Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 52: Thiên hạ vô song (14)



Khoảng chừng một canh giờ lau Lâm Đạm với giết hết tất cả những người bệnh trong thành, những nơi nàng đi qua có người chạy trốn, nhưng càng có nhiều người rơi nước mắt quỳ sụp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm nói cảm tạ. Bệnh tình của bọn họ đã bước sang giai đoạn cuối, cứu cũng không thể cứu, hơn nữa còn ăn thịt nhiều người như thế, càng không đáng được cứu, chi bằng chết đi rồi rồi.

Sau khi chắc chắn trong thành không còn một người bệnh nào sống sót, Lâm Đạm vào đặc thù công pháp của mình không sợ vi khuẩn, lại mang những thi thể dưới đất gom vào một chỗ, châm lửa thiêu đốt.

Thực ra thì trước khi nàng đến, mỗi ngày trong ôn thành này đếu có người bệnh tự sát, nhưng vì muốn giữ số lượng nhất định, Viêm Triệu Thiên sẽ đẩy nhiều người dân trong thành xuống hơn nữa. Hắn không cho phép dân trong thành của mình rời khỏi, cửa thành chi cho đi vào chứ không được phép ra, biến nơi này thành một bãi săn thú, tùy tiện cướp đoạt tính mạng con người làm trò mua vui. Nếu có một ngày bách tính trăm họ trong thành không còn ai sống sót nữa hắn sẽ đổi một thành trì mới tiếp tục chơi đùa, dù sao phụ thân hắn cũng là người cai quản hai quốc gia rộng lớn, chẳng bao giờ quan tâm đến một Ôn thành nhỏ bé này.

Người đứng trên đỉnh cao chưa bao giờ nhìn thấy và thấu hiểu những khó khăn vất vả của dân đen phía dưới, nhưng chẳng còn cách nào khác, đây chính là hiện thực đương thời của Đông Đường đại lục, cũng chính là quy luật của tự nhiên, những người thích ứng được thì mới có thể sống sót.

Cột khói đen ngút trời từ từ dâng lên, Lâm Đạm đứng trước đống lửa, vẻ mặt trầm tĩnh lạ thường, không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì. Chiếc đao Tu la của nàng đã biến thành màu đen, đó là hậu quả của việc hút quá nhiều máu tươi. Mấy người Pháp Chiếu vội vàng ngồi xếp bằng xuống đất ngâm tụng độ hóa vong hồn, đằng đẵng suốt mười một năm trời, lúc này hắn cuối cùng được như ước nguyện.

Bạch Nham thả đứa nhỏ không còn khóc nháo trong ngực xuống đất, lại cởi trói cho tất cả người nhà của nhóc, cho bọn họ rời đi, sau đó nhìn về phía bóng lưng bất khuất cao ngất của Lâm Đạm, ánh mắt thấp thoáng ánh nước.

Mắt thấy tất cả thi thể đều đã đốt thành tro, Lâm Đạm mới nhảy lên tường thành, lập tức rời đi. Khi đi ngang qua chỗ Bạch Nham, nàng gằn từng câu từng chữ rõ ràng: “Nếu một ngày nào đó ta cũng biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này, xin ngươi nhất định phải giết ta!’’

Bạch Nham trầm mặc một lúc lâu vẫn không đáp lại, thấy nàng một chăm chú nhìn mình với vẻ mặt quả quyết, mới khàn khàn giọng nói: “Được.” Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau xót mơ hồ, dường như đã thiếu đi góc nào đó.

Pháp Chiếu đại sư nghe được những lời này lại mở mắt ra, thở dài nói: “A di đà phật, thiện tai thiện tai!’’

