà không hề hay biết điều này. Cô tưởng Đình Nguyên đã xong xuôi công việc nên nhanh chân chạy tới và tự nhiên ngồi vào lòng của anh: “Em gọt táo cho anh ăn nhé?”

“Không cần đâu. Cho anh ôm em chút là được.” Đình Nguyên vùi mặt vào hõm cổ của Thanh Hà. Một cảm giác yên bình dâng lên trong tim của cả hai khiến họ cứ muốn nó kéo dài mãi mãi.

“Anh mệt à? Em xoa bóp cho anh nhé.” Thanh Hà an ủi, sẵn tay nâng mặt của Đình Nguyên lên rồi dùng hai ngón cái mà ấn nhẹ vào thái dương để anh có thể thư giãn.

“Ừ, có chút ồn.” Anh thở dài một hơi.

“Ồn?” Cô không hiểu mà hỏi lại.

Lúc này, Đình Nguyên chỉ vào thiết bị nhỏ bên tai. Nếu lắng nghe kỹ, Thanh Hà có thể phát hiện không ít tiếng la hét phát ra từ đó. Thấy ánh mắt nham hiểm của anh, cô từ từ quay đầu lại, sau đó chứng kiến cảnh tượng một số người nước ngoài đang trừng mắt nhìn họ kèm hành động thích thú.

Đình Nguyên ôm lấy eo của Thanh Hà, rồi vươn tay lấy tai nghe nhỏ còn lại và đưa cho cô. Cô lập tức có thể biết được họ đang nói về gì.

“Derek, ai vậy? Cô gái xinh đẹp này là ai?”

“Lần đầu tiên tôi thấy Derek tình cảm với một người con gái. Tôi phải báo cho vợ tôi mới được.”

“Tôi vẫn chưa tin vào mắt mình. Tôi cần một lời khẳng định từ cậu đấy Derek.”

Ban nãy, Đình Nguyên xác thực đang cùng cổ đông cũng như những người bạn đại học thân thiết bên nước ngoài vừa họp về công việc vừa chia sẻ cuộc sống của họ dạo gần đây. Từ lúc họ được anh thông báo anh có vợ, họ chẳng mấy quan tâm. Đơn giản là vì họ nghĩ anh nói xạo mà thôi. Nhưng nào ngờ hiện thực lại vả mặt họ một cái khi có một người con gái xinh đẹp ngồi thẳng vào lòng của anh. Và quan trọng hơn, đã năm phút trôi qua, anh vẫn không có ý định đẩy cô ấy ra.

Đình Nguyên biết đây là thói quen dần có của anh và Thanh Hà mỗi khi cả hai có chuyện khó giải quyết. Họ muốn hỏi ý kiến đối phương cũng như tìm kiếm một nơi ấm áp để trải lòng. Tuy nhiên trong một giây phút nào đó khi thấy vợ mình, anh đã quên mất đám bạn này.

“Đây là vợ tôi. Lần trước đã nói với các cậu rồi.” Đình Nguyên lần nữa giới thiệu, có điều bây giờ thật sự đã có sự có mặt của Thanh Hà.

“Chào mọi người.” Cô nở nụ cười tươi đáp lại, nhưng ở bên dưới đã véo vào eo của anh một cái vì cái tội không si nhan nhau trước.

Lần này, Thanh Hà tiếp tục được tiếp xúc với những người đã ở bên Đình Nguyên khi cả hai cách xa nhau. Cô ngồi ở trong lòng anh, không ngừng phấn khích khi nghe hội bạn của anh nói xấu về anh. Tuy nhiên, họ cũng không hề dễ dàng gì cho việc bới móc tật xấu với một người bạn có cuộc sống thầm kín.

Đình Nguyên thấy Thanh Hà chẳng để ý gì đến mình, ngược lại cứ chăm chăm nhìn vào màn hình và trò chuyện cùng người khác khiến anh có chút không vui vẻ gì mấy. Hạ tầm mắt, vòng cong từ cổ đi dần xuống bờ mông đẫy đà đang áp lên thằng nhỏ bên dưới đã khơi dậy bản tính xấu xa trong anh. Bàn tay bắt đầu dở trò. Nó đụng vào giữa hõm lưng trước mặt rồi kéo dài xuống, không nhanh không chậm mà bóp nhẹ phần thịt mọng.

Thanh Hà giật thọt một cái, nhanh chóng đưa tay ra phía sau mà bắt lấy bàn tay ma mãnh kia. Cô không biết điều gì đã khơi gợi con thú trong người anh vào thời điểm không nên này. Tuy nhiên, anh gạt phăng tay cô ra, nhẹ nhàng luồn tay vào váy ngủ và vén nó lên để lộ phần mông lẫn chiếc quần nhỏ mỏng manh.

