Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay

Chương 25



Thẩm Vãn Tình cũng cảm thấy không đúng lắm, cô nhíu mày, đang định đứng dậy thì ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt phụt, toàn bộ căn phòng rơi vào bóng tối. Ở trong đêm đen, các giác quan sẽ trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều lần.

Tiếng lục lạc khe khẽ không biết vang lên ở hướng nào, lúc gần lúc xa, nghe vô cùng rùng rợn cộng thêm luồng khí lạnh kia dần dần lan về phía trước thật sự làm sống lưng người ta lạnh toát.

"Lui về phía sau." Tạ Vô Diễn che trước người cô.

Hắn ngưng thần định kiểm tra xem sức mạnh này đến từ phương nào, nhưng vừa mới điều khiển nội lực, ấn chú đột nhiên đậm lên rồi nhanh chóng lan ra khắp người. Tạ Vô Diễn khẽ rên lên một tiếng, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh cuồn cuộn hiện lên. Thẩm Vãn Tình thấy hắn kỳ lạ, vừa duỗi tay ra đỡ đã thấy ấn chú kia lan đến cổ hắn, đã vậy còn đang tiếp tục bò lên trên.

Khoan đã, tại sao đột nhiên ấn chú lại phát tác mạnh mẽ như thế?

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay là trăng tròn. Chẳng lẽ...

Kẻ ẩn nấp trong bóng đêm kia dường như cũng phát hiện ra Tạ Vô Diễn lúc này đang suy yếu. Ngay lập tức, tiếng lục lạc càng to hơn, mỗi tiếng tựa hồ muốn đâm thủng màng nhĩ người nghe, làm cho hai người bọn họ cảm thấy đầu óc đau như sắp vỡ ra.

"Rắc..."

Lục lạc nát.

Áp lực trong phòng lập tức tăng lên tạo ra một lá chắn vô hình che trời lấp đất, cùng lúc đó, một luồng linh lực hội tụ thành một chùm sáng tím, lao nhanh về phía Tạ Vô Diễn.

Tất cả diễn ra trong chớp mắt.

Tạ Vô Diễn vừa liếc mắt một cái, hắn nghiêng người, rút kiếm, động tác vô cùng dứt khoát. Kiếm phong đụng phải chùm sáng tím kia, bổ nó ra làm đôi. Nhưng đúng lúc này chùm sáng kia lại đột nhiên tan thành một đám sương mù, nhanh chóng vây bọn họ bên trong.

Tiếng lục lạc lại vang lên, nhưng không phải ở trong phòng mà là trong đầu Tạ Vô Diễn.

Mê tiên dẫn, một trong những bí thuật của Thiên Đạo Cung. Người biết thuật này rất ít ỏi, nói trắng ra là chẳng có mấy ai.

Nó có thể len lỏi vào trong thần kinh của con người làm họ sinh ra ảo giác trong một khoảng thời gian ngắn, khống chế nhận thức của họ rồi điều khiển họ làm ra những việc sai lầm.

Khi Tạ Vô Diễn mở mắt ra, chung quanh là một biển máu, minh ma rít gào, khắp nơi đều bị bao phủ bởi mùi máu tươi ghê tởm. Hắn cúi đầu, phát hiện tay mình đầy máu, máu trên lưỡi kiếm còn đang nhỏ tong tỏng xuống đất.

"Tạ Vô Diễn."

Có người gọi hắn.

Tạ Vô Diễn ngẩng đầu, Thẩm Vãn Tình đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn. Nàng mặc một thân hồng y chói lọi, đứng trong một vùng hoang vu, nhìn vô cùng nổi bật. Tạ Vô Diễn đi về phía đó rồi dừng bước trước mặt nàng.

"Ta biết ngươi là ai." Nàng nói.

Giây tiếp theo, máu tươi bắn ra.

Chủy thủ đâm thẳng vào ngực Tạ Vô Diễn, máu tươi lập tức thấm đỏ vạt áo của hắn, giống như rất lâu về trước, ở sau núi Huyền Thiên, Thẩm Vãn Tình đã từng muốn ra tay với hắn.

Nàng vẫn sẽ giết hắn.

Tạ Vô Diễn nhìn nàng.

Thẩm Vãn Tình cười nói: "Ta vẫn luôn biết ngươi là ai."

Tạ Vô Diễn không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn nàng, sau một hồi, hắn khẽ nhếch môi, chỉ nhả ra ba chữ.

Sương mù trước mắt chầm chậm tan đi, cảnh tượng trước mắt giống như bị gió thổi bay, dần dần nhạt nhòa rồi biến mất hẳn.

"Tạ Vô Diễn!" Giọng nói đầy lo lắng của Thẩm Vãn Tình vang lên. Nàng lao vào bên trong màn sương mù dày đặc, nắm lấy tay Tạ Vô Diễn: "Huynh không sao chứ..."

