Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 86: Bánh bao nhỏ



Editor: Ngáo || Beta-er: Song Ngư
Lúc Tô Nhiên Nhiên mới vừa mang thai thì có tra hỏi Tần Duyệt: “Anh có thấy em thay đổi gì không?”

Tần Duyệt giơ móng vuốt sói lên vuốt ngực cô một cái, thuận miệng trả lời: “Ngực to lên, vuốt càng có cảm giác…”

Lúc đó anh ngày đêm ngóng trông mấy tháng sau nhanh đến, bởi vì Tô Nhiên Nhiên là một chuyên gia sinh vật học, cô đã khẳng định với anh rằng: 4 tháng sau là có thể ‘mây mưa’.

Có thể do bụng càng ngày càng lớn nên chân của Tô Nhiên Nhiên cũng bắt đầu bị sưng phù, bụng to không đứng lên nổi khiến Tần Duyệt cực kỳ đau lòng, mỗi đêm lúc chườm nóng cho cô vẫn không nhịn được nhắc mãi: “Mệt! Quá mệt, sớm biết vậy đã không sinh rồi.”

Trái lại Tô Nhiên Nhiên cảm thấy không sao cả vì cô đã sớm biết rõ sau khi mang thai thì cơ thể người mẹ sẽ thay đổi như thế nào, cho nên cứ dửng dưng tiếp nhận tất cả. Đến việc dự tính ngày sinh, cô đánh giá thể chất của mình thích hợp với chỉ tiêu của sinh tự nhiên nên cứ đợi đến ngày đau bụng thì sẽ sinh.

Ai mà nó biết lại đau lâu hơn cô tưởng tượng, dù cho đã chuẩn bị trước hết tất cả nhưng vẫn đau đến ứa nước mắt, Tần Duyệt ở trong phòng bệnh nôn nóng đến mức siết chặt tay cô, hét to: “Vợ à, chúng ta không sinh nữa! Không sinh nữa!”

Tô Nhiên Nhiên đổ đầy mồ hôi, không khỏi khinh thường bật lại, “Anh muốn nhét nó vào trong lại đó à?!”

Cuối cùng Tần Duyệt ôm thằng con trai xấu xí trong lồng ngực rồi bắt đầu quở trách, “Đều tại nhóc con hại vợ của bố mày cực khổ nhiều như vậy!”

Mí mắt của đứa bé trong lồng ngực đầy nếp nhăn, cái miệng nhỏ cong lên rồi “oa” khóc thành tiếng.

Tô Nhiên Nhiên mệt đến sắp lả đi, chỉ miễn cưỡng liếc sang một chút rồi lập tức cảm thấy thất vọng: “Nhìn thật không giống anh…”

Tần Duyệt đặt cục thịt nhỏ tròn vo vào giữa hai người, nhìn bàn tay nhỏ huơ qua huơ lại trên không trung, đôi mắt đen láy nhìn trần nhà một cách ngây thơ… Lúc này anh mới chợt nhận ra đây là con trai của anh và Tô Nhiên Nhiên, là sinh mạng được đưa đến vì bọn họ…

Cảm giác này kỳ diệu không thể diễn tả được, cái mũi cay cay và trong lòng lại đong đầy niềm vui. Anh hôn một cái thật mạnh lên mặt Tô Nhiên Nhiên, dịu dàng nói: “Là em cực khổ sinh ra, đương nhiên là phải giống em rồi!”

Tần Tri Nhiên được sinh ra trong tình cảnh bố không thương mẹ không yêu là vậy, vì thế nên nó mới trưởng thành với tính cách lạnh nhạt giống hệt mẹ nó như thế.

Tô Nhiên Nhiên mang thai lần hai cũng chỉ do tình cờ.

Lúc Tần Tri Nhiên được một tuổi, bố của nó ức chế đến không nhịn được nữa, một đêm muộn nào đó gửi nó sang cho bảo mẫu rồi quấn lấy Tô Nhiên Nhiên suốt cả đêm. Ai biết sau mấy lần thì quên mất không dùng biện pháp an toàn, thế là một phát trúng số… Tô Nhiên Nhiên thật không ngờ rằng lần này mình sẽ sinh ra một con yêu tinh.

