Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 220: Xem đế giày



Kinh Triệu Doãn cho rằng bản thân mình nghe lầm, hỏi lại, "Kỷ tiên sinh muốn nói, làm sao để khiến người Khúc Khương cởi giày ra?"

Đây thật sự là một yêu cầu chưa từng có!

Kỷ Vân Thư gật đầu!

Nhưng, điều này thật sự khiến Kinh Triệu Doãn khó xử, người Khúc Khương rất nóng tính, ngay cả khi Kinh Triệu Doãn muốn vào hiện trường vụ án cũng bị ngăn cản lại. Bọn họ đều là hung thần ác sát, nếu không phải trạm dịch này thiết lập tại Đại Lâm, có lẽ Kinh Triệu Doãn đã ướt đẫm trong máu và bị ném ra ngoài, đừng nói tới nhiệm vụ mà hắn căn bản không có khả năng hoàn thành.

Hắn mang vẻ mặt khó xử nói, "Kỷ tiên sinh, chỉ sợ điều này hơi khó, Uất Trì tướng quân vừa mới chết, trong lòng những người này vẫn còn phẫn nộ, căn bản không có khả năng!"

"Nhưng chuyện này rất quan trọng."

"Có liên quan tới vụ án mạng?"

"Ừ!" Nàng gật đầu thật mạnh.

Kinh Triệu Doãn suy nghĩ một chút, khuôn mặt vẫn mang vẻ khó xử, không biết nên làm sao bây giờ.

Nhìn thấy hắn như vậy, Kỷ Vân Thư suy nghĩ lại và rút yêu cầu của mình, nàng đơn giản nói nhẹ một câu, "Thôi, đại nhân có nhiệm vụ trong người, hơn nữa, những binh lính Khúc Khương này quả thật có chút cố chấp, ta sẽ tự mình nghĩ cách."

"Tiên sinh muốn......"

Không đợi hắn nói xong, Kỷ Vân Thư đã nâng áo choàng đi lên lầu, mấy binh lính phía trên đang canh gác cũng không cản nàng. Rốt cuộc, Tô Tử Lạc đã hạ mệnh lệnh, vụ án này sẽ để cho nàng điều tra.

Nàng đi tới trước một người binh lính, hỏi, "Tô tiên sinh đang ở phòng nào?"

Binh lính liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó chỉ vào một gian nhà ở.

Kỷ Vân Thư đi đến cửa căn nhà kia, nhẹ nhàng gõ vài tiếng.

"Vào đi!" Giọng nói trầm ấm vang lên.

Nàng đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Tô Tử Lạc đang đưa lưng về phía mình. Hắn đang ngồi trước cánh cửa sổ mở rộng, ánh sáng dừng ở trên người hắn, dường như có chút cảm giác không chân thật, dần dần che dấu hắn đi, sau đó lại từng chút một hiển hiện ra.

Nam tử như vậy, luôn mang theo một loại cảm giác có chút u buồn, khiến người nhìn không thấu, nhưng lại khiến người tò mò muốn tìm mọi cách để hiểu hắn.

Trong lòng Kỷ Vân Thư vừa mới nổi lên cảm giác này, nàng đã bị một người khác trong phòng phá vỡ.

"Thư nhi? Sao nàng lại tới đây?"

Giọng nói này, không phải Lý Thời Ngôn thì là ai?

Thật sự không có chỗ nào không có hắn!

Nhưng hắn ở chỗ này cũng đúng, hắn quen biết Tô Tử Lạc, điều này chứng tỏ, hắn không phải là người bình thường.

Kỷ Vân Thư nhìn thấy hắn tươi cười đi tới đón mình, nếu không phải nàng thối lui bên cạnh mấy bước, đoán chừng hắn đã da mặt dày bế nàng lên.

"Nàng trốn ta làm gì?" Lý Thời Ngôn mang vẻ mặt ai oán.

Kỷ Vân Thư thở dài một tiếng, thật sự lười để ý tới hắn, ánh mắt vòng qua hắn, dừng ở trên người Tô Tử Lạc.

Tô Tử Lạc đã xoay xe lăn đi tới, vừa lúc đối diện với ánh mắt của nàng.

"Kỷ tiên sinh quay trở lại để điều tra vụ án hay sao? Hay là quên cái gì?" Giọng nói kia, vẫn luôn dễ nghe như vậy.

Nhẹ nhàng và trong trẻo!

Kỷ Vân Thư bước qua, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Nếu Tô tiên sinh đã giao vụ án này cho ta điều tra, vậy thì, xin Tô tiên sinh hãy phối hợp một chút."

"Hả? Phối hợp như thế nào?"

"Ta muốn nhìn xem chân của tất cả binh lính Khúc Khương trong trạm dịch này."

Xem chân?

Tô Tử Lạc không hề khiếp sợ, nhưng Lý Thời Ngôn một bên lại mang vẻ mặt kỳ quái, kinh hô, "Thư nhi, vì sao nàng lại muốn xem chân của những nam nhân đó?"

"Bởi vì việc này có liên quan tới vụ án mạng, ta cần phải nhìn xem." Nàng trả lời lưu loát dứt khoát, không giải thích nhiều hơn.

"Chẳng lẽ nhìn bàn chân thì có thể biết ai đã giết Uất Trì Lâm?"

"Không, ta chỉ muốn nghiệm chứng một chút."

Kỷ Vân Thư vẫn luôn nhìn Tô Tử Lạc, những lời này, giống như nàng đang trả lời Lý Thời Ngôn, nhưng thật ra, đều đang nói với Tô Tử Lạc.