Lâm Đạm tiếp tục đi về phía trước, binh tướng bảo vệ thành cầm đao kiếm chỉa về phía nàng nhưng không một ai dám bước đến gần. Cả người nàng bị máu tươi thấm ướt, đi một bước lại lưu lại dấu chân dính máu trên mặt đất, nhìn qua giống hệt như một con ác quỷ. Đi ra ngoài thành khoảng chừng mười mấy trượng, nàng bỗng nhiên dừng lại, cất cao giọng nói: “Ta là Lâm Đạm, tất cả các ngươi có thể nói cho Viêm Hoàng biết người là do ta giết, nếu hắn muốn báo thù, ba ngày sau hãy đến đỉnh núi Côn Luân tìm ra, chúng ta sẽ đánh một trận, không màng sống chết!’’

Cuối cùng nàng vẫn không muốn liên lụy đến người khác, để lại lời tuyên chiến với Viêm Hoàng. Đây là quy củ từ xưa trong chốn giang hồ, một khi một bên đưa ra lời tuyên chiến, trước khi quyết chiến phân rõ thắng bại, đối phương không thể giở thủ đoạn âm thầm trả thù. Nếu nàng thắng, mọi người có thể sống yên ổn không xảy ra chuyện gì, còn nếu nàng thất bại, Đông Thánh giáo chỉ có thể tự mình cầu phúc.

“Nàng chính là tân đại tông sư Lâm Đạm!’’ Một tên lính hô lên.

“Nhanh, nhanh đi đưa tin cho bệ hạ Viêm Hoàng được biết!’’ Tất cả mọi người trở nên hỗn loạn, còn Lâm Đạm sớm đã cưỡi đạo kình phong rời đi. Ở dưới chân nàng, rất nhiều bác tính từ trong những căn nhà đóng chặt cửa ngõ chạy ra ngoài, chỉ về phía làn khỏi đang bốc lên ngút trời không ngừng nghị luận, biết được có người đã giết chết thành chủ, đốt cháy Ôn thành, tất cả bọn họ đều rơi hai nàng lệ nóng, sau đó đồng loạt quỳ xuống đất, thành tâm dập đầu khấu tạ vị ân nhân không biết danh tính kia. Nếu ân nhân không đến, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biến thành một trong những người bệnh nơi Ôn thành chết chóc kia, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong! Vị Viêm Hoàng kia đâu phải là người, rõ ràng hắn chính là Diêm La nơi địa ngục!

- --

Ba ngày sau, Lâm Đạm đã đứng chờ trên đỉnh núi Côn Luân, trong tay nắm chặt thanh đao Tu la đen nhánh.

Bạch Nham và Pháp Chiếu đại sư đứng sau lưng nàng, một người cau mày, vẻ mặt lo lắng; một người nhắm chặt hai mắt, trong miệng không ngừng miện kinh văn. Có thể nói cuộc chiến này không hề hồi hộp gay cấn chút nào, bởi vì Viêm Hoàng chính là cao thủ võ lâm thứ hai chỉ đứng sau Vân Đế, tu luyện công pháp “Liệt hỏa bạo viêm quyền”, chỉ cần hắn xuất một chiêu thì đã có thể san bằng một ngọn đồi nhỏ, hoàn toàn không phải là đối thủ mà một người vừa mới được tấn chức lên cảnh giới đại tông sư như Lâm Đạm có thể đối phó.

“Đến rồi.” Bạch Nham bỗng nhiên mở miệng.

Pháp Chiếu đại sư cũng lập tức mở mắt ra.

Chỉ có Lâm Đạm vẫn còn chậm hơn một nhịp, càng có thể thấy giữa các đại tông sư với nhau vẫn còn tồn tại một sự chênh lệch đáng kể.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, một nam nhân trung niên mặc một bộ y phục màu hồng đạp gió đi đến, sau khi tiếp đất còn để lại hai dấu chân thật sâu trên nền nham thạch cứng rắn, hắn nhìn về phía Lâm Đạm, nhàn nhạt nói: “Là ngươi giết con của ta?’’

Lâm Đạm giơ đao tiến lên: “Là ta.”