Từ nhỏ Tần Tư Nhiên đã rất xinh đẹp, mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, lông mày cong cong và đặc biệt là đuôi mắt hếch lên, long lanh ánh nước thật rực rỡ, ngũ quan và dáng vẻ như một Tần Duyệt thu nhỏ.

Đến lúc bé con sáu bảy tuổi, từ bạn học nam đến bé trai hàng xóm đều đánh nhau vì con bé. Vì thế Tần Tư Nhiên rất đắc ý, trêu chọc xong rồi sau đó trốn sang một bên hớn hở đứng nhìn. Lúc này người anh trai ‘con nhà người ta’ kia của con bé sẽ ra trận, nghiêm mặt cầm cổ tay dắt yêu tinh nhỏ này đi về nhà.

Tuy Tần Tri Nhiên chỉ lớn hơn con bé có một tuổi nhưng bẩm sinh đã có một loại khí chất lãnh đạo cao ngạo lạnh lùng. Không chỉ Tần Tư Nhiên sợ cậu mà còn những đứa bé cùng tuổi khác cũng không tự chủ được mà phải kính nể cậu.

Chắc có lẽ Tần Tri Nhiên và Tần Tư Nhiên là…….hai anh em không giống nhau nhất trên thế giới này. Ngay cả tính cách cũng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược nên từ nhỏ đã không hợp nhau.

Vì thế Tô Nhiên Nhiên lại càng đau đầu, có thế nào cô cũng không hiểu được tại sao một đôi trai gái có thể kế thừa gen của cô và Tần Duyệt một cách khác biệt như thế, quả thật đây là trường hợp điển hình trong sinh học.

“Mẹ, anh hai bắt nạt con.”

Hôm nay vừa vào nhà thì Tần Tư Nhiên đã ôm lấy Tô Nhiên Nhiên, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên cười tươi còn vành mắt thì ửng đỏ, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy đáng thương không thôi.

Tô Nhiên Nhiên trìu mến sờ mặt con bé, nhưng thật ra trong lòng lại hiểu hơn ai hết: Ai có thể bắt nạt được cô yêu tinh nhỏ này.

Quả nhiên, sau đó Tần Tri Nhiên bước vào cửa, bình tĩnh thả cặp sách xuống, “Con chỉ mách thầy cô là bài tập của em ấy đều được người ta làm giúp, để cho thầy cô phạt em ấy làm lại bài. Nếu không làm vậy con bé sẽ không thể nhớ lâu được.”

Tần Tư Nhiên chu miệng, liếc mắt nhìn anh trai một cái, “Là Phó Văn Thanh tự nguyện làm giúp em, cậu ấy học giỏi Toán nhất nên em mới để cậu ấy làm giúp, mấy người khác còn chưa có cửa để giúp em đâu. Anh là anh trai em, đừng có đi giúp người khác.”

Tần Tri Nhiên đi đến trước mặt con bé, đâu ra đấy quở trách nói: “Việc của em thì phải tự hoàn thành, không như thế thì vĩnh viễn sẽ không tiến bộ được.”

“Em giao việc mình không am hiểu cho người am hiểu làm, lại khiến người ta có thể cảm thấy vui vẻ. Cái này gọi là phân phối tài nguyên hợp lý đó, anh có hiểu không?” Tần Tư Nhiên tiếp tục hùng hồn nói.

Tần Duyệt vừa mới xuống lầu nghe được hiểu rõ là chuyện gì, không nhịn được phải vỗ tay cười lớn. Chẳng ngờ rằng con gái anh lại có tiền đồ đến vậy, sai khiến người thầm mến nó đến xoay mòng mòng.

Tô Nhiên Nhiên lườm anh một cái, ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Tư Nhiên và nói: “Đúng là anh trai không nên mách con với thầy nhưng con phải hiểu không được ỷ vào ưu thế của mình để đi đường tắt, con hiểu không?”

Trên mặt Tần Tư Nhiên không còn nước mắt nữa, oan ức chu môi lên, đặt cằm lên đầu mẹ mình. Tô Nhiên Nhiên mềm lòng nên bảo Tần Tri Nhiên đến đây dỗ em gái rồi đưa em lên lầu làm bài tập.