Ánh mắt Tạ Vô Diễn lóe lên, lật tay một cái, lưỡi kiếm kề sát bên cổ nàng. Cơ thể Thẩm Vãn Tình đột nhiên chững lại, giọng nói đột nhiên im bặt. Không khí giống như đông lại trong nháy mắt.

Tiếng lục lạc kia loáng thoáng vang lên lần nữa, giống như một lá bùa đòi mạng.

Ánh mắt Tạ Vô Diễn cực kỳ lạnh lùng.

Trường kiếm sinh ra từng cơn gió sắc bén, mơn man cổ Thẩm Vãn Tình rồi biến mất trong bóng tối.

"Xin lỗi nhé..."

Máu tươi phun tung toé.

Cảm giác áp lực xung quanh chớp mắt biến mất.

"Sao có thể..." Một giọng nói mang vẻ kinh ngạc truyền tới từ trong bóng đêm.

Ánh nến lóe lên, chiếu sáng kẻ vừa giả thần giả quỷ ẩn trong bóng tối ban nãy.

Sao có thể như thế? Tuy rằng hắn không thể thấy hình ảnh xuất hiện trong đầu mỗi người sau khi trúng mê tiên dẫn nhưng ảo giác sẽ căn cứ vào suy nghĩ của người thi pháp mà thay đổi. Hắn muốn thấy Tạ Vô Diễn và Thẩm Vãn Tình trở mặt thành thù còn mình thì làm ngư ông đắc lợi, nhưng tại sao...

Tạ Vô Diễn còn chẳng thèm chớp mắt một cái.

Không phải do mê tiên dẫn không hề có tác dụng với hắn. Vào ngày trăng tròn, hắn không có cách nào sử dụng yêu lực, cho nên bí thuật kia thật sự hiệu nghiệm. Nhưng đối với hắn mà nói ảo ảnh kia không hề có tác dụng. Vì hắn không hề quan tâm Thẩm Vãn Tình giết chết mình hay không.

Vĩnh viễn sẽ không quan tâm.

Khi nhìn thấy rõ ràng mặt mũi kẻ vừa ẩn mình trong bóng đêm, Thẩm Vãn Tình nhíu mày. Người này rất quen mắt, rõ ràng một trong số những đệ tử đứng đầu trong đại sảnh của Huyền Thiên Các hôm nay. Nhưng công pháp hắn vừa sử dụng không phải là công pháp của Huyền Thiên Các.

"Ngươi là người của Thiên Đạo Cung." Tạ Vô Diễn kề kiếm càng sâu, trong mắt không có một gợn sóng: "Ai phái ngươi tới?"

Khóe miệng của người kia chảy ra máu tươi, hắn không trả lời Tạ Vô Diễn, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn nhếch môi, cười điên cuồng.

"Ngươi quả thật có chút bản lĩnh, nhưng đáng tiếc, nếu đêm nay ngươi không bước vào đám nước đục này, ngày sau ở trên giang hồ cũng có thể có chút danh tiếng." Người kia nắm lấy kiếm của Tạ Vô Diễn: "Nhưng nếu hôm nay ngươi đã nhìn thấy hết, vậy thì ngươi cũng phải chết ở đây!"

"Rầm!"

Linh khí va chạm, trong phòng đột nhiên nổi lên một luồng gió điên cuồng như lốc xoáy giống như muốn nghiền nát cả ngôi nhà, nhưng đứng ở bên ngoài nhìn vào thì lại không hề phát hiện ra chút động tĩnh nào.

Kim quang tráo.

Đây là bảo vật của Thiên Đạo Cung.

Có lẽ trước khi động thủ, để đề phòng vạn nhất, đám người của Thiên Đạo Cung đã sớm bày kết giới ở gần đây.

Tạ Vô Diễn không thể vận công, hơn nữa vừa rồi đã sử dụng sức mạnh cho nên ấn chú đã bò lên đến sườn mặt hắn, trông vô cùng yêu dã và đáng sợ. Hắn nhíu mày, tựa hồ muốn cưỡng chế phá vỡ khống chế của ấn chú.

Ấn chú lập loè hết đỏ rồi lại đen, giống như muốn làm cơ thể hắn nổ tung. Hắn ngước mắt, đôi mắt đã biến thành đỏ sậm, người đối diện chỉ cần đối mặt với ánh mắt như vậy thôi cũng có thể cảm nhận được áp lực rất lớn.

Thẩm Vãn Tình thấy tình huống bắt đầu phát triển lệch quỹ đạo.