Đình Nguyên nào quan tâm đến việc có bị bạn bè phát hiện ra chuyện xấu mà mình đang là hay không. Anh thản nhiên cạ nhẹ ngón tay vào giữa khe nóng hổi dù gương mặt vẫn tràn đầy vẻ lạnh nhạt, lâu lâu sẽ nhếch miệng để chứng minh rằng mình vẫn đang nghe họ nói chuyện.

Thanh Hà nghiến răng, muốn bỏ chạy nhưng ngay khi ngón tay của Đình Nguyên xoay vòng ngay đậu ngọt nhỏ thì hai chân cô dường như không còn tí sức lực nào. Dù vậy, cô vẫn ráng tỏ ra bình thản và tiếp tục trò chuyện với mọi người bằng giọng nói có chút đứt quãng.

“Anh ấy… vẫn tốt ạ. Khi nào mời… mọi người qua đây để… gặp mặt và… để em có thể… chiêu đãi mọi người… một bữa thịnh soạn…”

“Em có ổn không?” Một người bạn thấy gương mặt của Thanh Hà ửng hồng thì quan tâm hỏi.

Lúc này, Đình Nguyên bất thình lình ấn mạnh vào đậu ngọt nhỏ khiến Thanh Hà xém chút bật ra tiếng rên. Hơi thở của cô dần dồn dập hơn. Nhưng bản tính hiếu thắng, cô luồn tay xuống hai chân mình, nhẹ nhàng bóp lấy vật nam tính khiến hai chân của anh căng cứng.

Thấy nòng súng đã được kích hoạt, Đình Nguyên chẳng muốn kìm chế thêm giây phút nào. Vì thế, anh đột ngột áp sát về phía trước và bảo: “Em ấy hơi mệt nên tôi tắt trước. Có gì cứ nhắn tin, tôi sẽ kiểm tra sau.”

Màn hình máy tính vừa được gấp xuống thì Đình Nguyên cũng tháo hẳn tai nghe của mình ra và đặt nó sang một bên nhanh chóng. Anh kéo Thanh Hả người ra sau, lưng áp vào bờ ngực của anh và thẳng thừng lột phăng chiếc quần của cô xuống.

“Không… Không được… Em có chuyện muốn… A!”

Thanh Hà còn chưa kịp ngăn cản Đình Nguyên thì ngón tay của anh đã xâm nhập vào hang động. Phía sau, giọng cười trầm ấm của anh vang lên bên tai: “Em có vẻ cũng không chịu nổi nhỉ.”

Thanh Hà ngại ngùng không thôi vì bên dưới đang bị Đình Nguyên dọc cho phát ra tiếng bẹp bẹp nhạy cảm. Anh hôn dọc lên cổ cô, không ngừng kích thích các điểm nhạy cảm trên người của cô và hỏi: ‘Em muốn nói chuyện gì với anh?”

“Em… Em… á…” Thanh Hà còn có chút hơi sức nào quan tâm đến việc đấy. Tầng thớ thịt mềm mại bên dưới đang bị Đình Nguyên quậy tung lên chỉ để khiến cho cô tiết ra thêm mật ngọt.

“Sao thế? Nếu em không nói thì anh không biết em muốn gì đâu.” Đình Nguyên thích trêu chọc Thanh Hà đến phát điên.

Cô biết anh sẽ không buông tha cho mình dễ dàng như vậy, nên chỉ có thể thuận theo mà vừa rên rỉ vừa nói đến vấn đề của mình: “Là… Là chuyện của… nhiếp ảnh gia Công… Công Huỳnh… Á! Không phải chỗ ấy…”

“Ý em là chỗ này sao?” Đình Nguyên ấn mạnh vào vật nhô ra trong hang động ẩm ướt khiến mật ngọt trào ra nhiều thêm cùng tiếng hét nhỏ của cô. Tuy vậy, anh vẫn cùng cô bàn bạc công chuyện vào lúc bản thân không ngừng trêu chọc cô vợ nhỏ: “Anh đã nghe Gia Uy nói qua. Nhiếp ảnh gia Công Huỳnh khá có tiếng và có tầm. Nếu có cơ hội, em hãy hợp tác với anh ta. Còn bây giờ…”

Đình Nguyên đỡ Thanh Hà lên, rồi để cô chống tay lên mặt bàn. Anh nhanh chóng rút thằng em đang kêu gào bên dưới ra và thúc mạnh vào trong cô. Đêm đó, cô bị anh quần quật ở phòng làm việc rồi lại trở về phòng ngủ cho tới khi mí mắt không còn chống cự lại nổi cơn buồn ngủ.