Tần Tri Nhiên bất đắc dĩ đến nắm một tay của em gái, Tần Tư Nhiên không để ý đến cậu quay mặt sang nơi khác, cứ để mặc cậu kéo đi lên lầu.

Vừa lúc này lại thấy Lỗ Trí Thâm đang chơi đùa ở lan can, Tần Tư Nhiên lập tức cười đến sáng loáng, xông lên ôm cổ nó hô to: “Tao rất nhớ mày đó.”

Lỗ Trí Thâm đỏ mặt, xấu hổ rụt cổ lại nhưng trong lòng lại cực kỳ thoả mãn.

Tần Tri Nhiên không nhịn được phải lườm một cái: “Đến cả con khỉ cũng không tha!”

Tô Nhiên Nhiên nhìn bóng lưng của hai đứa bé thở dài, xử lý chuyện này còn mệt hơn cả tra án.

Tần Duyệt chẳng để ý, ôm lấy cô từ phía sau, “Yên tâm đi, con của Tần Duyệt anh đây sau này chỉ có bắt nạt người khác thôi, em không cần lo.”

Tô Nhiên Nhiên xoay người, dùng ngón tay chọt vào ngực anh, “Đều tại anh làm gương cho tụi nhỏ, cả ngày không đứng đắn…”

Tần Duyệt nhíu mày bắt lấy ngón tay cô, cười gian: “Anh làm sao? Không phải em thích anh như vậy à…”

Anh ngậm lấy tay cô, tức khắc có chút ngo ngoe rục rịch, không nịn nỗi muốn đè cô lên bàn. Tô Nhiên Nhiên vội vàng đẩy ra, “Con còn ở đây, lỡ đâu nhìn thấy thì làm sao đây…”

Tần Duyệt hết sức bất mãn đưa tay xuống: “Em thử tính xem, bây giờ càng ngày chúng ta ‘làm’ càng ít, có phải em chê chồng mình không còn sức hút nữa phải không?!”

Tô Nhiên Nhiên bất đắc dĩ, “Con cái đều lớn rồi, anh không thấy mệt hay sao hả?”

Tần Duyệt không nghe theo mà lại ôm lấy cô cằn nhằn, “Em biết không, hôm nay anh đến tìm Giang Yến thì có một ngôi sao nữ kém nổi đòi phải ngồi xe của anh, lại còn quyến rũ anh nữa!”

“Ừm…” Tô Nhiên Nhiên động chén dĩa trước mặt, hờ hững đáp.

“Sau đó anh cố ý đưa cô ta lên đỉnh núi rồi đuổi cô ta ra khỏi xe, có lẽ qua một tiếng nữa mới tìm được xe để về.” Tần Duyệt nhớ lại thì cảm thấy hả giận, nở nụ cười đắc ý.

Tô Nhiên Nhiên vẫn lạnh lùng, hệt như cảm thấy chuyện này như là một chuyện bình thường.

Tần Duyệt lại càng bất mãn, “Này! Em không hề lo lắng anh bị người ta quyến rũ một chút nào luôn hả?”

“Em lo lắng thì có tác dụng gì đâu?”

Tần Duyệt cười xấu xa đưa tay luồn vào trong quần áo của cô, tìm đến nơi mẫn cảm véo một cái, “Mỗi ngày em cố gắng ép khô anh một chút thì người ta sẽ không có cơ hội đâu.”

Tô Nhiên Nhiên bị anh làm cho ngứa nên không ngừng né tránh. Kỳ thật không phải là cô không muốn mà không dám càn rỡ như trước nữa, cô thở hổn hển nhắc nhở: “Con còn ở đây…”

Tần Duyệt cũng không để ý, anh gặm cắn môi cô rồi phả hơi nóng bên tai cô nói: “Hôm nay anh đã đặt vé đi Nhật Bản, đã lâu chúng ta không đi du lịch riêng rồi.”

Quan trọng nhất là trở lại thế giới hai người thì có thể muốn làm gì thì làm…

“Còn Tri Nhiên và Tư Nhiên thì làm sao đây?”

“Đưa đến chỗ của anh trai anh, anh ấy cũng chưa chuẩn bị có con nên rảnh lắm.”