Cho dù Tạ Vô Diễn có mạnh như thế nào đi chăng nữa, trong nguyên tác, phá giải chú ấn cần phải trải qua một quá trình có độ dài tương đương, giờ hắn muốn cưỡng chế giải chú, nhất định sẽ chết không nghi ngờ.

"Đủ rồi." Thẩm Vãn Tình nắm lấy cổ tay hắn, kêu lên: "Tạ Vô Diễn, dừng lại!"

Gió mạnh và linh lực va chạm làm quần áo của hai người tung bay, âm thanh chấn động đinh tai nhức óc. Tạ Vô Diễn tựa hồ không nghe thấy bất cứ điều gì. Mà đúng lúc này, cốt giới ở đầu ngón tay của hắn bỗng nhiên lập lòe. Huyền Điều như cảm ứng được điều gì mà vẫy cánh lao ra.

"Điện hạ, điện hạ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngài sẽ nổ tan xác mà chết!" Huyền Điểu bảo vệ chủ nhân, cái mỏ nho nhỏ của nó liên tục kéo vạt áo của Tạ Vô Diễn.

Thẩm Vãn Tình bàn tay nắm lấy Tạ Vô Diễn ra, suy nghĩ rất lung. Lúc cô bị họa bì quỷ tấn công, những ký ức còn sót lại của cơ thể này có đề cập đến ba chữ "vật hiến tế". Nguyên tác cũng từng nhắc đến, sau khi Thẩm Vãn Tình vì yêu sinh hận mà hiến tế cơ thể của chính mình cho lệ quỷ, tu vi của lệ quỷ đột nhiên tăng vọt đến một trình độ cực kỳ cao.

Việc này có lẽ có liên quan đến thể chất đặc biệt của cô. Cơ thể của cô, cho dù đối với người hay yêu thì đều là thứ thức ăn dinh dưỡng nhất.

Nếu bây giờ linh lực của Tạ Vô Diễn không thể áp xuống, nhất định hắn sẽ nổ tan xác mà chết như Huyền Điểu nói.

"Xem ra kẻ muốn bảo vệ ngươi sắp nổ tung mà chết rồi." Thanh niên kia càn rỡ cười phá lên: "Thẩm cô nương, ta biết ngươi tính cách mạnh mẽ, ta cũng không muốn làm to chuyện. Nếu ngươi muốn hắn sống, vậy thì tự nguyện đi cùng ta đi."

Thẩm Vãn Tình không đáp lời hắn, cô thậm chí còn chẳng buồn quay đầu mà chỉ giương mắt, bình tĩnh nhìn về phía Tạ Vô Diễn.

Sau một hồi, cô mới nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, xoay người lại: "Ngươi tò mò không? Tò mò muốn biết xem, sức mạnh của loại bí thuật nghe nói đã tiêu vong từ lâu này rốt cuộc có thể lớn đến đâu?"

Thanh niên nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

Thẩm Vãn Tình cúi đầu, gỡ chủy thủ bên hông xuống, chĩa vào bả vai mình, sau đó cười: "Ta rất tò mò."

Nói đoạn, cô đâm một nhát thật mạnh.

Nhát đao này vô cùng tàn nhẫn. Cô đâm rất sâu, cảm giác như bả vai của mình vừa bị bẻ gãy, phát ra một tiếng "phập" chói tai.

Cô ngẩng đầu, cắn chặt răng, rút chủy thủ ra. Máu nhanh chóng nhiễm đỏ vạt áo màu vàng nhạt.

Cảm giác giống y đúc lần trước, giống như miệng vết thương của cô chính là căn nguyên của sức mạnh, tia lửa bắn ra hoa lửa, coi vết thương như đuốc mồi mà bùng lên rực rỡ. Sức mạnh ào ào tràn ra, ánh lửa thấu trời, linh lực dao động vô cùng mạnh mẽ, đâm nát kết giới yểm hộ của kim quang tráo.

Đám người của Huyền Thiên Các lập tức trở nên cảnh giác.

Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, xoay người, ngồi xổm trước mặt Tạ Vô Diễn sau đó ôm chặt lấy hắn, đầu tựa trên hõm vai của hắn.

"Đủ rồi." Cô nói: "Dừng lại đi."

Đầu đau muốn nứt ra, tầm mắt của cô trở nên mơ hồ. Trước mắt cô chỉ có một màu trắng xóa.

Thẩm Vãn Tình như là rơi vào một cơn lốc xoáy mềm mại, không phân biệt được là thực hay mơ, chỉ có thể nghe tiếng gầm rú vang trời. Sau một hồi, chung quanh lại lần nữa yên lặng. Hình ảnh bốn phía dần dần trở nên rõ ràng.

"Buông ta ra, cầu xin ngươi buông ta ra!"

"Làm ơn thả ta ra, thả ta ra khỏi nơi này đi!"

