Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 4: Nàng là thuốc giải biết đi.​



Hắn, tung hoành sa trường, quyền khuynh thiên hạ, cho tới bây giờ vẫn luôn là sự tồn tại cao cao tại thượng, nào đã bị người làm nhục qua như vậy?

Một tiểu nha đầu tóc xanh, lại dám đè hắn dưới đất, tùy ý làm nhục!

Dựa vào ý chí dũng mãnh, Chiến Khuynh Thành nâng tay lên, bấu vào mắt cá chân của Phượng Cửu Nhi dùng sức kéo một cái.

Phượng Cửu Nhi kêu lên một trận, uỳnh một tiếng, nặng nề rơi xuống trên người hắn.

Hai cỗ thân thể đụng vào một chỗ, Chiến Khuynh Thành chỉ khẽ nhíu mày một cái, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Cửu Nhi đau đến nhăn nhúm một trận.

Đau!

Nam nhân này nhìn tuyệt sắc khuynh thành, ai thấy cũng phải sửng sốt, không nghĩ tới, trên người đều là bắp thịt cứng rắn.

Đụng một cái, thật là giống như đụng vào tường đồng vách sắt vậy.

Thế nhưng, vào một khắc đau vô cùng kia, nàng lại thấy rõ khóe môi hắn rơi xuống một tia máu.

Hóa ra, không chỉ bị bỏ thuốc, hắn còn bị trọng thương!

Đáy lòng vừa động, nàng dùng sức một chưởng đẩy ngực hắn ra.

Chiến Khuynh Thành coi nhẹ một chưởng kia, xoay mình một cái đè nàng dưới thân, hậu quả của việc miễn cưỡng phá giải huyệt đạo, chính là lý trí hoàn toàn bị dược tính khống chế!

Cúi đầu, hắn cắn lên đầu vai nàng.

"A.." Thật là đau! Đáng chết! Lại dám cắn vỡ đầu vai nàng!

Cầm thú!

Năm ngón tay của Phượng Cửu Nhi thành chưởng, muốn đánh xuống tử huyệt của Chiến Khuynh Thành.

Nhưng vào giây phút sắp đánh xuống kia, đột nhiên, có chút không đành lòng.

Hắn đã bị trọng thương, lại bị bỏ thuốc, hành động cử động lúc này, căn bản không phải ý nguyện của chính hắn.

Nhưng một chưởng này của nàng, nếu đánh xuống tử huyệt của hắn, còn đang bị trọng thương, cho dù không lấy mạng hắn, nhưng sợ là hắn cũng sẽ bị phế!

Chần chừ một lúc như vậy, bả vai lại đau nhói, người này.. Lại hút nàng máu!

Trên người một trận đau nhói, Phượng Cửu Nhi thật vất vả lấy lại một chút khí lực đem năm ngón tay thành chưởng, dùng sức đánh xuống trên cổ nam nhân kia.

Nhưng nàng căn bản không có cơ hội thành công, nam nhân tiện tay giam hai tay nàng ấn xuống, đè ở trên đỉnh đầu.

Khí lực của hắn lớn tới mức kinh người, Phượng Cửu Nhi thậm chí ngay cả tia cơ hội phản kháng cũng không có.

"Ưm.."

Môi mỏng của hắn một đường đi xuống, tựa hồ quyến luyến với máu của nàng không dứt.

Máu của nàng có thể áp chế độc dược trên người hắn!

Phượng Cửu Nhi rất nhanh tuyệt vọng sau khi phát hiện ra điểm này, bây giờ mình, lại thành thuốc giải biết đi của hắn!

Đáng chết! Muốn bắt nàng giải độc, có phải cũng nên hỏi một chút xem nàng có nguyện ý hay không?

"A! Đừng đụng.. Ngươi.. Khốn kiếp!"

Phượng Cửu Nhi cắn môi, mới vừa chuyển kiếp tới đây, ý thức cùng cỗ thân thể này vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn.

Một trận uất khí công tâm, nghiêng đầu chìm vào hôn mê.

Ý thức trên người nam nhân vẫn như cũ bị độc tính khống chế, đem cỗ thân thể nho nhỏ giam cầm dưới thân, tùy ý xâm nhập..

Không biết qua bao lâu, đáy mắt đỏ thẫm kia của Chiến Khuynh Thành, dần dần dịu xuống một chút.

Trăng sáng từ trong mây đen lộ ra một vòng, đã qua nửa đêm.

"Vương gia, sau khi sát thủ trốn vào Phượng phủ liền biến mất một cách thần bí.." Ngự Kinh Phong đứng ở cửa sơn động, không dám đi vào trong, nhìn xung quanh bằng nửa con mắt.

Trên đất bên hàn đàm trong sơn động, một nữ tử ngủ mê man, nàng khoác trên người áo khoác của nam nhân, người dưới áo khoác, rõ ràng là không mảnh vải che thân.

Môn chủ muốn cô nương này, nhưng khuôn mặt của cô nương này.. Thật là khó coi.

Chiến Khuynh Thành không lên tiếng, cầm chân trái mảnh khảnh của Phượng Cửu Nhi lên, có thứ gì đó, bị hắn chụp vào chân nàng.

Sau đó, hắn đứng lên, đi ra ngoài động.

Ngự Kinh Phong bước nhanh đi theo, cung kính nói: "Vương gia, nàng là cửu tiểu thư Phượng phủ Phượng Cửu Nhi, người đêm qua bỏ thuốc, không phải nàng."

Phượng Cửu Nhi.. Đôi môi mỏng xinh đẹp của Chiến Khuynh Thành khẽ động.

Bỗng nhiên xoay người, rời đi.

Đạo thân ảnh thon dài kia, dưới ánh nắng ban mai chiếu xuống, phong thái bức người, làm người sửng sốt.

Khó trách có thể trở thành mộng tình lang của cơ hồ toàn bộ nữ nhân trong kinh thành, cửu vương gia tuyệt sắc, đủ để khiến bất kỳ nữ tử nào điên cuồng.

Ngự Kinh Phong thấy sững sờ, mỗi lần nhìn Vương gia nhà mình, thì đặc biệt dễ dàng thất thần.

Cũng may, hắn miễn cưỡng hoàn hồn.

Thấy Vương gia đã đi xa, vội vã thu lại tâm tư, đuổi theo.

"Vương gia, vậy vị Phượng cửu tiểu thư.. Xử trí như thế nào?"

Chiến Khuynh Thành không lên tiếng, Ngự Kinh Phong lại nói: "Đêm qua Thái tử đến Phượng phủ, là muốn thương lượng chuyện đón nữ nhi Phượng gia làm dâu với lão gia Phượng gia, nghe nói, đối tượng là.. cửu tiểu thư."

Bước chân của Chiến Khuynh Thành chậm lại, híp mắt lại.

Nữ tử hôm qua hắn ôm hôn, muốn làm Thái tử phi?

Trong đầu, hiện lên một màn đêm qua Phượng Cửu Phi ở dưới thân mình giãy giụa, thân thể, rõ ràng mơ hồ nổi lên từng tia khí tức nóng ran.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Để bọn họ từ hôn!"