Cùng lúc đó, Tần Mộ không biết gì mà hắt xì liên tiếp mấy cái. Sau đó anh ấy bực mình sờ mũi, cảm thấy có linh cảm không lành…

Đến tối, lúc Tần Tri Nhiên đóng sách lại chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy em gái nằm trên giường thút thít khóc nên vội vã đi đến hỏi: “Em sao vậy?”

“Vừa nãy bố nói bố muốn đi du lịch với mẹ, để chúng ta ở nhà bác trai mấy ngày.” Tần Tư Nhiên lau nước mắt, mặt đầy vẻ lo lắng: “Anh nói xem có phải vì chuyện hôm nay mà mẹ ghét chúng ta không?”

Tần Tri Nhiên thở dài, ngồi bên giường vuốt tóc con bé, giọng điệu như người thành thục, “Bình thường em nhí nha nhí nhảnh mà sao gặp chuyện thì lại ngốc thế. Chúng ta lớn như vậy rồi, bố mẹ cũng nên có chút không gian riêng tư của hai người họ, không thể lúc nào cũng xoay quanh chúng ta được.”

Thấy em gái vẫn buồn, vẻ mặt như đi đưa đám thì cậu ôm lấy cổ con bé đảm bảo nói: “Yên tâm đi, bố mẹ thương yêu chúng ta như vậy nhất định sẽ không ghét chúng ta đâu.”

Tuy rằng bình thường Tần Tư Nhiên rất cứng miệng nhưng thật ra rất sùng bái người anh trai này. Nếu anh trai nói như vậy thì nhất định sẽ như vậy. Lúc này trong lòng mới yên ổn, điềm đạm đáng yêu hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Có thương em không?”

Tần Tri Nhiên bất đắc dĩ: “Anh chỉ có một người em gái, không thương thì biết thương ai đây.”

Tần Tư Nhiên ngoác miệng, “Vậy sao anh dạy dỗ em thế?”

“Nếu như em không phải em gái anh thì anh sẽ mặc kệ em, chi bằng thời gian đó đọc thêm vài quyển sách.”

Tần Tư Nhiên ‘xì’ cười một tiếng, thuận tiện đổi giọng làm nũng: “Anh hai Tri Nhiên là người anh trai tốt nhất trên thế giới này, sau này dạy dỗ em ít lại một chút được không?”

Tần Tri Nhiên lạnh mặt: “Làm cái này vô dụng với anh thôi, đừng khóc nữa, ngủ đi.”

#

Trời càng lúc càng tối, đợi mấy đứa bé đi ngủ thì bên trong phòng ngủ kia mới ngập tràn cảnh “xuân”…

“Nếu không chúng ta dẫn bọn nhỏ đi theo luôn đi.” Tô Nhiên Nhiên bị trêu đùa nên cả người đều là mồ hôi, cô cố gắng rướn người lên phía trên để kiến nghị.

“Không được! Em tập trung một chút đi…”

Càng ngày Tần Duyệt càng cảm thấy sức hút của mình càng bị giảm, lúc này mà cô còn có thể nghĩ đến chuyện khác nên anh lại tăng tốc tóm lấy cô cho xong.

“Nhưng mà em… vẫn… lo lắng…” Tô Nhiên Nhiên bị anh đâm vào khiến cô không ngừng rên rỉ, trong đầu dần không còn ánh sáng, câu tiếp theo cũng không nói ra được nữa…

Cuối cùng cũng đã đến hồi kết, Tần Duyệt cúi người hôn lên khoé mắt ngấn lệ của cô, dịu dàng nói: “Không cần lo lắng, con là của chúng ta nên làm thế nào cũng không thoát được đâu.”

Tô Nhiên Nhiên đưa tay ôm lấy sống lưng rắn chắc của anh, nheo mắt nhìn bóng dáng quyến rũ của anh dưới ánh đèn.

Người đàn ông này cho cô một cuộc sống trước đây cô chưa từng nghĩ tới, mặc dù sẽ có lúc cảm thấy hụt hẫng và bối rối nhưng nhiều hơn hết là sự mãn nguyện và yên bình. Năm này qua năm khác, không bao giờ đổi thay.

– HOÀN TOÀN VĂN –

Đây là bí mật ngọt ngào của anh, tuy chẳng lớn lao gì nhưng chỉ có anh biết được, ngày hôm đó đã thay đổi cả cuộc đời của anh như thế nào….

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!