“Là ngươi thì tốt rồi!’’ Viêm Hoàng không nói hai lời lập tức tung ra một quyền, Lâm Đạm vội vàng đưa đao đón lấy nhưng lại bị luồng khí mãnh liệt điên cuồng ép phải lui về sau mấy trượng, trong miệng phun ra một ngụm máu đen nồng đậm. Nhưng trên mặt nàng vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn chút nào, thay vào đó trong ánh mắt lại tràn ngập ý chí chiến đấu hừng hực. Lúc này nàng đang phải đối mặt với một đối thủ rất mạnh, cho dù liều chết dùng hết tất cả nội lực và công phu của bản thân đi chẳng nữa cũng chưa chắc có thể đánh thắng đối phương. Nhưng không quan trọng, nàng thích cảm giác vui sướng tràn trề trong chiến đấu, nếu nhất định phải chết, được chết dưới tay một cao thủ võ lâm cũng là một loại vinh quang.

Nàng lắc lư thanh đao Tu la trong tay, mượn luồng khí phun ra từ mũi đao bay về phía trước, chiến đấu tay đôi với Viêm Hoàng. Sau khi liên tiếp tung ra mấy chiêu, nàng hoảng hốt phát hiện, công pháp của Viêm Hoàng khiến cho toàn thân hắn cứng như sắt, đã đạt đến trình độ đao thương bất nhập, Tu la đao của nàng hoàn toàn bị Liệt hoả bạo viêm quyền đối đối phương khắc chế gắt gao.

“Hôm nay ta sẽ lấy đầu của ngươi làm lễ tế con ta trên trời có linh thiêng! Nhân tiện dạy cho ngươi bài học đắt giá, đừng bao giờ ỷ vào minh có thiên chất siêu phàm thì muốn làm gì thì làm, trên đời này, người lợi hại hơn ngươi vẫn còn rất nhiều!’’

Viêm Hoàng một quyền đánh ngã Lâm Đạm, sau đó lao xuống.

Lâm Đạm mạnh mẽ đập xuống mặt đất, vừa phun ra máu tươi vừa giơ thanh đao trong tay lên ngăn cản quyền cước mãnh liệt của Viêm Hoàng đang đánh đến. Lớp nham thạch dưới chân nàng đã vỡ vụn thành trăm mảnh, thậm chí còn lõm xuống thành một cái hố sâu, cảnh tượng cực kỳ thê thảm. Nhưng Viêm Hoàng cũng không cho nàng bất kỳ cơ hội xoay người nào, liên tiếp một quyền lại một quyền, không ngừng đánh về phía nàng, luồng khí dữ dội hung ác cào xé trong không khí phát ra tiếng rít gào chói tai.

Chiếc hố kia càng lúc càng sâu, chắc mấy chốc sẽ chôn vùi Lâm Đạm xuống đó.

Pháp Chiếu đã không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt nữa, Bạch Nham lại nhìn chằm chằm vào Viêm Hoàng, vẻ mặt lạnh lẽo như muốn đóng băng.

Bị thương càng nặng, sức sống trong cơ thể Lâm Đạm càng tràn trề dồi dào, tốc độ chữa trị cũng càng lúc càng nhanh, đồng thời tử khí cũng tăng lên một cách nhanh chóng, chuyển hóa thành cương khí. Mắt thấy Viêm Hoàng đang giơ quả đấm lên hung hăng đập về phía mình, nàng cắn chặt răng đẩy thanh đao Tu la về phía trước, lưỡi đao đen nhánh lóe sáng vừa vặn đối mặt với nắm tay của hắn, lại bất ngờ cắt thành một vết thương trên làn da cứng như sắt đá của hắn.

Trong lòng Viêm Hoàng hơi hoảng hốt, dường như hắn không thể phản ứng kịp thời, lại thấy lưỡi đao ấy đang nhằm vào cổ mình xông thẳng đến, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.