Lý Thời Ngôn mang vẻ mặt khó hiểu, đơn giản ngồi xuống uống một ngụm trà.

Thật lâu sau, Tô Tử Lạc mới nói, "Được, chỉ cần có thể tra ra hung phạm, tiên sinh muốn làm gì đều được!"

Kỷ Vân Thư chắp tay, "Đa tạ Tô tiên sinh."

Rất nhanh, Tô Tử Lạc đã hạ mệnh lệnh, triệu tập tất cả mọi người tới lầu một. Binh lính Khúc Khương không nhiều, lần này tiến đến cũng chỉ hơn mười người mà thôi.

Tất cả binh lính đều miễn cưỡng duỗi chân ra ngoài.

Kỷ Vân Thư tỉ mỉ kiểm tra từng bàn chân một.

Trong đám người, có người nhẹ giọng bàn tán.

"Người Đại Lâm rốt cuộc muốn làm gì? Đang êm đang đẹp lại muốn xem chân chúng ta."

"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Tóm lại đây là mệnh lệnh của Tô tiên, chúng ta cần phải nghe theo."

"Điều này thật kỳ lạ, họ Kỷ này, rốt cuộc có quan hệ gì với Tô tiên sinh?"

"Ngươi muốn biết?"

"Ngươi biết sao? Mau nói với ta đi!" Giọng điệu gấp gáp thiếu kiên nhẫn theo sau.

Người nọ quay đầu đi, cười lạnh một tiếng, "Ta cũng không biết."

Vì thế, người nọ bị ăn một quyền trên đầu.

Giọng nói đều rất nhỏ, nếu không cẩn thận lắng nghe, căn bản không thể nghe được, nhưng lỗ tai Tô Tử Lạc lại cực kỳ nhanh nhạy, có thể hoàn toàn nghe hết đối thoại giữa hai người.

Vì thế, ngón tay của hắn ở trên xe lăn nhẹ nhàng nhấn một cái.

Hai cây ngân châm dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy đột nhiên bắn ra ngoài, xuyên qua trước mặt mấy người binh lính, vững vàng đâm vào vị trí eo lưng của hai người kia, sau đó, hai người kia chỉ có thể nhẹ giọng "ối" một tiếng.

Thân thể hai người cứng đờ!

Tất cả đều trở nên yên lặng!

Một chút nhạc đệm nho nhỏ này, không có người nào chú ý tới!

Kỷ Vân Thư nghiêm túc kiểm tra chân những người này, nhìn qua tất cả một cách khá tỉ mỉ.

Chân những người nam nhân này, đều rất thô và to, tất cả đều mang cỡ giày 48!

Nàng vốn nghĩ rằng là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng ——

Thời điểm khi nàng nhìn tới một bàn chân cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại. Bàn chân kia, rất nhỏ.

Nàng chậm rãi ngước mắt lên, nhìn người binh lính Khúc Khương cao lớn vạm vỡ, nói một câu, "Chân ngươi chân rất nhỏ."

Lời nói của nàng giống như chọc trúng điểm yếu của người nọ, hắn ta nuốt nuốt nước miếng, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhưng ánh mắt vẫn nâng lên trên, nói, "Chân ta vốn luôn rất nhỏ."

"Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có từng vào phòng tướng quân các ngươi hay không?"

"Không!"

"Thật sự chưa hề vào hay sao?"

"Đương nhiên chưa từng vào, tướng quân đã hạ lệnh, nếu không có mệnh lệnh của ngài ấy, không thể vào phòng ngài ấy. Tất cả mọi người đều biết." Người nọ trả lời rất lưu loát, không giống như đang nói dối.

Điều này khiến cho Kỷ Vân Thư có chút buồn bực.

Sau lưng Tô Tử Lạc cũng lên tiếng, nói, "Hắn không hề nói dối, phòng của Uất Trì tướng quân, ngoại trừ ta và vị Kỷ Tư Doãn được mời tới đây, không có người nào vào, ngay cả gã sai vặt đưa rượu tới trạm dịch cũng chỉ ở ngoài cửa mà thôi."

Nếu như điều này được giải thích bởi người khác, Kỷ Vân Thư sẽ có chút hoài nghi, nhưng không biết vì sao, nàng rất tin tưởng Tô Tử Lạc. Cảm giác kỳ lạ này, ngay bản thân nàng đều không hiểu được.

Có lẽ, bởi vì hắn giống Kỷ Bùi?

Có lẽ, giọng nói của hắn cũng rất giống Kỷ Bùi?

Nàng âm thầm lắc lắc đầu, có khả năng nàng đã suy nghĩ quá nhiều.

Vì thế, nàng nghiêm túc nói với binh lính kia, "Ngươi hãy cho ta xem đế giày của ngươi."

Binh lính kia cũng rất ngoan ngoãn, trực tiếp cởi giày ra, đưa cho Kỷ Vân Thư nhìn xem.

Trong không khí, nháy mắt tràn ngập một mùi hôi thối nhè nhẹ từ bàn chân, Kỷ Vân Thư nhíu nhíu mày, nín thở, liếc mắt nhìn đế giày một cái.

Hoa văn của đế giày này, căn bản không giống với bức họa mà nàng đã vẽ.

Chẳng lẽ, manh mối tới đây đã bị chặt đứt?

"Xem đủ rồi sao?" Binh lính hỏi.

Nàng gật gật đầu!

Binh lính mang giày vào, nhưng mùi hôi từ nơi chân vẫn không biến mất.

Một vài người bên cạnh bắt đầu bịt mũi lại không chút che dấu.