Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 48: Thiên hạ vô song (10)



Sau cùng Hạ Vũ Phỉ vẫn phải buông tay ra, không cam lòng lui ra phía sau một bước, trông có vẻ vô cùng tủi thân. Bạch Nham lại không rảnh đi quan tâm nàng, ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm Lâm Đạm trong huyết trì. Hắn đang chờ một kết quả, nếu Lâm Đạm có thể kiên trì được, hắn sẽ phóng cho nàng một con ngựa*, nếu như nàng mất đi lý trí, hắn sẽ đưa nàng đi hoàng tuyền ngay.

* ý là tha cho Lâm Đạm một con đường sống.

Quá trình chờ đợi cực kỳ lâu, thấm thoát một ngày đã trôi qua, ánh mặt trời chiếu xuống cửa hang đã bị ánh mặt trăng thay thế, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Đạm. Nàng không hề động đậy, thậm chí không có cả hô hấp, đứa trẻ trong ngực nàng cũng nằm yên, chỉ có Tu la đao là đang hút từng giọt từng giọt máu trong huyết trì, thân đao màu trắng bạc đã nhiễm đỏ, thỉnh thoảng có ánh đỏ hiện lên ở lưỡi dao sắc nhọn, vô cùng mê người.

Bạch Nham lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, ánh mắt dán chặt không hề rời khỏi khuôn mặt Lâm Đạm. Hắn rất ít khi có kiên nhẫn như vậy với một việc hay một người nào đó, sẵn sàng lãng phí nhiều thời gian như vậy để chờ đợi một người không biết kết quả.

Hạ Vũ Phỉ đứng đến mệt mỏi, lúc này đã ngồi sụp dưới đất, tố cáo: “Sư phụ, rõ ràng Lâm Đạm tu luyện công pháp tà ma, người xem, nàng ta còn đang hút máu!”

“Chớ có quấy nhiễu người khác.” Bạch Nham thấp giọng ra lệnh.

Hạ Vũ Phỉ ngân ngấn nước mắt, nhìn bóng lưng sư phụ mình muốn khóc nhưng không khóc được, hy vọng hắn có thể ngoảnh đầu lại nhìn mình, nhìn thấy mình uất ức. Có điều Bạch Nham không hề quay đầu lại, cũng chưa từng dời ánh mắt đang dán chặt trên người Lâm Đạm. Hắn biết, trước trời sáng mình có thể chờ được một kết quả, vì thế áo bào trắng phồng lên, ngưng tụ khí tức, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.

Dưới ánh trăng trong veo, Lâm Đạm chậm rãi mở mắt ra, nhưng không vội kiểm tra Tu la đao đỏ thẫm, mà vén vải rèm lên kiểm tra đứa trẻ trong lòng ngực, sau đó khẽ mỉm cười. Ngày hôm qua hơi thở của đứa trẻ còn yếu ớt, giờ đã trút khỏi vẻ xanh tím, trở nên trắng nõn đáng yêu, vì cả người ngâm trong sinh khí, nó có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, mặc dù mắt không mở ra, nhưng mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Lâm Đạm, vì thế dùng cái tay bé xíu nắm lấy đầu ngón tay nàng.

Trẻ con chả có bao nhiêu sức, nhưng cái nắm nhẹ nhàng này tựa như nắm ở đầu tim, làm cho đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của Lâm Đạm ấm lên.

Mãi cho đến lúc này Bạch Nham mới phát hiện điểm lạ ở đứa trẻ. Rõ nó là bị giục sinh ra, chưa đủ tháng, hôm qua lại bị xóc nảy như thế, theo lý mà nói đã chết từ lâu. Nhưng mà giờ nó không những không chết, mà còn tràn đầy sức sống, có thể thấy lúc đánh nhau và ngồi thiền Lâm Đạm không quên truyền sinh khí bồi bổ nó.

Bạch Nham hiểu rõ kết quả của sự mất cân bằng hai khí, vì thế trong lòng càng chấn động. Hạ Vũ Phỉ đứng ở sau lưng Bạch Nham bị cả người toàn là máu của Lâm Đạm hù dọa, nhịn không được hít một hơi lạnh.

