Nữ Phụ Nghịch Tập Trừng Trị Tra Nam

Chương 30: Ảo Cảnh Thứ Tư: DÂN QUỐC CHI SỰ (4)



Trần Lương Đình đôi mắt trầm xuống không dám nhìn vết sẹo trên tay Chương Hàm Yên.

- Cứ nghĩ cô sẽ không nói giúp tôi đâu... nào ngờ...

Chương Hàm Yên vịn tay vú nuôi đi lên lầu, thở dài đáp:

- Một đêm phu thê một kiếp ràng buộc, cho dù có mâu thuẫn đến độ nào tôi cũng không thể đem thanh danh cả đời của anh ra để đùa cợt được!

Chương Hàm Yên ngập ngừng giây lát thì nói tiếp:

- Lần trước tôi đến tìm Bạch tiểu thư cũng vì lo cho sự nghiệp của anh, vị Sở trưởng cơ quan anh đã sắp về hưu, tôi chỉ sợ Bạch tiểu thư không biết giữ mồm miệng nói nhăng nói cuội khiến người khác hiểu lầm anh mà thôi!

Trần Lương Đình im bặt, nguyên nhân sự việc hắn ra tay đánh Chương Hàm Yên đến mức sảy thai chính là vì nghi ngờ cô dám lén lút quấy rối Bạch Hữu Tuyết. Nhưng hôm nay Chương Hàm Yên không chỉ nói tốt giúp hắn trước mặt anh vợ mà còn đưa ra lý do chính đáng về cuộc gặp gỡ với Bạch Tuyết. Cô làm tất cả đều là vì hắn.

Trần Lương Đình cảm thấy vô cùng xấu hổ, đành nói:

- Bạch Tuyết tuổi còn trẻ không hiểu phép tắc cô cũng đừng để bụng.

Chương Hàm Yên lắc đầu cười, gió thổi ngang người cô khiến vóc dáng gầy guộc như lọt thỏm trong bộ y phục rộng thùng thình dễ khiến người khác sinh lòng thương tiếc.

- Tôi không trách cứ gì Bạch tiểu thư, nếu như anh thấy được cứ nạp cô ấy về làm lẽ.

- Thật sao? - Đôi mắt Trần Lương Đình lập tức sáng rực.

- Anh thấy vui là được, thêm một người trong nhà chia sẻ công việc tôi cũng nhàn nhã hơn. Đến giờ uống thuốc rồi, tôi phải về phòng đây!

Chương Hàm Yên đưa khăn che miệng ngáp dài ra vẻ mệt mỏi rồi cùng vú nuôi chậm rãi vào trong. Trần Lương Đình cho rằng Chương Hàm Yên đã suy nghĩ thông suốt liền vui vẻ đến Sở Tài chính làm việc, còn nghĩ đến một tương lai xán lạn vừa được thăng lên chức Sở trưởng vừa có Bạch Hữu Tuyết ngày ngày hồng tụ thiêm hương.

Ra đến cửa lớn Trần Lương Đình sực nhớ ra điều gì liền quay lại hăm dọa gia nhân mấy câu:

- Chuyện hôm nay đừng để lão phu nhân biết, giữ kín mồm miệng vào!

Tính cách mẹ hắn thế nào hắn đã rất hiểu, nếu như để bà biết được hôm nay hắn bị Chương Tuấn Nghiệp cầm roi đánh ngựa quất ngang quất dọc sợ rằng sẽ không biết nặng nhẹ mà chạy đến Chương gia làm loạn.

...***...

Bẵng đi hai ngày, y phục mới mà Chương Hàm Yên đặt may cũng đã được đưa đến. Toàn bộ đều là xường xám kiểu tân thời làm từ lụa tơ tằm thượng hạng, phía trên thêu hoa văn họa tiết thủ công được tinh chọn vô cùng kỹ lưỡng.

