Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 12



Edit: Nguyệt Hạ.

Beta: Hạ Hạ

________________________

Tức chết tiểu yêu quái, tức chết cây nhỏ....

Kia chính là món đồ chơi anh Thẩm Trú cho cô, trên đầu còn có cây nhỏ giống cô! Hiện tại bị hỏng rồi!

Diệp Nha tức đến nắm chặt bàn tay, đôi mắt to căm giận nhìn chằm chằm Diệp Tử Dục, quát hắn: "Em cũng phải làm hư đồ vật của anh!"

"Tùy em." Diệp Tử Dục ngay cả ánh mắt bố thí cũng lười cho, tiếp tục lật trang sách toán học ngán đến sầu người kia, làm bài tập.

Diệp Nha khẽ cắn môi, đi lên, nhón mũi chân nghiêng người với sách toán học bên cạnh Diệp Tử Dục, hai tay nhỏ dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng xé kéo, quyển sách bị xé thành hai nửa.

Diệp Tử Dục vẫn duy trì dáng ngồi, trợn mắt há hốc mồm miệng nhìn cô.

Thực hiện hành vi này xong tức khắc hệ thống tán dương bốn phía: [ Tuổi còn nhỏ mà đã biết xé đồ vật trân quý nhất của học sinh, khủng bố quá, khủng bố quá a! ]

Khủng bố là xé?

Xé......

Diệp Nha tỉnh ngộ, duỗi tay lại lấy bài tập mà Diệp Tử Dục đang làm, lần nữa xé nát.

"Em......" Diệp Tử Dục ngây dại.

Diệp Nha làm mặt quỷ với hắn, sau đó lại dường như đang giận dỗi, lẩm bẩm: "Mình là bảo bảo hư, một chút cũng không ngoan."

"......???"

[ Như vậy là không được đâu Nha nhi! Nữ phụ ác độc liền phải ác từ nhỏ chứ, làm sao có thể nói ra câu kia được? Đừng thấy còn nhỏ tuổi mà làm không được! ]

Nha nhi của nó về sau nhất định sẽ là báu vật!

Không hổ là con gái của hoa ăn thịt người!

Lúc này nhiệm vụ đã nhắc nhở hoàn thành, hệ thống không bủn xỉn chút nào cho Diệp Nha nhận xét SSS, ngay cả khen thưởng cũng gấp đôi lên.

Phòng tĩnh lặng, chỉ có âm thanh xé rách trang giấy là không ngừng vang lên.

Diệp Tử Dục ngồi yên ở ghế trên, bình tĩnh nhìn sách bài tập cơ hồ không còn hình dáng ban đầu trên mặt đất, khóe miệng hướng về phía trước, cười vô cùng vui vẻ.

"Đây." Diệp Tử Dục lấy ba bốn quyển vở ở bên cạnh đưa hết cho cô, "Xé đi, xé tiếp đi, không cần khách khí."

Hai cánh tay ngắn ngủn của Diệp Nha ôm sách bài tập, lui về phía sau hai bước, ngốc luôn.

Diệp Tử Dục cười đến khoái chí, đôi tay dùng sức kéo kéo mặt cô, "Nha Nha nhớ xé nát chút, đừng để thầy giáo bắt anh phải dùng băng dán dính lại." Hắn vốn đang phiền vì đống bài tập này, hiện tại thì quá hay rồi, có người giải quyết phiền toái miễn phí cho hắn, như vậy còn không cần lo lắng sẽ bị thầy giáo mắng nữa.

Trên thế giới thật không ngờ lại có chuyện tốt như vậy!

Tâm tình Diệp Tử Dục thoải mái, ngay cả Diệp Nha cũng thuận mắt không ít.

"Anh vốn dĩ muốn chờ ba trở về, lén nói việc ngươi được giấu ở nơi này cho ông ấy nghe, nhưng mà hiện tại nghĩ lại." Hắn nhún nhún vai, "Thấy ngươi giúp anh giải quyết ưu phiền, anh đây sẽ không mật báo."

Diệp Nha nhìn nhìn sách bài tập, lại nhìn nhìn Diệp Tử Dục đắc ý dào dạt, trầm mặc một lát, hỏi: "Kia, vậy anh không có bài tập, thầy giáo có thể mắng anh hay không?"

Diệp Tử Dục chẳng hề để ý: "Đây không phải là bị em xé hay sao?"

Diệp Nha: "Nếu thầy giáo nói cho ba anh biết thì làm sao bây giờ?"

