Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 440: An Phủ, sắp nghênh đón một vị Vương gia



Lão bầu gánh không có tự tin. Rốt cuộc, chỉ bằng dăm ba câu của một tiểu thư sinh, ông ta không dám hoàn toàn tin tưởng. Kết quả chính là, ông ta đành phải chuyển ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư.

Ông ta nghĩ thầm, ngươi nhất định phải lấy ra được chứng cứ!

"Đồ nhất định vẫn đang ở khách điếm. Hơn nữa, còn được dấu rất kỹ, vì thế đồ vật bên trong nhất định sẽ không bị hao tổn gì." Kỷ Vân Thư nói, lấy chiếc khăn bông đáp ở trên vai tiểu nhị xuống, còn gỡ một cọng cỏ ở phía trên đó xuống, chuyển động vài cái ở trên đầu ngón tay, nghiêng đầu hiếu kỳ nói, "Thật là kỳ lạ, trên chiếc khăn này, sao lại có một cọng cỏ vậy? Kỳ lạ hơn nữa chính là, trên chiếc khăn này, không ngờ còn có một mùi phân ngựa. Một tiểu nhị chạy vặt trong điếm, trên ống tay áo có bụi thì không nói làm gì, nhưng khăn đáp trên vai lại có cọng cỏ và mùi phân ngựa. Điều này không phải rất kỳ lạ hay sao? Nhưng nếu nói kỳ lạ, thật ra cũng không kỳ lạ. Rốt cuộc, muốn giấu ba cái rương lớn kia ở một nơi kín đáo, khó tránh khỏi trên người sẽ bị dính mùi."

Nàng vừa thốt ra những lời này xong ——

Hai chân tiểu nhị mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã ngồi xuống mặt đất.

Mọi người nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Kỷ Vân Thư ném lại chiếc khăn lông vào người tiểu nhị, sau đó quay đầu nói với lão bầu gánh, "Lão bầu gánh, phía dưới rơm rạ trong chuồng ngựa có lẽ có một căn phòng tối, mấy cái rương của ông đang ở trong đó. Ông tìm người dọn ra là được."

Lão bầu gánh lên tiếng, gọi người đi tới chuồng ngựa.

Không lâu sau, người gánh hát quả nhiên nâng ba cái rương bị mất quay trở lại.

Hán tử dẫn đầu thở hổn hển, nói, "Lão bầu gánh, ba cái rương này, quả nhiên là tìm được ở trong một căn phòng tối dưới chuồng ngựa."

Chứng cứ vô cùng xác thực!

Lão bầu gánh có đủ tự tin, "Lão bản nương, đồ đã tìm được rồi, bây giờ ngươi còn có nói gì để nói?"

Khuôn mặt tam nương có chút khó coi, chịu đựng một đoàn lửa giận đang muốn bứt phá ở trong mắt. Nàng ta nhấc chân, dùng hết sức đá vào trên người tiểu nhị kia, trách cứ, "Không muốn sống nữa sao? Dám trộm đồ?"

Tiểu nhị trực tiếp quỳ xuống mặt đất, "Tam nương, tha cho ta đi. Ta chỉ ngứa tay, vì thế......"

"Ngứa tay?" Tam nương giận, "Được, vậy chặt cái tay này đi."

Mọi người đều náo động!

Tiểu nhị bắt đầu khóc lóc, xin tha, "Tam nương, ngươi hãy tha cho ta đi. Ta không dám nữa, thật sự không dám nữa. Nếu như chặt tay ta, ta thật sự bị huỷ. Tam nương, ngươi hãy nể tình ta đi theo bên cạnh nhiều năm như vậy, làm ơn hãy tha cho ta đi. Ta đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo."

Tam nương không hề dao động, vẻ mặt lạnh băng, liếc mắt ngó thuộc hạ của mình một cái, phân phó, "Còn thất thần làm gì? Không nhanh chóng chặt tay hắn đi."

"Vâng."

Hai người tiến tới, một người đè tay tiểu nhị, một người giơ đao lên chuẩn bị chặt xuống.

"Chờ đã."

Kỷ Vân Thư kịp thời ngăn lại.

Người cầm đao dừng tay lại.

Đã hơn nửa đêm, nàng không muốn nhìn thấy máu, vì thế nói với lão bầu gánh, "Lão bầu gánh, nếu đã tìm được đồ, ông cũng không tổn thất gì, hơn nữa tam nương đã nói, sẽ bồi thường gấp đôi cho ông. Ta thấy, việc này hãy bỏ qua đi, không đến mức phải chặt một bàn tay của hắn."

Mặc dù lão bầu gánh tức giận, nhưng vì đã tìm lại được đồ, hơn nữa còn do có Kỷ Vân Thư giúp đỡ, vì thế ông ta không thể từ chối.

Ông ta suy nghĩ một lúc, thở dài một tiếng, xua xua tay, "Nếu như công tử đã mở miệng, vậy hãy quên đi." Sau đó ông ta lại nói với tiểu nhị dưới mặt đất, "Ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu có lần sau, ta nhất định sẽ mang ngươi tới quan phủ."

"Vâng vâng vâng......" Tiểu nhị liên tục dập đầu.

Lão bầu gánh sai người dọn toàn bộ rương lên trên lầu.

Đám đông cũng giải tán.

Tam nương nhìn tiểu nhị kia, "Mặc dù không chặt tay ngươi, nhưng không có nghĩa ngươi không bị phạt. Nếu như tay gây ra tai họa, vậy hãy đánh tay ngươi 50 gậy, chịu được thì chịu, không chịu được, bị gãy thì cứ để nó gãy."