Lúc này Bạch Nham mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi thu lại nội lực, từ từ hà ra một ngụm khí. Hiện giờ bộ dạng người này cực kỳ giống Tu la nhuốm máu, nhưng hắn lại cảm thấy Phật Tổ niêm hoa vi tiếu* cũng có lẽ giống như thế. Hắn không thể không thừa nhận, lúc Lâm Đạm rũ mắt chăm chú nhìn đứa trẻ khẽ mỉm cười, làm dậy trái tim lâu rồi chưa dao động của hắn run lên.

*Phật Tổ niêm hoa vi tiếu: Phật Tổ cầm hoa mỉm cười đây là một giai thoại thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giải Ca Diếp phá nhan mỉm cười (Theo tuongphatgo.vn).

“Nếu ta đoán không sai, thành chủ thành Bất Lão này hẳn là Độc Cô Hồng mười năm trước biến mất không chút dấu vết, người ta gọi là Độc nương tử, chuyên bắt trẻ con để tu luyện công pháp tà ma.” Thấy Lâm Đạm cầm đao lên không để ý mình, Bạch Nham chủ động mở miệng giải thích nghi hoặc cho nàng.

Lâm Đạm đi đến bên cạnh cối đá, nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ còn lại đã bị chưởng của Độc Cô Hồng đánh thành một vũng máu, ánh mắt u ám.

Bạch Nham chậm rãi đi đến bên cạnh người, thở dài nói: “Võ công có cao hơn nữa, ngươi cũng không cứu được tất cả mọi người, đừng có tự chuốc lấy phiền phức.”

Lâm Đạm liếc hắn một cái, lại cúi nhìn đứa trẻ đang mút tay trong lòng ngực, lúc này mới phi người nhảy lên mặt đất. Mấy võ giả trong địa cung đều chạy đi hết. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Vũ Phỉ, những nữ tử không mang thai đều chạy trốn đi, nữ tử mang thai thì được nàng ta sắp xếp ở trong một mật thất, trong lòng run sợ chờ đợi tin tức.

Lâm Đạm cũng không quản nhiều, lập tức rời khỏi chỗ này.

Hạ Vũ Phỉ túm chặt tay áo Bạch Nham, xin hắn ở lại cùng chính mình sắp xếp ổn thỏa cho những nữ tử đó nhưng bị Bạch Nham từ chối. Nhiệm vụ hàng đầu của hắn hiện tại là trông chừng Lâm Đạm, chuyện khác hắn cũng không định quản nhiều. Hạ Vũ Phỉ vì muốn thể hiện sự lương thiện của mình, mặc dù trong lòng rất muốn bỏ lại nữ nữ nhân này đi theo sư phụ, có điều đành phải miễn cưỡng kiềm chế. Cuối cùng, Bạch Nham gửi một phong thư cho sư môn, để bọn họ phái người tới thành Bất Lão giải quyết hậu quả, chuyện này mới được hạ màn.

Sau khi Lâm Đạm rời khỏi thành Bất Lão, không có đan dược bất lão, bá tánh trong thành đều lộ ra vẻ già nua, rồi nhanh chóng chết đi. Thì ra bọn họ đã bị đan dược của Độc Cô Hồng khống chế từ lâu, vì bảo dưỡng thanh xuân mãi, bọn họ đi tìm kiếm nữ tử trẻ tuổi và trẻ con mới sinh khắp nơi cho nàng ta. Bá tánh ở gần thành Bất Lão bị mất nữ nhân và trẻ con một cách khó hiểu, dần dà cũng dọn đi mất.

Ba ngày sau, Lâm Đạm cùng Bạch Nham đi vào một trấn nhỏ yên bình, tìm một khách điếm ở. Lâm Đạm tắm rửa như lần trước, thay một bộ y phục màu đen tiếp tục đi dạo phố. Dung mạo nàng xinh đẹp, dáng người cao gầy, một tay ôm trẻ nhỏ, một tay cầm đại đao, tất nhiên là hết sức bắt mắt, còn có một khuôn mặt tuấn tú của Bạch Nham đi theo ở phía sau, càng khiến cho người ta chú ý.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, một phụ nhân đứng ở sau quầy nhìn chằm chằm đứa trẻ trong lòng ngực nàng, mắt ứa nước mắt, vẻ mặt đau thương, khiến Lâm Đạm quay đầu lại nhìn nàng ta. Có lẽ nàng ta bị dọa sợ, vội vàng dùng tay áo che mặt, giả vờ khảy bàn tính.