Diệp Tử Dục thuận thế đáp lại: "Em xé cùng anh có quan gì."

Diệp Nha nhăn mày lại, thấp thấp nói: "Nhưng chính anh đem em trốn ở đây rồi nha?"

Thân mình Diệp Tử Dục run lên, giống bị điện giật nhảy dựng lên từ trên ghế.

Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn mảnh vụn đầy đất.

Vậy, vậy cuối cùng vẫn là chính hắn xé a ——!!

Diệp Tử Dục hỏng mất.

Diệp Nha che miệng, cười khanh khách, nói: "Anh thật là ngu ngốc, đầu óc ngu ngốc không thông minh, hạt giống ở đỉnh đầu sẽ không nẩy mầm."

Hắn không nói gì, cúi đầu ảm đạm thất thần nhìn sách bài tập đầy đất, vài giây sau, nước mắt lã chã rớt xuống dưới.

[ Hệ thống: Nha nhi hay lắm! Hắn khóc rồi kìa! ]

Diệp Nha nghiêng nghiêng đầu, tiến lên vài bước khom lưng cúi đầu phía dưới tiến gần đến khuôn mặt của hắn, giương đôi mắt to nhìn về phía hắn.

"Anh khóc à?"

"Vở bài tập kia là ba anh giao cho, ông ấy nói nói chờ anh làm xong và đúng hết toàn bộ, sẽ mang anh đi ra ngoài chơi."

Sau khi mẹ qua đời, cha cũng rất ít khi làm bạn với hắn.

Hắn không nguyện vọng gì khác, chỉ muốn ba ở cùng với hắn dù chỉ trong chốc lát cũng được.

Nhưng......

Trong lòng Diệp Tử Dục rất khổ sở, cắn môi yên lặng khóc.

Diệp Nha chớp chớp mắt, dang hai tay ôm chặt lấy hắn, bàn tay nhỏ ra sức xoa đỉnh đầu hắn, vỗ vỗ hai cái, âm thanh non nớt, an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, em giúp anh làm."

Diệp Tử Dục thút thít hai tiếng, nói "Em...... Em biết làm sao?" Hắn khóc đến nỗi chảy cả nước mũi, "Em chắc một thêm một cũng sẽ không biết tính."

"Em biết!" Diệp Nha không phục, cô ưỡn ngực, "Một thêm một là bằng hai!"

"Vậy hai thêm hai bằng bao nhiêu?"

"Bốn!"

"Bốn thêm bốn?"

"Tám!"

"Tám thêm tám?"

Diệp Nha vươn hai tay ra, tính toán lúc sau, nói: "Bốn!"

Diệp Tử Dục bị cách tính này làm cho kinh sợ.

"Hai ngón tay thêm hai ngón tay, bằng bốn."

Diệp Tử Dục nhìn bốn ngón tay phấn nộn kia, ở trong lòng suy nghĩ hồi lâu.

Hình như cũng có như đạo lý?

Hắn lau sạch sẽ nước mắt, ngồi xổm xuống nhặt toàn bộ sách bài tập trên mặt đất lên, cái quyển vở mà ba hắn đưa cho cũng rách không quá nghiêm trọng, miễn cưỡng ghép lại có thể xem được chữ viết. Chỉ cần hắn viết bài tập chuyển qua quyển vở sạch sẽ khác, làm một lần nữa là được, chờ ngày mai ba hắn trở về, chắc có thể viết xong.

Diệp Tử Dục lên tinh thần, tìm quyển vở khác nghiêm túc chép lại bài tập.

Diệp Nha đứng ở bên cạnh, an tĩnh nhìn hắn.

Tác nghiệp mới vừa chép đến một nửa, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Diệp Tử Dục còn không kịp quay đầu lại, liền thấy anh trai sốt ruột vọt vào.

Hắn thở hổn hển, thậm chí còn không để ý một mảnh hỗn độn trên mặt đất, vào cửa đã ôm Diệp Nha lên một phen, "Ba năm phút nữa vào đến cửa."

Diệp Tử Dục ngẩn ra: "Không phải nói ngày mai mới về sao?"

"Chú trợ lý nói ba hoàn thành công tác sớm, nên trở về đầu tiên." Diệp Thanh Hà mở cửa phòng mật thất ra, ôm cô đặt ở bên trong, "Nha Nha cùng anh chơi trốn tìm được không?Anh tới phía trước tìm em, em không được ra ngoài nha."

