Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 358: Mỗi phút giây đều cần bạn (3)



"Đừng làm chậm trễ đại sự của của chúng ta!"

Người có âm giọng khàn khàn bất mãn nói: "Muốn sờ thì đợi xong chuyện rồi hẵng sờ. Có tiền rồi thì cậu muốn sờ người phụ nữ nào mà không được cơ chứ? Thế quái nào cần phải sờ một nữ pháp y hàng ngày tiếp xúc với tử thi như vậy chứ? Không sợ sẽ ám mùi xui xẻo à?"

"Nữ pháp y cũng là phụ nữ cơ mà, hơn nữa, còn là người phụ nữ nhà giàu nhất, hương vị nhất định sẽ tốt hơn những người phụ nữ khác."

Người đàn ông kia lại đưa tay chạm vào chân của Mạch Tiểu Miên...

Toàn thân cô đều nổi da gà.

Thật muốn chặt tay của anh ta xuống mà!

May mắn thay, người đàn ông kia chỉ sờ hai cái, sau đó cũng không có thêm động tác nào nữa.

Dựa vào cảm giác, chiếc xe phóng nhanh trên đường bê tông, sau đó băng qua một con đường đá gập ghềnh, xuống dốc, lên dốc, cuối cùng dừng lại.

Mạch Tiểu Miên bị đẩy ra khỏi xe.

Trên đầu cô vẫn bị trùm bởi một chiếc túi vải đen.

Cô bị hai người đàn ông đỡ lấy, ném vào trong một gian phòng, cột vào ghế trói lại.

Túi vải bị xé toạc ra...

Mạch Tiểu Miên dùng sức hít mạnh vài hơi. sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.

Đó là một ngôi nhà gỗ vừa tối vừa thấp, trên mặt đất đầy bụi bặm cùng rác rưởi, có không ít gián cùng côn trùng bò lung tung xung quanh.

Ở trước mặt cô, có hai người đứng, một người cao, một người thấp, vóc dáng cực kỳ cường tráng, vừa nhìn đã biết luyện võ từ nhỏ.

Người cao kia trên mặt, trên cổ, trên cánh tay đều đầy những vết sẹo xấu xí như giun đất, giống như bị dao cứa qua vậy.

Người thấp kia môi cực kỳ thâm đen, ánh mắt dâm tà, nhìn rất khó chịu.

Mạch Tiểu Miên biết, tên lùn kia chắc chắn là người đã chạm vào mình.

Người đàn ông cao lớn với đôi mắt có sẹo nhìn cô chằm chằm như một con sói hung ác, khàn giọng nói: "Thức thời thì chớ lộn xộn, đợi chồng cô đưa tiền tới, cô có thể trở về!"

Bây giờ Mạch Tiểu Miên mới nhận ra, với tư cách là vợ của người giàu nhất, cô đã bị bắt cóc!

Trước đây, cô vẫn thường nghe nói có người bắt cóc con nhà giàu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này lại xảy ra trên người mình.

Vấn đề là, những kẻ bắt cóc trước đây đều thường bắt con cái của những người có tiền, mà không phải là vợ.

Tại sao người ta lại không bắt cóc vợ của người giàu có chứ?

Ở thời khắc này, trong đầu Mạch Tiểu Miên lại động kinh nghĩ đến câu hỏi này, sau đó đi đến kết luận: Đoán chừng, những người nhà giàu có lẽ đều muốn vợ mình bị bọn bắt cóc bắt đi, sau đó báo cảnh sát, tên bắt cóc giết con tin, nhà giàu kia có thể cưới những cô vợ trẻ đẹp khác mà không gặp chút áp lực nào. Tên bắt cóc thì chẳng được gì, còn bị cảnh sát truy đuổi nữa.

"Mục đích các anh bắt cóc tôi, là muốn lấy tiền từ chồng tôi sao?"

Mạch Tiểu Miên tỉnh táo lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy! Bây giờ gọi ngay cho chồng cô đi, bảo anh ta gửi 30 triệu nhân dân tệ tới!"

Tên bắt cóc lùn móc điện thoại di động ra khỏi túi áo của Mạch Tiểu Miên, tìm tên của Kiều Minh Húc, đang định bấm số thì Mạch Tiểu Miên bật cười, nói: "Các anh thật là khờ mà!"

"Ý cô là gì?"

Người đàn ông lùn kia dừng động tác lại, nheo mắt nhìn cô.

"Ai cũng biết rằng, chồng tôi cưới tôi chẳng qua là vì gia đình ép buộc, anh ta cũng không thương tôi. Các anh cứ như vậy bắt cóc tôi, vừa vặn đúng mong muốn của anh ta. Thậm chí có khi còn hy vọng các anh giết chết con tin, như vậy, anh ta có thể dễ dàng cưới người phụ nữ khác ấy chứ. Ôi, thật đúng là tôi chưa từng thấy qua kẻ nào bắt cóc vợ của người giàu cả."

Mạch Tiểu Miên cười khẩy nói.

Biểu cảm của người đàn ông có vết sẹo trên mặt hơi co giật.

"Cho dù chồng cô không đưa, cũng sẽ có người đưa!"

Gã lùn lại nở nụ cười dâm đãng, vươn tay nhấc cằm cô lên, nói: "Nếu như chồng cô không đưa tiền, hai anh em chúng tôi liền đem cô chơi đến tàn phế, sau đó bán cô đi làm gà ở Đông Nam Á, vẫn có thể kiếm được ít tiền!"

Bàn tay thô ráp đầy mùi mồ hôi của anh ta đụng vào mặt Mạch Tiểu Miên, khiến cô chán ghét đến phát nôn.