- Ở mãi trong phòng quả thật có chút bức bối! - Chương Hàm Yên trang điểm tinh tế, môi bôi son màu rượu vang, vận xường xám đen ôm sát thân thể, chân mang giày cao gót mười phân rồi xách túi đính pha lê ra ngoài.

Đầu tiên, Chương Hàm Yên gọi tài xế riêng của Chương gia đến đón, sau đó chạy thẳng vào tiệm làm tóc. Cô cắt bỏ mái tóc dài quá thắt lưng chuyển thành một kiểu uốn xoăn bồng bềnh ngắn ngang vai vô cùng gợi cảm.

- Thật quyến rũ quá! - Em gái cắt tóc không tiếc lời khen ngợi Chương Hàm Yên.

Chương Hàm Yên nhoẻn miệng cười, tất nhiên là phải quyến rũ, nguyên lai kiểu tóc này được cô sao chép từ nữ minh tinh lừng danh Marilyn Monroe. Xong việc Chương Hàm Yên vừa quay ra xe thì nghe nha hoàn Thanh Thanh nói:

- Phu nhân đẹp quá! Người định giành lại sự sủng ái của lão gia sao?

Thanh Thanh là tì nữ hồi môn mà Chương Hàm Yên đem từ Chương gia đến, tuy có chút vụng về hậu đậu nhưng nhưng bù lại rất thật thà. Vú nuôi dí tay vào trán nó, mắng:

- Nói bậy, phu nhân là vợ cả hà tất gì phải để ý đến đám ong bướm bên ngoài của lão gia chứ!

- Đàn ông đã ngoại tình thì chỉ có thể vứt đi mà thôi! - Chương Hàm Yên phất phất tay ra hiệu tài xế lái xe.

Thanh Thanh xoa xoa chỗ trán bị vú nuôi dí vào, bĩu môi nói:

- Biết đâu sau khi nạp thiếp lão gia có thể cải tà quy chính không ra ngoài nữa mà chí thú làm ăn.

Chương Hàm Yên cười nhạt, lắc lắc đầu:

- Ngoại tình chỉ có không lần và vô số lần, nếu không có Bạch Hữu Tuyết thì cũng sẽ có người khác mà thôi, ăn vụng bao giờ cũng ngon hơn. Huống hồ Bạch Hữu Tuyết kiêu căng như vậy, luôn nghĩ cả thế giới phải vây quanh mình, cô ta chắc chắn sẽ không đồng ý về làm lẽ!

Ô tô dừng lại trước cổng lớn vũ trường Hồng Hoa, trước khi vào trong Chương Hàm Yên dùng nón ren cài tóc đính pha lê có phần lưới mỏng che đi một nửa khuôn mặt. Vũ trường Hồng Hoa là sản nghiệp hồi môn của Chương gia dành cho Chương Hàm Yên, trước kia nguyên chủ vô cùng khinh thường loại hình kinh doanh trên thân xác phụ nữ này nên luôn để huynh trưởng tùy ý xử trí. Nhưng không vì vậy mà bà Tô quản lý không nhận ra Chương Hàm Yên, vừa trông thấy cô, bà ta đã hồ hởi tiếp đón.

- Phu nhân hôm nay bất ngờ đại giá quang lâm khiến chúng tôi không kịp chuẩn bị gì, thật thất lễ... Người đâu mau đem rượu đến!

- Không cần khoa trương, bà Tô cũng biết tôi đây không phù hợp với những cảnh xô bồ náo nhiệt nên mới hiếm khi ghé qua. Xem ra không cần tôi Hồng Hoa vẫn làm ăn vô cùng phát đạt nhỉ! - Chương Hàm Yên nửa đùa nửa thật tươi cười trò chuyện.

Bà Tô tự tay rót rượu, khách khí trả lời:

- Không dám không dám, thiếu chủ đã dặn dò toàn bộ Hồng Hoa này là sản nghiệp của phu nhân. Chúng tôi nếu đã làm việc ở đây thì chính là người của phu nhân rồi!