Trốn tìm là cái gì?

Diệp Nha ngây thơ nhìn hắn, đối mặt với hai tròng mắt tràn ngập vội vàng kia, cô nhẹ nhàng gật gật đầu.

Diệp Thanh Hà sờ sờ đầu cô, bật đèn của phòng mật thất lên cho cô, ngay sau đó đóng chặt cửa lại.

"Tử Dục, đi thôi." Diệp Thanh Hà vươn tay dắt em trai.

Hắn nhìn chằm chằm bài tập trên bàn còn còn chưa chép xong.

Lúc sau cô đơn rũ mắt, bị bị anh trai kéo tay ra khỏi phòng.

Hết cách rồi, chờ ba hỏi, hắn sẽ nói là đã xé hết.

Mà nếu hắn có nghiêm túc viết xong hết, chưa chắc ba hắn sẽ dẫn hắn ra ngoài chơi......

Đối với việc người lớn nuốt lời, hắn đã sớm tập thành thói quen.

**

Hai người rời đi, cả không gian đều an tĩnh xuống.

Diệp Nha đứng ở cửa mật thất, tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh cửa dày nặng kia: "Anh?" Cô thử gọi một tiếng.

—— Không có ai đáp lại.

Khóe miệng Diệp Nha gục xuống, cẩn thận quay đầu nhìn về phía sau.

Mật thất nhỏ hoàn toàn là một phòng kín.

Trong phòng có một cầu trượt để trượt đến bên giường, xung quanh có vài lá thư, còn có đồ chơi cùng với một quyển album.

Diệp Nha cắn cắn môi, chậm rãi vươn chân nhỏ bước xuống cầu thang.

Cô biết đồ vật của người khác không thể động, nên ở trên cầu trượt chơi một lát, sau đó tay chân Diệp Nha nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thật cẩn thận thò nửa cái đầu nhỏ ra.

Không có người, xác nhận an toàn.

Diệp Nha đi ra ngoài, kéo ghế dựa ra bò lên trên bàn học.

Trên bàn còn bài tập của Diệp Tử Dục chưa chép xong, cô nghiêm túc đếm đếm, cũng chỉ có ba bài ngữ văn nữa chưa xong.

Diệp Nha cầm lấy bút nghiêm túc đọc đề, bắt đầu làm bài thứ nhất.

Phần toán học có 10 bài, đều là những phép tính cộng trừ rất đơn giản, cái này chắc không làm khó được Nha Nha của chúng ta, cô rất nhanh viết xong, tới trang thứ hai.

Cày đồng giữa ban trưa, (.........)

Diệp Nha viết xuống chỗ trống "mồ hôi thấm xuống đất".

(.............)

Xứ xứ văn đề điểu.

"Xuân miên bất giác hiểu (*)......" Diệp Nha cầm bút, một bên niệm, một bên ngay ngắn viết xuống chỉnh câu thơ.

* Hai câu thơ đầu trong bài thơ trích trong bài thơ "Xuân hiểu" của nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên.

Xuân hiểu

Xuân miên bất giác hiểu,

Xứ xứ văn đề điểu.

Dạ lai phong vũ thanh,

Hoa lạc tri đa thiểu?

Dịch nghĩa

Say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng

Khắp nơi vang lên tiếng chim hót

Đêm qua có tiếng gió và mưa

Hoa rụng không biết bao nhiêu?

Còn lại một bài.

Nhân chi sơ, (...............)

"Nhân chi sơ...... Nhân chi sơ." Diệp Nha cắn đầu bút tự hỏi hồi lâu, trong đầu chợt lóe lên, ở trên mặt giấy viết xuống ba chữ ——

Nhân chi sơ, tính bổn ác. (*)

* "Nhân chi sơ, tính bổn ác" là học thuyết tính ác của Tuân Tử, ông đưa ra một tư tưởng trái ngược với tư tưởng của Khổng Tử và Mạnh Tử là "Nhân chi sơ tính bản thiện"

Chú hệ thống nói, "nhân chi sơ, tính bổn ác", cho nên cô muốn từ nhỏ phải trở thành bảo bảo chuyện làm việc xấu!

Viết xong, Diệp Nha khép sách vở lại, một lần nữa trốn vào trong mật thất.

Diệp Nha vừa bước chân tiến vào, Diệp Tử Dục sau lưng liền trở lại.