Không có quyền phong áp chế, Lâm Đạm lập tức nhảy ra khỏi chiếc hố sâu kia, thậm chí còn khua lưỡi đao trực tiếp về phía những chỗ hiểm trên người Viêm Hoàng. Lúc đầu Viêm Hoàng còn né tránh mấy cái, nhưng sau khi phát hiện nàng chỉ có thể cắt trên da thịt mình thành những vết thương không sâu, ngay cả máu cũng không thấy nên lập tức thả lỏng tay chân, tiếp tục triển khai những đợt tấn công mạnh mẽ.

Phong cách chiến đấu của hai người đều rất thô bạo, chỉ biết tấn công không biết phòng thủ, lại đều có thần công hộ thể, sinh mệnh cường hãn dũng mãnh, trận chiến này cứ thế kéo dài đến ba ngày ba đêm.

Lâm Đạm lấy tốc độ kinh người trưởng thành, mặc dù vết thương trên người đã chồng chất nhưng ánh sáng trong mắt lại có thể sánh với mặt trời trên bầu trời kia, vô cùng cuồng nhiệt. Nội lực Viêm Hoàng hùng hậu, đánh đến không biết mệt mỏi, chẳng qua là quần áo trên người bị thanh đao của Lâm Đạm cắt đến rách rưới, dáng vẻ nhìn qua hơi chật vật.

“Chẳng trách ngươi dám công khai đối địch với ta, hóa ra là đã tu luyện Tu la đao!’’ Dần dần Viêm Hoàng cũng nhận ra được công pháp Lâm Đạm đang sử dụng, trong lòng càng thêm kiêng dè. Hắn cũng không còn kiên nhẫn vật lộn đọ sức với Lâm Đạm nữa, vận dụng toàn bộ công lực của mình tập trung vào nắm tay phải của mình, lấy tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể phân biệt được xông về phía Lâm Đạm.

Lâm Đạm có thể nhìn thấy rõ quỹ đạo của nắm đấm kia, nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không thể tránh thoát, chỉ có thể vận chuyển toạn bộ công lực của mình lên thanh đao Tu La, rõ ràng chính là đấu pháp lấy mạng đổi mạng.

Pháp Chiếu cúi đầu xuống, niệm một câu Phật. Bạch Nham đột nhiên xông về phía trước một bước, ánh mắt xưa nay vẫn lạnh tanh đã trở nên đỏ bừng.

Quả đấm của Viêm Hoàng và lưỡi đao của Lâm Đạm gần như đồng thời đánh trúng thân thể của đối phương, chỉ nghe những tiếng răng rắc răng rắc vang lên liên tiếp, toàn bộ xương cốt của Lâm Đạm đều bị Viêm Hoàng bẻ gãy, còn Viêm Hoàng đã lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng lợi trong tay. Làn da hắn cứng rắn như sắt đá, Lâm Đạm tấn công ba ngày ba đêm cũng không thể để lại một vết thương nhỏ trên người hắn, sao có thể đánh trúng chỗ hiểm của hắn được cơ chứ?

Nhưng một tiếng “Phụt” khẽ vang lên, một tia máu bắn ra tán loạn giữa không trung, nhiễm đỏ hai mắt Viêm Hoàng. Hắn không thể tin nổi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỉ thấy thanh đao Tu la kia đã đâm thủng lồng ngực, trực tiếp xuyên thẳng vào tim hắn, máu tươi chảy theo hai mép thanh đao, sau đó từng giọt từng giọt bị lưỡi đao hút vào sạch sẽ.

“Sao, sao có thể như thế được?’’ Hắn líu ríu nói.

