Nữ Ngạo Kiều Lại Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 47: Mãi mãi bên nhau, không hối không tiếc!



Cố Lê cô đơn trong chính căn nhà của mình, hắn mộng bức nhìn hai sư đồ kia tương tác với nhau.

Cố Mạc Phong liên tục gắp thức ăn cho Lạc Ân, đuôi mắt khóe miệng đều là dịu dàng không thể kiềm chế. Thậm chí, hắn còn may mắn thấy được tên trời đánh kia tự tay lau thức ăn vương trên khóe môi của Lạc Ân.

Không những Cố Mạc Phong, Lạc Ân cũng có gì đó rất khang khác.

Cố Lê nhìn chằm chằm vào mặt nàng, cuối cùng cũng biết được nàng khác ở đâu. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đỏ bừng cả lên, môi... môi hình như sưng hơn bình thường thì phải.

Nghĩ đến chuyện gì đó, Cố Lê không tin được nhìn sư đệ của hắn, khi nhìn vết thương trên môi của hắn, Cố Lê triệt để hóa ngốc.

Mọi chuyện... mọi chuyện có phải giống như hắn đang nghĩ không vậy?

Nếu... nếu là thật thì...

"Cố Mạc Phong!!! Ngươi còn là con người sao!!!"

Hai người kia dường như cũng đoán trước được phản ứng của Cố Lê, vậy nên cả hai đều khá thông thả, bình tĩnh nhìn hắn.

Cố Mạc Phong thấy sư huynh hắn phát hiện rồi, cũng không muốn giấu nữa. Dù sao, chuyện hai người ở bên nhau sớm hay muộn cũng được công khai mà thôi. Đối với hắn, công khai càng sớm càng tốt. Để đỡ cho mấy tên nam nhân khác dòm ngó Ân Ân của hắn.

"Sư huynh, ta và Ân Ân chính thức bày tỏ rồi. Từ nay, chúng ta sẽ là đạo lữ của nhau."

Lạc Ân ngồi bên cạnh cũng bình tinh cất lời: "Sư thúc, đúng là như vậy ạ."

Cố sư thúc trợn tròn mắt nhìn hai người. Hắn thật ra cũng không tính là bất ngờ lắm. Vì dù sao, hắn cũng đã mơ hồ đoán được mối quan hệ của họ không bình thường rồi.

Hắn chỉ là cảm thấy mọi thứ đến quá đột ngột, Cố Nhạc vừa rời đi, hai người đã xác định mối quan hệ luôn rồi.

Nhớ đến Cố Nhạc, bỗng nhiên Cố Lê cảm thấy rùng mình. Khoan đã, hắn... hắn đã ở trước mặt Cố Mạc Phong ra sức đẩy thuyền cho Ân Ân và Cố Nhạc!!! Chỉ vừa nghĩ đến đó thôi, cảnh tượng những võ rượu bảo bối của hắn bị đập vỡ đã hiện lên trước mắt hắn rồi.

Cố Lê vội thay đổi biểu cảm, hắn tươi cười nhìn hai người kia: "Ta biết ngay mà! Hai người đẹp đôi như vậy, sớm hay muộn cũng đến với nhau mà thôi!"

Hắn nhìn Lạc Ân, nỗ lực vắt óc nói ra những lời hay ý đẹp: "Ân Ân của chúng ta ở bên Mạc Phong là tốt nhất, trước đó ta còn lo lắng, sợ con động chúng người không tốt mà thôi,..."

Lại quay sang nhìn sư đệ: "Hai người nhìn rất có tướng phu thê, quả nhiên ta không nhìn lầm mà! Ta cầu cho hai người mãi mãi hạnh phúc, mau mau tổ chức lễ thành hôn, sau đó lại sinh cho ta một nhóc kháu khỉnh."

Thật ra, những lời Cố Lê nói đều là thật, việc Cố Nhạc, chỉ là hắn bị Cố Mạc Phong chọc tức mà làm ra thôi. Bản thân hắn biết, hơn ai hết, hắn muốn hai người họ đến với nhau.

Vì sao ư? Vì ta sợ hai người sẽ gây họa cho người khác!

Cố Mạc Phong và Lạc Ân đương nhiên nhìn ra Cố Lê là thật lòng chúc phúc. Lạc Ân cảm thấy ấm lòng, sư thúc không ngăn cấm, ngược lại còn ủng hộ chuyện của bọn họ, quả nhiên không uổng công nàng hàng ngày nấu ăn cho thúc ấy mà. Cố Mạc Phong cũng không ngờ sư huynh của hắn lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng hắn rất vui lòng, vậy nên hắn quyết định không đi đập mấy bình rượu kia của sư huynh nữa.

Nhìn hai khuôn mặt vui vẻ, thỏa mãn kia. Cố Lê không bông đùa nữa, hắn cầm ly trà lên, hướng đến hai người đối diện: "Ta lấy trà thay rượu, chúc hai người hạnh phúc, mãi mãi có nhau, không hối không tiếc!"

Lạc Ân cùng Cố Mạc Phong nhìn nhau, cả hai đồng loạt nở nụ cười, cũng cầm ly trà của mình lên: "Được! Mãi mãi có nhau, không hối không tiếc!". Giống như cảm ơn Cố Lê, cũng giống như lời thề họ dành cho nhau.

Dứt lời, cả ba người cùng nhau uống hết ly trà, tất cả đều vui vẻ.

Họ không quan tâm đến những trói buộc ngoài kia, họ chỉ cần nhìn đối phương hạnh phúc là đủ.