Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 272: Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi (5)



Trương Hòa nói xong rồi lại nhìn Mạch Tiểu Miên: “Chị Mạch, chị cũng biết gia đình em khó khăn, thực sự không thể nào mất đi công việc này được. Em cũng rất bất lực, xin chị tha thứ cho em.”

“Tôi đã tha thứ cho cậu một lần rồi.”

Mạch Tiểu Miên nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu ấy, cảm thấy chán ghét: “Sẽ không cho cơ hội thứ hai, cũng giống như con người chỉ có thể chết một lần vậy.”

Nghe thấy câu này của cô, Trương Hòa tuyệt vọng: “Chị Mạch, em không thể xảy ra chuyện được, cha mẹ em cần em nuôi, cha em đột quỵ, em trai em dựa vào em để học đại học, nhà em còn phải trả góp. Lỡ như em xảy ra chuyện mất việc, cả nhà em đều không còn chỗ dựa nữa.”

“Đã biết bản thân không thể xảy ra chuyện, sao cậu còn làm ra những chuyện mất mặt như vậy?”

Mạch Tiểu Miên đau lòng nhìn cậu ấy nói: “Một năm nay tôi cũng không tệ bạc với cậu, bình thường ở cơ quan có bình chọn nhân viên xuất sắc hay phúc lợi gì thì tôi cũng nhường cậu trước, còn tiến cử cậu trước mặt lãnh đạo, tất cả là vì thấy hoàn cảnh khó khăn của cậu. Bây giờ cậu lại đẩy tôi vào chỗ khó, cậu nói xem tôi còn có thể tha thứ cho cậu sao?”

“Chị Mạch, chị kết hôn với chủ tịch Kiều, cho dù thất nghiệp thì cũng không cần phải sợ gì, có thể tập trung làm mợ chủ, nhưng em sẽ chẳng làm nên trò trống gì cả.”

Trương Hòa nài nỉ nói: “Chị Mạch, cầu xin chị.”

“Ha ha, tôi không cần sợ gì cả là cậu có thể tùy tiện bắt tôi gánh hết à? Trương Hòa, tư duy này của cậu thật sự làm tôi thất vọng đấy.”

Mạch Tiểu Miên quả thực không muốn nói thêm với Trương Hòa nữa, cô nói với Kiều Minh Húc: “Anh giải quyết chuyện này hợp pháp hợp lý giúp tôi, còn cả Lâm Xảo Lâm nữa.”

Nghe thấy ba chữ Lâm Xảo Lâm, ánh mắt Kiều Minh Húc hơi tối lại.

“Muốn sống thì khai hết sự thật ra, tự đi giải thích rõ ràng với cấp trên. Nếu không muốn thì tôi cũng hết cách, cậu phải biết là trên đời này, có tiền thì mua tiên cũng được, cho dù tôi muốn cậu biến mất khỏi thế giới này thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.”

Kiều Minh Húc lạnh lùng nói.

“Tôi nói! Tôi khai hết! Xin hãy tha cho tôi!”

Trương Hòa vội lên tiếng.

Nghe cậu ấy kể lại xong, Mạch Tiểu Miên và Kiều Minh Húc hiểu ra. Sở dĩ Lâm Xảo Lâm muốn sửa lại báo cáo khám nghiệm tử thi, một là vì ầm ĩ do gia đình của người chết Trần Minh gây ra, muốn công ty bồi thường khoản kếch xù, cũng sợ gây ảnh hưởng không tốt cho xã hội. Hai là muốn Mạch Tiểu Miên ngồi tù.

Lúc này, Kiều Minh Húc nhận được điện thoại của Lâm Xảo Lâm: “Minh Húc, chú có việc muốn gặp cháu, không biết cháu có thời gian không? Có cả Lâm Ngọc nữa.”

Kiều Minh Húc nhìn Mạch Tiểu Miên, do dự chốc lát rồi cuối cùng đáp: “Vâng, cháu cũng có việc muốn gặp chú!”

“Ừ, vậy cháu đến nhà chú đi.”

“Vâng.”

Kiều Minh Húc cúp điện thoại của Lâm Xảo Lâm, sau đó nói với Mạch Tiểu Miên: “Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, bây giờ tôi phải đi gặp Lâm Xảo Lâm.”

“Kiều Minh Húc...”

Mạch Tiểu Miên nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống: “Ừm, anh đi đi, tôi về Hoàng Uyển.”

“Tôi đưa em về.”

Kiều Minh Húc dặn dò hai cấp dưới giải quyết chuyện Trương Hòa rồi chở Mạch Tiểu Miên về.

Mạch Tiểu Miên im lặng cả quãng đường.

“Tiểu Miên, tôi sẽ không để em chịu oan chỉ vì Lâm Xảo Lâm là cha của Lâm Ngọc.”

Kiều Minh Húc đang lái xe đột nhiên nói.

“Cảm ơn anh.”

Mạch Tiểu Miên cười khổ: “Nếu Lâm Ngọc cầu xin anh, chắc anh sẽ rất khó xử nhỉ?”

Kiều Minh Húc trầm ngâm giây lát, cuối cùng nói thẳng: “Quả thực sẽ khó xử, nhưng tôi sẽ cố hết sức để có một lời giải thích thỏa đáng cho em.”