“Sao lại không thể, chẳng sẽ ngươi không hề chú ý đến sao? Trong ba ngày ba đêm đánh nhau vừa qua, mỗi một đao của ta đều dừng ở trên những chỗ hiểm của ngươi, hơn nữa vị trí không hề giống nhau, nhìn qua có vẻ rất hỗn độn nhưng thực ra sớm đã công phá phòng ngự của ngươi, chẳng qua là chưa từng cho ra một đòn trí mạng mà thôi. Hôm nay ta cũng muốn dạy cho ngươi một bài học đắt giá, đừng bao giờ ỷ vào việc mình võ công cao cường thì muốn làm gì thì làm, trên đời này, người lợi hại hơn ngươi vẫn còn rất nhiều!’’ Lâm Đạm rút thanh đao Tu la ra, cung kính đáp lại nói.

Không còn vật cản trở, càng nhiều máu tươi từ trong ngực Viêm Hoàng phun trào ra ngoài hơn nữa. Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm, chậm rãi ngã xuống, hoàn toàn tắt thở bỏ mạng. Lúc này Lâm Đạm mới phun ra một ngụm máu, cũng từ từ ngã xuống.

Bạch Nham lập tức xông về phía trước, vững vàng tiếp được nàng vào trong ngực mình, sau đó kinh hãi phát hiện toàn bộ xương cốt trên người nàng đều nát vụn, sờ vào chỉ còn cảm giác mềm nhũn, vô cùng kinh khủng. Hắn không dám lộn xộn chút nào, vừa để cho Pháp Chiếu trải cởi áo cà sa trải trên mặt đất vừa cẩn thận đặt Lâm Đạm nằm xuống.

Lâm Đạm phun ra rất nhiều máu tươi nhưng lúc nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ trên đầu lại nở nụ cười yếu ớt, con sống thật tốt!

“Đừng cười nữa, nằm im đi.” Bạch Nham rất thích nụ cười của Lâm Đạm nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết này của nàng cực kỳ chói mắt.

Đúng lúc này, hai tiếng xe gió đột nhiên vang lên, trên đỉnh núi Côn Luân bị cuộc chiến đấu ác liệt của hai người làm cho hoang tàn đổ nát không thể chịu nổi bất ngờ xuất hiện hai gã nam nhân cao lớn, một người mặc trang phục đạo sĩ màu lam, tư thái thần tiên bất phàm, một người mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh.

“Vân Đế, nàng ta chính là truyền nhân của Tu la, có lẽ ngươi biết phải làm gì lúc này chứ?’’ Hai người kia vừa mới mở miệng đã yêu cầu giết chết Lâm Đạm.

Lâm Đạm nhìn về phía Bạch Nham, nỉ non nói: “Ngươi là Vân Đế?’’

Bạch Nham nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay nàng, lại phân phó Pháp Chiếu trông coi bảo vệ nàng cẩn thận, sau đó xoay người lại, gằn từng chữ: “Chỉ cần một ngày nàng còn thanh tỉnh, ta sẽ bảo vệ nàng một ngày. Nếu hai người có gì bất mãn, cứ đến đây.” Vừa dứt lời, chiếc áo trắng dài đã trở nên phiêu bồng, khí thế tăng vọt, nội lực mạnh mẽ đến mức khiến không khí xung quanh bốc lên vặn vẹo, nhưng lại cẩn thận né tránh nơi Lâm Đạm đang nằm, bảo vệ nàng kín đáo không kẽ hở ở sau lưng mình.

Hai người này không ai khác chính là Tiêu Dao Tử đứng thứ năm và Ngụy Cừ đứng thứ tư trong giới giang hồ. Dựa theo lẽ thường, vừa rồi Lâm Đạm đã đánh chết Viêm Hoàng, tất cả những đất phong của Viêm Hoàng dĩ nhiên cũng sẽ thuộc về nàng. Nếu nàng bị người khác giết chết, toàn bộ thế lực dưới quyền nàng sẽ thuộc về đối phương, hai người này đột nhiên nhô ra, không phải vì nhân danh chính nghĩa mà là muốn cướp đoạt tài nguyên.

Nhưng có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ ngờ được rằng, một Vân Đế xưa nay vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt thích làm người đứng ngoài cuộc lại công khai đứng ra bảo vệ Lâm Đạm.