Xung quanh tràn ngập tiếng gào khóc và cầu xin, có người liều mạng giãy giụa đâm vào song sắt đến mức vỡ đầu chảy máu. Thẩm Vãn Tình nhìn bốn phía. Đây có lẽ vẫn là ký ức của Tạ Vô Diễn.

"Chư vị, sự hy sinh của các người không phải là vô nghĩa." Một vị trưởng lão đứng giữa đại sảnh rộng lớn, sắc mặt nghiêm túc, nói năng hùng hồn: "Minh ma loạn thế, sinh linh đồ thán, chúng ta không còn cách nào khác ngoại trừ tuân theo truyền thuyết mà tổ tiên năm đó lưu lại."

Truyền thuyết?

Thẩm Vãn Tình sửng sốt.

Nhưng rất nhanh cô đã thấy được cái gọi là truyền thuyết này, bởi vì nó được khắc vào bia đá nơi lối vào của địa lao. Nội dung đại khái trên đó là: Đứa trẻ do một con người dị thể bẩm sinh với ma sinh ra có được một loại sức mạnh có thể xua tan hết thảy dơ bẩn và xấu xa, máu thịt của hắn có thể phong ấn Minh ma, cũng có thể trở thành tai họa hủy diệt nhân thế.

Cô đột nhiên ngộ ra, Tạ Vô Diễn chính là "nhân quả" được Thiên Đạo Cung chính tay tạo ra.

Thẩm Vãn Tình lại thấy Tạ Vô Diễn.

Vẫn là người đàn bà lần trước, nàng ta nắm tay Tạ Vô Diễn, vẻ mặt vô cảm bước đi trên một lối nhỏ hẹp dài, nhìn như đã chết lặng, đến tầm mắt cũng không thay đổi.

"Mẫu thân đại nhân." Tạ Vô Diễn hỏi, giọng nói vẫn còn non nớt: "Người hy vọng con làm như vậy sao?"

Cuối cùng người đàn bà kia cũng dừng lại.

Bà ta quay đầu, nhìn Tạ Vô Diễn, sau đó cúi người xuống, chống đầu gối, vươn tay gạt mấy sợi tóc trên trán hắn ra, cười: "Hy vọng chứ."

Tạ Vô Diễn không nhúc nhích. Nhưng nụ cười của người kia chỉ duy trì được trong chốc lát, bà ta đột nhiên trở nên điên cuồng văn vẹo, nàng cất tiếng cười to, sau đó nói: "Bởi vì ta hận ngươi."

Giống như đau khổ bị đè nén nhiều năm cuối cùng cũng được phát tiết, bà ta điên cuồng lặp lại ba chữ, càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng gần như hét lên: "Ta hận ngươi, ta hận ngươi ta hận ngươi ta hận ngươi!"

Tạ Vô Diễn bất động tại chỗ, cứ đứng yên lặng nhìn mẹ ruột của mình. Sau đó, hắn vươn tay: "Mẫu thân đại nhân, chúng ta tiếp tục đi thôi."

Thẩm Vãn Tình cứ đứng nhìn như vậy, nhìn Tạ Vô Diễn bị chính mẹ ruột của mình dẫn đến lò luyện, sau đó bị bà ta đích thân đẩy vào biển lửa.

Tất cả mọi người đều chờ mong sự xuất hiện của hắn, nhưng hình như chẳng có ai thật sự chờ mong sự xuất hiện của hắn.

"Vãn Tình! Vãn Tình!"

Vài thanh âm quen thuộc vang lên, hình như có Kỷ Phi Thần, cả Phong Dao Tình nữa.

Ký ức dần dần sụp đổ, ý thức của Thẩm Vãn Tình bị kéo về trong cơ thể. Cô khó khăn mở mắt, chỉ thấy lông mi cũng dính máu, tầm mắt mơ hồ. Cô phát hiện ra mình không cử động được, giống như một viên than bị ném vào trong bếp lò, dần dần cháy thành tro.

"Khống chế chúng." Giọng nói của Tạ Vô Diễn vang lên trong đầu cô: "Đừng để chúng tụ lại trong cơ thể cô, phải dần dần đẩy sức mạnh đó ra khỏi cơ thể."

Thẩm Vãn Tình cắn răng, cố gắng làm theo chỉ dẫn của Tạ Vô Diễn. Nhưng miệng vết thương quá sâu nên sức mạnh này cực kỳ ngang ngược. Cơ thể cô giờ như một cái lò luyện, không có cách nào thừa nhận sức mạnh này.

"Vậy giao cho ta." Tạ Vô Diễn nói.

Giao cho hắn?

Tạ Vô Diễn vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

_______

Meo: hệ hệ hệ hệ (¬‿¬) 520 vui vẻ~~~