Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 362: Mỗi phút giây đều cần bạn (7)



"Là ai đã chạm vào em?"

Kiều Minh Húc vừa nghĩ đến cú điện thoại kia, toàn thân đều run lên vì tức giận.

Mạch Tiểu Miên chỉ vào gã lùn....

Đối với người đàn ông này, ngoài hai từ ghê tởm ra, cô cũng không biết dùng từ nào để có thể diễn tả nữa...

Kiều Minh Húc đi về phía người đàn ông kia, duỗi đôi chân đi giày da cứng của mình, giẫm mạnh lên mu bàn tay anh...

Gã lùn hét lớn lên, gần như ngất đi vì đau đớn.

"Chính là bàn tay này của anh đã chạm vào vợ tôi, đúng không?"

Đôi mắt đen láy của Kiều Minh Húc lạnh lùng nhìn anh ta, toàn thân tràn ngập sát khí, lửa giận bùng lên giống như Tu la đến từ địa ngục vậy.

"Không... không phải..."

Gã lùn vội vàng nói.

"Vậy thì là tay này!"

Kiều Minh Húc buông tay, dùng chân khác giẫm lên mu bàn tay anh ta...

Gã lùn đau đến trợn mắt, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.

Vết thương do đạn bắn không ngừng chảy máu, cộng với tay bị giẫm lên. Loại đau đớn này, nếu đã là con người thì không một ai có thể chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, Kiều Minh Húc không cho rằng như vậy là đủ.

Anh cúi đầu, từ bên mép giày rút ra một con dao nhỏ, đóng vào mu bàn tay của gã lùn...

Gã lùn hét toáng lên một tiếng, sau đó ngất đi.

Kiều Minh Húc duỗi chân ra, đá vào nhân trung của anh ta, để anh ta tỉnh lại!

"Vợ tôi mà anh cũng dám động vào sao!"

Tròng mắt đen của Kiều Minh Húc co rúc lại, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi sẽ để cho anh dù có tái sinh một trăm lần cũng phải hối hận!"

Nói xong, anh cầm dao nhỏ lên, chặt đứt một ngón tay của gã lùn, sau đó lại một ngón tay khác...

Anh chặt đứt mười ngón tay của anh ta, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt đất...

Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh quan sát, mí mắt không ngừng nhảy lên.

Cô chưa bao giờ biết rằng Kiều Minh Húc sẽ còn có một mặt hung bạo như vậy...

Nhưng, thật hả giận mà!

Nhìn từng ngón tay của gã lùn bị chặt đứt, cô cũng có một loại cảm giác hưng phấn vì được trả thù.

"Anh ta có chạm vào em không?"

Con dao còn dính máu của Kiều Minh Húc chĩa vào người đàn ông mặt sẹo kia.

Mạch Tiểu Miên nghĩ đến mấy lần đều nhờ người đàn ông mặt sẹo này ngăn cản gã lùn chạm vào cô, còn có ánh mắt thương tiếc kia, bèn lắc đầu, nói: "Anh ta không làm gì cả."

Tay cầm dao của Kiều Minh Húc buông xuống, lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cảnh sát.

"Đúng rồi, Minh Húc à, bọn họ còn có người đứng sau lưng chỉ đạo đấy!"

Mạch Tiểu Miên nhắc nhở Kiều Minh Húc nói: "Bọn họ không chỉ muốn 30 triệu nhân dân tệ, mà còn muốn bán tôi đi Đông Nam Á nữa!"

Nghĩ đến số phận này, Mạch Tiểu Miên cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Kiều Minh Húc nghe xong cả khuôn mặt tối sầm lại, đen kịt như cuồng phong trên biển...

Anh cầm dao đặt dưới quai hàm của gã lùn, lạnh lùng hỏi: "Nói, ai xúi giục bọn mày bắt cóc hả?"

"Giết tao! Giết tao đi!"

Gã lùn hét lên.

"Giết mày? Sao có thể chứ? Cái mạng này của mày quá rẻ rồi!"

Kiều Minh Húc cười lạnh, dời dao xuống dưới, đưa tới giữa đũng quần của gã lùn, lông mày hơi nhướng lên, khẽ cong môi lên thành một nụ cười nham hiểm, nói: "Mày nói xem, nếu con dao này của tao cắm vào đây, số mạng của mày sẽ thế nào nhỉ?"

"A!"

Gã lùn trợn ngược mắt, cộng thêm việc anh ta mất quá nhiều máu, nên đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Tên mặt sẹo thấy vậy liền sợ hết hồn hết vía, vội vàng nói: "Chúng tôi không biết kim chủ đứng sau lưng là ai cả. Đầu tiên ông ta chuyển vào tài khoản của chúng tôi năm trăm nghìn nhân dân tệ, sau đó nói sau khi xong chuyện, sẽ chuyển thêm vào tài khoản ba triệu nhân dân tệ nữa."

"Muốn tống tiền của tôi, cũng là do ông ta sai khiến sao?"

"Không phải. Đó là kế hoạch mà chúng tôi nhất thời nổi lòng tham. Chúng tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã bắt cóc vợ của anh rồi, nên dứt khoát làm một công đôi chuyện, tống tiền anh ba mươi triệu nhân dân tệ nữa, sau đó cầm tiền rồi bỏ trốn ra nước ngoài."

Người đàn ông mặt sẹo đáp.