Lâm Đạm tiếp tục đi về phía trước, dường như không chút quan tâm nhưng đêm đến lại lẻn đến cửa hàng này, đứng trên nóc nhà lắng nghe phụ nhân nói chuyện với trượng phu.

“Nếu con của chúng ta không bị bắt mất, hẳn giờ đã được năm tuổi rồi nhỉ?” Phụ nhân thương cảm nói.

“Đều do ta, không nên dọn đến ở gần thành Bất Lão. Đại phu nói ta bị tổn thương gốc rễ, đời này không sinh con được nữa. Thúy Nga, nếu không ta viết thư hòa ly để sớm nàng tái giá, có lẽ kiếp này còn có thể có được một đứa con. Ta để lại cửa hàng này cho nàng, tiền bạc trong nhà cũng để lại cho nàng luôn, suy cho cùng là ta hại nàng.” Trượng phu nghẹn ngào nói.

Phụ nhân bừng bừng tức giận nói: “Phu quân, chàng đang nói mê sảng cái gì đó! Nếu không phải vì ta, làm sao mà chàng biến thành dáng vẻ hiện giờ chứ! Đừng nói nữa, hai ta cùng nhau sống tốt, con cái gì đó, sau này đừng ai nhắc tới nữa! Chỉ cần đời này chúng ta làm nhiều việc thiện tích đức, kiếp sau có thể làm vợ chồng, có thể có con cháu phụng dưỡng, chàng đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Trượng phu kia một lúc lâu không nói gì, qua thật lâu mới áp lực bật khóc. Chốc sau, tiếng khóc của người vợ cũng láng máng vang lên, hết sức bi thương.

Lâm Đạm đứng trên nóc nhà một lát, sau đó phi người rời đi, lúc này Bạch Nham ẩn người trong bóng đêm mới đi ra, nhìn bóng lưng nàng không hề chớp mắt, biểu cảm phức tạp.

Lâm Đạm ở trong trấn nhỏ đợi bảy tám ngày, từ từ tìm hiểu lai lịch của hai vợ chồng. Năm năm trước bọn họ chuyển đến đây, thường làm việc thiện tích đức, là người ngay thẳng, trong nhà có tiền lại thích làm việc thiện, ai có khó khăn đều sẵn sàng giúp đỡ, rất nhanh được người địa phương khen ngợi, cũng coi như là hương thân đức cao vọng trọng. Đáng tiếc năm nay hai người gần bốn mươi tuổi mà không có con cái, rất cô đơn.

Lâm Đạm một mặt dò hỏi tin tức một mặt âm thầm quan sát, xác định hai phu thê họ là người lương thiện mới nhân đêm tối đặt đứa bé ở cửa cửa hàng, sau đó bắn ra một viên đá đập vào cửa sổ của hai người. Do hai người từng bị hãm hại, nên hết sức cảnh giác, vội cầm gậy chạy ra ngoài, thế nhưng lại thấy có một giỏ tre nhỏ ở bậc thang trước cửa nhà mình, bên trong có một đứa bé trai trắng trẻo đáng yêu đang nằm, không khóc không quậy, còn chớp chớp đôi mắt long lanh, tròn vo nhìn bọn họ.

“Phu nhân, phu nhân ơi, mau đến đây nhìn xem cái gì này!” Giọng nam nhân run run.

Ánh mắt phụ nhân nhìn chăm chăm đứa trẻ, đẩy nam nhân ra, đôi tay run rẩy ôm đứa trẻ lên, cẩn thận kiểm tra, xác định không có vết thương ngoài da và khuyết tật trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thấy dưới đáy rổ đặt một tờ giấy, mặt giấy viết một hàng chữ rồng bay phượng múa —— Đứa trẻ không cha không mẹ, xin hãy thay ta mặt chăm sóc, đa tạ.

Phụ nhân nhìn xung quanh bốn phía, vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ sớm đã bị sự mừng rỡ thay thế, vội vàng ôm đứa bé quỳ xuống, nức nở nói: “Cảm ơn ân công, cảm ơn ân công, hai ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này! Cảm ơn, thật sự cảm ơn!” Một ngàn một vạn câu cảm ơn cũng không thể biểu đạt sự xúc động của nàng ta lúc này.

Trượng phu của nàng lúc này cũng hoàn hồn lại, bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh kêu vang mấy cái, thoáng chốc nước mắt rơi trên bậc thang.

