Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 132: Nữ vương thần minh (34)



Sau khi rắc cơm chó toàn quốc, Nhàn Vũ cùng Hoàng Sư cùng nhau về cung điện. Nhìn hai người nhanh chóng đi về xe ngựa, cuối cùng Họa Lan cũng không nhịn được nữa. Đập tan một miếng gỗ, trong lòng cô cuộn cuộn nổi cơn giông oán trách. Trong đầu lại luôn vang vọng một tiếng nói: Hắn đáng lẽ ra là người của ngươi, ngươi siêu việt hơn đám người cổ đại này. Ngươi có quyền điều khiển thế giới này hơn cô ta.

Trong đầu Họa Lan luôn xuất hiện cái ý tưởng này có thể là vì cô ta trong quá khứ là một người tầm thường không có tiếng nói trong gia đình, tình yêu lẫn công việc vậy nên mới tạo ra hoang tưởng này, cũng có thể là Thiên Đạo bắt ép cô ta một phần nào đấy. Dù sao  cái cốt truyện nó cũng đã lệch bánh đi đến cả một diễn biến khác rồi.

Vừa quay về phủ, cô ta đã lao vào trong thư phòng lôi ra một cái sáo nhỏ. Thổi vào một hơi, không nghe được gì nhưng rất nhanh từ ngoài cửa sổ nhảy vào một nam nhân mặc hắc bào.

Cả người như hòa nhập vào màn đen nhưng khuôn mặt lại rất nổi bật đôi mắt đen như mê hoặc người khác. Về đường nét gương mặt không giống những nam nhân khác trong thế giới này mà trông vô cùng đanh thép và cứng cỏi.

Nếu so với Hoàng Sư thì cũng coi như chỉ kém hơn một chút. Vì Hoàng Sư nhìn rực rỡ như mặt trời, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác. Trong đôi mắt mang theo sự quyến rũ người khác khiến ai cũng khó rời mắt được.( Thật ra chỉ là trước mặt vợ thôi. Còn không có vợ ở đấy là lật mặt đó:v.Báo trước tin ai thì tin đừng tin nam chủ, hắn gian lắm:)))))  Còn người này lại mang theo dáng vẻ cường tráng cương trực nhưng lại hơi cứng nhắc.

Đây là người mà "Họa Lan" (Chủ thể) đã gặp được từ trước vì có ngoại hình đẹp mà mang về khi mà làm ăn mày. Nhưng do quá cứng đầu mà bị nhốt ở một căn nhà bỏ hoang không ai để tâm.

Khi ở trong trong căn nhà đó may mắn gặp được một người bị thương rồi cuối cùng có cơ duyên với võ thuật. Rồi cứ trầm mặc như thế vừa luyện võ vừa ra ngoài tự mình sinh sống.

Còn vì sao đầu quân cho Họa Lan thì là do một lần cô ta cứu hắn khỏi đàn sói trong rừng. Tuy vẫn nhớ món nợ cũ nhưng dù sao một lần giết một lần cứu cũng hòa nên không tính toán nhưng rồi lại gặp kẻ thù truy sát lại một lần nữa gặp Họa Lan (cả hai lần đều là người đã xuyên không sang vì mọi người có thể nghĩ vì sao một kẻ vô lại như chủ thể có thể cứu người) mà thoát chết nên mới thế này.

Xong rồi thấy cô ấy đối xử tốt với mọi người xung quanh thành ra cũng cảm thấy cô là người tốt nhưng không phải là tình yêu.

Nếu để Nhàn Vũ thấy cảnh này nhất định sẽ thốt lên một câu:Sức mạnh của cốt truyện.

Chứ không vì sao lần nào cũng là Họa Lan chứ không phải là bất kì người khác?

- Có việc gì?

Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng hỏi nhưng bây giờ Họa Lan lại đang vô cùng tức giận liền nhanh chóng nói to:

- Mau giúp ta giết hoàng đế.

- Giết hoàng đế? Vì sao? Đó không phải tỷ tỷ của ngươi sao?

- Nếu cô ta là tỷ tỷ của ta đã không đối xử với ta như vậy. Giết cô ta đi nhưng hãy để lại người bên cạnh cho ta.

Ngẫm nghỉ một lúc, hắn cuối cùng đành đồng ý nhưng bảo phải lên kế hoạch phải tầm tháng nữa mới có thể thực hiện.

Giờ đây, Họa Lan cũng đã bình tĩnh lại. Cô ta cũng biết muốn giết hoàng đế cần phải lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ nên đồng ý với hắn. Sau đó cô ta sắp xếp quân của mình để tạo phản.

Hắc y nam nhân liền biến mất còn Họa Lan thì đầy căm hận cùng mưu tính nghĩ nở một nụ cười hiểm độc: Tỷ tỷ cô không thoát được đâu.

Bên này, Nhàn Vũ lại nghịch khối lỗi, cô định khắc thành một đoàn người để cho đám người trong giáo kia tập luyện.

Nhìn những con rối mà mình làm rồi quay sang nhìn hoàng sư làm trong y hệt nhau. Nhàn Vũ không thể nào không cảm thán tiểu phu quân nhà mình cũng thật giỏi.

- Không có gì, chỉ là đang nghĩ xem nên cho anh làm việc gì để kiếm được nhiều tiền thôi.

- Vậy á. Thế thì thật ra anh đang có một nghề mà vẫn đang giúp anh vừa có tiền, vừa có thể khiến bản thân luôn vui vẻ đó.

- Việc gì thế?

Làm sao có việc làm mãi không chán được. Là người làm gì sau một thời gian dài rồi cũng sẽ không nhịn được mà cảm thấy mệt mỏi, không muốn làm như lúc ban đầu?

- Làm người của em đó.

Nói đến đây, đến lượt Nhàn Vũ cạn ngôn. Giờ phút này mà Hoàng Sư nhà cô còn biết thả thính luôn. Hay thật đấy, có chút cảm giác không nên thả cái nhân cách này của anh ra.

Nhưng rồi dù gì cũng thành như này rồi cũng không thể làm gì khác được. Nhìn cái khuôn mặt có chút trong sáng lại xảo quyệt này, Nhàn Vũ không nhịn được lại tiến tới trêu ghẹo.

Dẹp hết đống đồ kia ra, cô tiến đến ôm anh, môi chạm môi. Chuẩn bị quấn quýt với nhau, hôn một lúc, truyền ít linh khí vào trong cơ thể hắn. Vừa để Hoàng Sư phản ứng lại, Nhàn Vũ lại liền tách ra chạy ra ngoài.

Cô biết nếu cứ để thế nhất định mình không thoát được. Vậy nên đánh bài chuồn trước. Trước khi đi còn không quên bồi thêm một câu:"Giờ vẫn còn sớm mà."

Mất một lúc để Hoàng Sư tự hiểu được tình huống của mình lúc đó. Anh cảm thấy tức đến phát cười, trong lòng lại không ngừng nghĩ đến cô rồi lại không biết nên tính toán với cô như thế nào.

Trong lòng bỗng dưng nghĩ đến lúc mình hôn cô vào đêm hôm trước lại quyết định đêm nay không trị cô hắn không chịu được.