Hiện tại đã vào giờ cao điểm, trên sân khấu liền xuất hiện một nữ ca sĩ xinh đẹp cất cao giọng hát một bản tình ca ngọt ngào. Phía dưới khán đài có không ít gã đàn ông đang thi nhau ném tiền giấy và hoa tươi lên.

- Cô gái này là ai vậy? - Chương Hàm Yên tò mò hỏi.

Bà Tô lập tức giới thiệu ánh mắt rất tự hào:

- Đây là Hải Đường, đệ nhất mỹ nhân vũ trường chúng ta đấy!

- Bạch Tuyết còn không giành được hạng nhất sao? Tôi thấy trong danh sách có tên cô ta cơ mà. - Chương Hàm Yên bật cười hỏi.

Bà Tô nghi hoặc nhìn Chương Hàm Yên, thầm nghĩ tháng trước cô gặp phải Bạch Hữu Tuyết trên phố đã ầm ĩ một trận, lần này có phải lại muốn đánh ghen. Chương Hàm Yên đoán được bà Tô đang nghĩ gì nên mới nói:

- Lần này tôi không hề có ý gây náo nhiệt ngược lại còn muốn nâng đỡ Bạch Tuyết trở thành ngôi sao hàng đầu của Hồng Hoa chúng ta.

Bà Tô nghe vậy tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn đáp:

- Bạch Tuyết nói tài năng cũng có tài năng, nói xinh đẹp cũng có xinh đẹp nhưng cô ta tính tình đại tiểu thư, lên sân khấu thích hát bài nào liền hát bài đó nhạc nhẽo thì khó hiểu. Nói chung là không khiến khách hàng ưng ý lắm!

- Dù sao cô ta cũng đang ăn lương Hồng Hoa, phải đem thân ra mà làm việc chứ. Đã là gái vũ trường còn muốn tỏ ra thanh cao? Cô ta đã cướp chồng tôi thì ít nhất cũng phải bán thân kiếm tiền cho tôi! - Chương Hàm Yên nhếch môi cười lạnh.

Bà Tô cảm thấy Chương Hàm Yên không giống như trong lời đồn là người hiền lành nhân hậu không hiểu việc kinh doanh, mà ngược lại có thể nói là một tay sành sỏi.

- Vậy mời phu nhân vào phòng, tôi cho người gọi Bạch Tuyết sang ngay. - Nói rồi liền hạ lệnh người dưới.

Chương Hàm Yên thong thả vừa uống cà phê vừa đợi Bạch Hữu Tuyết trong phòng quản lý. Cô ngồi sau rèm sa mỏng, người bên ngoài nhìn vào trừ dáng dấp cũng không thể nhìn rõ được dung mạo.

Một hồi lâu sau Bạch Hữu Tuyết mới lề mề đến, gương mặt kiêu ngạo nhìn về phía rèm sa hiện lên tia bất ngờ. Bà Tô đẩy cô ta về phía trước rồi nói:

- Chào bà chủ đi!

Bạch Hữu Tuyết cúi đầu chào một cái, lại nhỏ giọng hỏi Bà Tô đang đứng bên cạnh:

- Đây thực sự là bà chủ đứng sau vũ trường Hồng Hoa sao?

- Phải, không chỉ vũ trường này, bà chủ trong tay còn nắm rất nhiều sản nghiệp, hôm nay bà chủ muốn gặp riêng cô chính là phúc của cô đấy! - Bà Tô trả lời.

Thần trí Bạch Hữu Tuyết ngay lập tức cảm thấy căng thẳng. Cô ta xuyên không vào thế giới này thay đổi cốt truyện, tất cả nhân vật đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hiện tại lại chui đâu ra thêm một bà chủ. Bạch Hữu Tuyết mở to mắt cố nhìn người phía sau rèm sa, chỉ thấy bà chủ xem chừng rất đẹp, dáng dấp mảnh mai, tóc ngắn uốn xoăn thời thượng, đôi chân trắng như sứ mỏng lấp ló sau vạt xường xám đắt tiền.

- Chào bà chủ, tôi là Bạch Tuyết.