Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 90: Làm khách nhà họ Kiều (4)



Mạch Tiểu Miên đi theo sau lưng anh, đến chỗ không có ai, cô nói: "Anh không muốn tôi đi vào thăm phòng của anh cũng không sao đâu, tôi đi dạo một vòng là được rồi."

Kiều Minh Húc nhìn cô, nói: "Không có gì!"

Hai người bọn đi bên cạnh nhau, cũng không có chủ đề nào để nói cả, thế nên chỉ có thể im lặng bước đi.

"Ở đây!"

Kiều Minh Húc chỉ vào ba dãy phòng lợp ngói lưu ly ở sau nhà nói: "Đây là ba phòng mà ông nội phân cho tôi!"

"Bây giờ các căn phòng thường được xây theo kiểu biệt thự, cao ốc mang phong cách châu u. Thế mà nhà của anh lại có kiến trúc cổ xưa thế này, đúng là vô cùng đặc biệt."

Mạch Tiểu Miên cười nói khi nhìn thấy dãy nhà được bao phủ bởi rừng trúc trước mặt.

"Đều là tổ tiên của chúng tôi lưu truyền lại."

Kiều Minh Húc giải thích: "Ông nội tôi cố chấp tin rằng, con người phải sống gần với hơi đất mới có thể khỏe mạnh hơn được."

"Trong phong thủy học cổ đại đúng là có nói như vậy. Sau khi chúng ta kết hôn, sẽ sống ở đây, hay là dọn ra ngoài ở?"

Mạch Tiểu Miên vốn cho rằng toàn bộ người nhà họ Kiều đều sống chung trong một ngôi nhà lớn, nhưng không ngờ mỗi người lại có một khoảng không gian độc lập như vậy.

"Dọn ra ngoài ở, bình thường tôi cũng ở bên ngoài, một tuần mới về nhà một lần!"

"Người nhà anh không phản đối sao?"

"Ông nội đồng ý!"

"Vậy thì tốt!"

Mặc dù phòng ở nơi này tương đối độc lập, nhưng dù sao đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp. Mỗi ngày đều phải đối mặt với người nhà họ Kiều, cô sợ có một ngày sẽ bị bại lộ, còn không bằng ở bên ngoài tự do tự tại hơn một chút.

Kiều Minh Húc đẩy cửa gian phòng giữa ra, để Mạch Tiểu Miên đi vào.

Bố cục bên trong vẫn theo phong cách cổ xưa, thảm màu đỏ sậm, ở giữa có một bàn trà nhỏ nổi bật, trên vách tường treo những bức tranh phong cảnh tao nhã, rất hài hòa, mang lại cảm giác nho nhã.

Khó có thể tưởng tượng đây là phòng của Kiều Minh Húc mà không phải gian phòng của một học giả nho nhã!

Lúc này, điện thoại di động của Kiều Minh Húc vang lên.

Anh nhìn tên người gọi hiển thị, sau đó bảo Mạch Tiểu Miên cứ tùy ý quan sát, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Mạch Tiểu Miên nhìn quanh phòng khách nhỏ này, nhìn thấy trên có bày một quả cầu pha lê rất đặc biệt nên không khỏi tò mò cầm lên xem thử.

"Thả xuống!"

Giọng của Kiều Minh Húc đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, mang theo chút nóng nảy trách mắng.

Mạch Tiểu Miên bị tiếng hét đột ngột của anh làm cho sửng sốt, tay run lên khiến cô không thể cầm chắc. Quả cầu thủy tinh trên tay cô cũng trực tiếp bị rơi xuống dưới đất.

Loảng xoảng!

Một âm thanh giòn tan vang lên, quả cầu pha lê xinh đẹp bị vỡ thành nhiều mảnh, các mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt đất.

Kiều Minh Húc bước nhanh đến, dùng hết sức đẩy cô ra...

Mạch Tiểu Miên bị quả cầu pha lê vỡ làm hoảng sợ, cũng không có phòng bị, hơn nữa cô còn đang mang giày cao gót, khi bị anh đẩy mạnh như vậy khiến cô loạng choạng ngã xuống đất, đập trán vào góc bàn, đau đến ứa nước mắt.

Nhưng Kiều Minh Húc lại không để ý tới cô, mà đang cúi đầu đau lòng nhìn những mảnh vỡ trên sàn.

Khi thấy rõ quả cầu pha lê của mình không còn nguyên vẹn nữa, anh tức giận ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Mạch Tiểu Miên đang lảo đảo đứng lên che trán, quát lớn: "Cô cố ý làm vậy à?"1

"Tôi xin lỗi!"

Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh lo lắng về quả cầu pha lê như thế nên cô đoán có lẽ đó là vật vô cùng quan trọng với anh, chỉ có thể áy náy nói xin lỗi.

"Xin lỗi sao?"

Đôi mắt đen của Kiều Minh Húc càng trở nên lạnh lùng hơn, lạnh nhạt nói với cô: "Một tiếng xin lỗi của cô có thể làm quả cầu pha lê của tôi lành lặn lại được sao?"

"Tôi sẽ bồi thường cho anh!"

Trái tim của Mạch Tiểu Miên cũng trở nên tắc nghẽn, khó nhọc nói.