Tiểu thiếu niên cúi đầu lo sợ, thoạt nhìn không có tinh thần, hắn héo héo ủ rũ cầm lấy sách bài tập, lại lần nữa chạy xuống dưới lầu.

Phòng khách to lớn trống vắng không tiếng động, nam nhân ngồi ở trên sô pha sừng sững một thân đen như mực, mặt mày lạnh lùng, khí thế của hắn âm trầm, áp bức làm không khí cũng trở nên lạnh giá đông cứng.

Diệp Thanh Hà thẳng tắp đứng ở trước mặt hắn, trên mặt không cười, cả người đều lộ ra thập phần khẩn trương nghiêm túc.

Diệp Lâm Xuyên mặt vô cảm xem bài thi, rút bút máy màu đen ra, một tay vặn nắp bút, một chữ ký cứng cáp đầy nội lực rơi xuống trang giấy.

"Xem ra lúc ba không có ở đây con cũng rất tiến bộ." Diệp Lâm Xuyên đưa bài thi qua, "Thứ bảy để trợ lý Lưu đưa các con đi ra ngoài, muốn cái gì có thể nói cho hắn."

"Cảm ơn ba." Diệp Thanh Hà tiếp nhận bài thi, an tĩnh lui sang một bên.

"Tử Dục."

Diệp Tử Dục vừa ngẩng đầu, đối diện với dư quang Diệp Lâm Xuyên vừa đảo tới.

Hắn trời sinh lãnh đạm, phàm là những người như vậy, cho dù có là con trai của chính mình cũng ít ôn nhu dịu dàng.

Diệp Tử Dục khẩn trương cắn môi dưới, bóp bóp sách bài tập, từng bước một dịch đến trước mặt hắn.

Diệp Lâm Xuyên bên môi nở ra một nụ cười nhạt, bàn tay to hung hăng xoa nhẹ trên đầu hắn, "Khẩn trương như vậy làm gì, ba cũng không ăn con." Ngữ khí nam nhân trầm thấp thả lỏng không ít, nhìn sách bài tập trên tay hắn tức khắc hiểu rõ, "Bài tập chưa viết xong?"

Diệp Tử Dục thấp đầu không nói lời nào.

"Đưa ta xem." Diệp Lâm Xuyên một tay đem sách bài tập lại.

Da đầu Diệp Tử Dục tê dại, một sự nóng nảy từ lòng bàn chân vụt ra, hô hấp hắn dồn dập, đồng tử co chặt, nhịn không được mà muốn thét chói tai, vì áp lực này mà cả cổ đều nôn nóng, Diệp Tử Dục giơ tay cắn lên ngón tay của chính mình.

"Không sao đâu, ba sẽ không mắng con." Diệp Lâm Xuyên kéo xuống hắn tay, ôm con trai nhỏ vào trong lòng ngực, "Để ba xem qua một chút có được không?"

Diệp Tử Dục hốc mắt hồng hồng, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Bầu không khí an tĩnh, Diệp Lâm Xuyên mở sách bài tập ra.

Diệp Tử Dục khẩn trương đến nỗi cổ họng đều đau, nhưng mà khi nhìn thấy nội dung ghi trên vở, cả người cứng đờ.

Viết xong rồi?

Mỗi một bài đều viết xong.

Chẳng lẽ...... là Diệp Nha làm?

Diệp Tử Dục kinh ngạc không nói ra lời.

Thời gian trôi đi, mặt mày Diệp Lâm Xuyên buông xuống, tầm mắt dừng lại ở một bài cuối cùng, ánh mắt hắn trầm ngâm, lúc sau khép lại sách bài tập, ngẩng đầu vỗ vỗ bả vai Diệp Tử Dục cổ vũ, "Tử Dục làm thật tốt."

Diệp Tử Dục cầm lấy vở, ngơ ngác rời đi.

"Thanh Hà, tới thư phòng một chút." Diệp Lâm Xuyên đứng dậy, bóng dáng cao lớn nháy mắt bao phủ cả người Diệp Thanh Hà.

Hắn không nói chuyện, đi theo phía sau Diệp Lâm Xuyên.

Trong thư phòng.

Đôi mắt thâm thúy của Diệp Lâm Xuyên lẳng lặng nhìn thẳng vào Diệp Thanh Hà, " Trong khoảng thời gian ba không ở nhà, có người tới nhà của chúng ta?"

Bả vai Diệp Thanh Hà run lên, mồ hôi lạnh bỗng chốc tiết ra.