Trong miệng ai cũng nói đừng nhắc tới con cái nữa, nhưng bọn họ nằm mơ cũng muốn một đứa con, cũng đã từng nghĩ, nếu một ngày nào đó trong lúc đi trên đường tình cờ nhặt được một đứa trẻ, đúng là việc đáng mừng cỡ nào! Hiện giờ giấc mơ đã trở thành sự thật, hai người phấn khởi đến không nhịn được khóc rống lên, thấy đứa trẻ nhíu mày, hình như bị dọa rồi, vội lau nước mắt, nhanh chóng chạy vào nhà, nấu cháo cho đứa bé ăn. Chắc chắn bọn họ sẽ chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, đối xử với nó như con ruột.

Cùng lúc đó, Lâm Đạm đã rời khỏi trấn nhỏ, đi được ngàn dặm rồi. Bạch Nham đi theo nàng, ánh mắt nhìn nàng ngày càng chăm chú và càng ngày càng thâm thúy. Hai người đi vào một thành trì phồn hoa, đến một khách điếm, muốn thuê hai gian thượng phòng. Lúc trả tiền phòng, Lâm Đạm sờ túi tiền, nháy mắt khuôn mặt cứng đờ.

“Cảm ơn khách quan, bốn đồng bạc ạ.” Tiểu nhị cười hì hì mở lòng bàn tay ra.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm Bạch Nham, khuôn mặt căng thẳng.

Hai người đối mặt với nhau, giằng co không động đậy.

Bạch Nham để nắm tay bên môi, khẽ cười nói: “Sao thế, không đủ bạc đúng không?” Một bán bộ tông sư nghèo đến nỗi không trả nổi tiền thuê nhà cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Lâm Đạm liếc nhìn hắn, sau đó không nói gì mà đi ra khỏi khách điếm. Không có tiền, ngủ trên cây cũng được.

Bạch Nham giữ chặt nàng lại, khẽ cười nói: “Đừng đi, tiền phòng ta trả trước cho ngươi, chờ ngươi có tiền trả lại ta cũng không muộn.”

Trong khi nói chuyện, khách điếm vang lên tiếng ồn ào, có người cao giọng nói: “Vị bán bộ tông sư Đông Thánh giáo kia thật khó lường, chẳng những đánh trọng thương Tứ trưởng lão của thành Liên Vân, còn một đao chém chết Độc Cô Hồng. Sợ là các ngươi không biết, đồ ác ôn Độc Cô Hồng đứng đầu bảng truy nã giang hồ, thủ cấp của ả có thể bán được năm vạn lượng hoàng kim, có rất nhiều nhà giàu vọng tộc bị ả bắt cóc con cái, hận ả đến tận xương tủy, có điều không biết làm sao mà cả người ả toàn là độc, khó đối phó lắm, còn là bán bộ tông sư cao thủ tuyệt đỉnh, cho nên mười năm qua, chẳng ai có thể bắt được ả.”

“Ối, năm vạn lượng hoàng kim nhiều như vậy hả? Nếu đưa thủ cấp cho ta, há chẳng phải ta phát tài rồi?” Bên cạnh có người ngạc nhiên kêu lên.

“Ngươi cái đồ tầm thường này, làm sao cứ nghĩ về tiền mãi vậy? Người ta là bán bộ tông sư chém người xong đi ngay, không quan tâm thủ cấp, thủ cấp là do Thánh nữ Đông Thánh giáo mang đến Liên Minh Giang Hồ, xóa bỏ án kiện, rút lại danh sách, một phân tiền cũng không lấy. Như đã nói, vị bán bộ tông sư của Đông Thánh giáo vừa mới thăng cấp đã đánh trọng thương Tứ trưởng lão, còn giết Độc Cô Hồng, nên biết hai vị này đều là người giang hồ lão luyện tu vi cao thâm!”

“Không ổn, không ổn, hậu sinh khả uý*!” Mọi người xung quanh liên tục tán thưởng, Lâm Đạm cau mày nhìn Bạch Nham, lên án hắn: “Ngươi không nói với ta, thủ cấp người nọ rất đáng tiền.”

* bằng nghĩa sóng sau xô sóng trước.

Bạch Nham muốn cười lại cố nhịn xuống, lấy lòng nói: “Lần sau ta nhất định sẽ nhớ nhắc nhở ngươi, tiền tiêu mấy ngày gần đây tính trên đầu ta đi.”