Tiểu nhị không dám tiếp tục xin tha, sau đó bị người kéo đi.

Đương nhiên, tam nương cũng không quên cảm tạ Kỷ Vân Thư, "Đa tạ vị công tử này, nếu không có ngươi, ta cũng không biết khách điếm của ta đang nuôi một tên trộm, chờ trời sáng, ta sẽ đưa hắn tới quan phủ."

Kỷ Vân Thư chỉ nói, "Chiêu này của ngươi không tệ, không có kẽ hở, rũ bỏ việc này một cách sạch sẽ."

"Công tử nói lời này là có ý gì?"

"Cái rương kia nặng như vậy, không giống như một mình hắn có thể khiêng nổi. Hơn nữa, phía dưới chuồng ngựa có một căn phòng tối, điều này không phải rất kỳ lạ hay sao? Vì thế, thuộc hạ của tam nương có lẽ đã quen làm việc này, đúng không? Thậm chí...... tam nương ngươi cũng tham dự."

Một lời nói toạc hết ra!

Khuôn mặt tam nương không hề biến sắc.

Nàng ta nghiêng người qua một bên, ghé sát vào Kỷ Vân Thư, nói, "Cô nương thật đúng là người thông minh."

Cô nương?

Kỷ Vân Thư hơi sửng sốt.

Tam nương mở cây quạt ra, nhẹ nhàng lướt lông quạt nhòn nhọn lên sườn mặt Kỷ Vân Thư, nhăn mũi, nói, "Mùi hương trên người nam nhân và nữ nhân, luôn khác nhau. Tam nương ta đời này gặp bao nhiêu người, ăn muối còn nhiều hơn ngươi*, chỉ cần đảo mắt một chút, ta liền biết là nam hay nữ." (*ý nói có nhiều kinh nghiệm hơn ngươi)

"......"

"Nhưng, ta vẫn muốn đa tạ công tử thủ hạ lưu tình."

Kỷ Vân Thư: "Ta không phải thủ hạ lưu tình, chỉ là ta mệt mỏi, không có thời gian làm lớn chuyện. Nếu ngươi đã chiết cây, ta đây cũng chỉ giết gà doạ khỉ. Hy vọng tam nương giống như con khỉ này, có thể thu liễm bàn tay."

"Được, lời này Đỗ tam nương ta nhớ kỹ."

Nói xong, nàng ta mỉm cười, rời đi.

Sau khi mọi người đều giải tán, Cảnh Dung bước tới, "Tam nương này là người thông minh. Nàng không vạch trần nàng ta là đúng. Dù sao người đi trên đường, vẫn nên thận trọng thì hơn."

Nàng gật gật đầu!

"Được rồi, chàng hãy nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lên đường."

"Ừ."

Hai người lên lầu.

Nhưng ——

Trong một căn phòng ở lầu một, tiểu nhị bị đánh 50 gậy đang quỳ trên mặt đất, hai tay buông thõng ở hai bên sườn.

Cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Tam nương ngồi ở trên ghế, gương mặt kia tàn nhẫn mang theo sát ý, sau đó vươn chân, đá một chân trên người tiểu nhị.

"Đồ vô dụng."

Răn dạy.

Tiểu nhị ngã xuống một bên.

"Tam nương, ngươi hãy tha cho ta đi." Tiểu nhị run rẩy nói.

"Lúc trước ta đã nói rồi, không cho phép các ngươi dùng bộ não của mình. Những người vừa tới khách điếm, đều là những người chúng ta không thể trêu vào. Không ngờ ngươi không nghe lời ta nói, tự mình hành động. Đi theo ta nhiều năm như vậy, hôm nay lại "ngáng" chân lão nương. Nếu như không ngăn được cảnh vừa rồi, lão nương sẽ phải lấy mạng của ngươi."

"Tam nương, ta đâu biết trong khách điếm sẽ xuất hiện một thư sinh như thế, thậm chí biết hết mọi thứ. Ta......"

"Còn dám nói nữa, nếu không phải tiểu thư sinh kia đã thả cho chúng ta một con ngựa, hiện tại ngươi và ta đã bị áp đến nha môn."

Tiểu nhị chết lặng.

Tam nương nói, "Một mình ngươi có thể nâng được cái rương lên không? Chuồng ngựa có mật thất, là do một mình ngươi đào? Hắn chỉ không muốn làm lớn chuyện, lúc này mới thả cho chúng ta một con ngựa."

Tiểu nhị suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, "Vậy tam nương, chúng ta có cần phải......" Giết nàng hay không.

Tiểu nhị còn chưa nói hết lời, đã bị tam nương tát một cái.

Bốp!

"Đồ không muốn sống nữa sao? Ngươi có biết bọn họ là người nào hay không?"

Tiểu nhị ngơ ngác hỏi, "Tam nương, bọn họ là ai?"

"Nam tử mặc áo xanh đi cùng với tiểu thư sinh kia, là một Vương gia."

Hả?!

Tiểu nhị trợn tròn mắt, run lên vì sợ hãi.

"Vương...... gia?"

Tam nương híp mắt bắt đầu suy nghĩ, thật lâu sau, phân phó người bên cạnh, nói, "Đi thông báo với Liễu Chí Lương. Nói với ông ta, bảo ông ta an phận một chút. An Phủ sắp phải nghênh đón một vị Vương gia."