Nữ Phụ Nghịch Tập Trừng Trị Tra Nam

Chương 33: Ảo Cảnh Thứ Tư: DÂN QUỐC CHI SỰ (7)



Đã vào cuối quý thứ ba hằng năm, Chương Hàm Yên theo thông lệ kiểm tra sổ sách từ những cửa hàng đưa lên. Buôn bán tốt nhất vẫn là vũ trường và tiệm trà, còn hiệu son phấn kỳ thực mà nói tiền lời tiền vốn lẫn lộn, đã thế rất lâu rồi chưa cập nhật mặt hàng mới.

- Các chưởng quỹ thế nào rồi? - Chương Hàm Yên nhặt một cuốn sổ nhàu nát lên nhăn mặt hỏi.

Vú nuôi vừa rót trà cho cô vừa đáp:

- Tôi đã cho người phục vụ chu đáo, trà bánh đều đầy đủ.

- Tốt lắm, đừng để bọn họ cảm thấy bị khinh thường, cũng đừng để mất mặt bà chủ như tôi. - Chương Hàm Yên dùng chu sa khoanh một vòng đánh dấu sổ sách sai lệch, khóe môi cong lên. - Tôi không quản một thời gian bọn họ liền tự cho mình là chủ nhân nhỉ?

- Phu nhân bớt giận! - Vú nuôi vội vàng vuốt lưng Chương Hàm Yên.

Chương Hàm Yên xếp gọn những sổ sách giấy tờ bị khoanh đỏ qua một bên, xoa xoa mi tâm đau nhức.

- Thế này, vú nuôi đem số sổ sách này về Chương gia giao cho thiếu chủ, nói với anh ấy đây là những kẻ mấy năm nay đã vơ vét không ít sản nghiệp của tôi, chẳng hề có chút kiêng nể!

Vú nuôi nhanh chóng phân phó người dưới làm việc.

- Phu nhân trước giờ đều không quản chuyện kinh doanh, lần này sốt sắng như vậy không lẽ đang có dự định gì?

Chương Hàm Yên thoải mái cười, giống như không xem đây là chuyện lớn.

- Tôi thấy Trần gia dù sao cũng là một đại gia tộc mà lại lẫn lộn tiền bạc con dâu thế này thì thật không hay. Nhân dịp rảnh rỗi tôi muốn kiểm kê một chút, phát hiện mấy năm qua Trần gia quả thật đã tiêu của tôi không ít...

Vú nuôi thở dài, gương mặt buồn bã nói:

- Phu nhân chắc cũng đã biết nếu chỉ dựa vào một mình thu nhập của lão gia thì sợ Trần gia sớm đã sụp đổ rồi... làm sao có thể bù lỗ cho cửa hàng của phu nhân được!

- Đều là người một nhà tôi đâu thể nào tính toán chi li như thế, vả lại mai này dù có không còn chung sống nữa tôi cũng chẳng định truy thu mấy khoản tiền nhỏ nhặt đó đâu! - Chương Hàm Yên tỏ ra xởi lởi đáp.

Vú nuôi nghe thấy liền hốt hoảng, đôi mắt trợn trừng.

- Phu nhân... không lẽ... không lẽ... người muốn ly hôn? Phụ nữ ly hôn sẽ mang tiếng xấu cả đời đấy...

- Lão gia từng bảo bây giờ là thời đại mới ngay cả đến gái vũ trường như Bạch Hữu Tuyết còn có thể trở thành tình nhân trong mộng của lão gia, thì ly hôn đã là gì? - Chương Hàm Yên không cho là phải nhún vai trả lời.

Trần Lương Đình cặn bã như vậy Chương Hàm Yên không thể nào cứ yên phận sống chung, nhưng muốn ly hôn êm đẹp thì việc đầu tiên chính là phân chia tài sản. Đồ của Trần gia cô đương nhiên không động đến, nhưng chưa chắc Trần gia đã có thể để yên cho sản nghiệp của Chương Hàm Yên.

...***...

Trần Lương Đình nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan sở, hôm nay Bạch Hữu Tuyết sẽ trình diễn ca khúc mới, hắn phải nhanh chóng mua hoa tặng người đẹp. Nghĩ bụng, Trần Lương Đình liền xếp gọn đồ đạc vào giỏ chuẩn bị ra về.

- Đã có thông tin bổ nhiệm Sở trưởng rồi kìa!

Nghe đồng nghiệp bàn luận Trần Lương Đình cũng không nhịn được tò mò, Sở trưởng hắn chưa thể với tới nhưng trong đợt thăng chức lần này hắn rất hy vọng mình có thể lên đến vị trí Sở phó. Trần Lương Đình đi đến bản thông báo đọc tin, gương mặt lập tức méo xệch. Sở trưởng là nhân vật mới từ thủ đô bổ nhiệm về thì thôi đi, nhưng đến cả chức vụ Sở phó kia cũng không thuộc về hắn, mà lại là của gã đồng nghiệp họ Mã bên cạnh.

Để chạy chọt cho vị trí Sở phó này Trần Lương Đình đã gõ cửa nhiều đại nhân vật, cũng đem phần lớn của cải phụ thân để lại trong nhà bán đi. Rốt cuộc mọi cố gắng đều trở thành công cốc.

Thấy người xung quanh đã vây quanh chúc mừng Mã Sở phó, Trần Lương Đình cũng gượng gạo chúc theo, nhưng trong lòng ngược lại vô cùng khinh bỉ. Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng cười khí thế hào sảng, Trần Lương Đình quay lại nhìn liền nhận ra Chương Tuấn Nghiệp đang cùng vài tên cấp dưới đi vào.

- Chúc mừng Mã Sở phó! - Chương Tuấn Nghiệp thoải mái vỗ vỗ vai họ Mã ra chiều thân quen lắm.

Mã Sở phó giống như chó nhìn thấy chủ lập tức vẫy đuôi xun xoe kéo ghế rót nước.

- Không dám... không dám... nhờ ơn của ngài Trưởng quan tôi mới có được ngày hôm nay!

Trần Lương Đình tâm tình vốn đã không tốt nghe mấy lời này lại càng thêm khó chịu. Hóa ra họ Mã có thể cướp được vị trí Sở phó từ tay hắn chính là dựa vào Chương Tuấn Nghiệp. Trần Lương Đình hiện tại chỉ muốn chửi thề, vì lẽ gì mà Chương Tuấn Nghiệp thà rằng giúp người ngoài còn hơn em vợ là hắn.

Chương Tuấn Nghiệp nhìn gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt của Trần Lương Đình liền đá đểu mấy câu:

- Tôi chỉ nâng đỡ người có năng lực, cậu Mã làm việc nhanh nhẹn lại hết lòng hết sức với chính phủ, tôi đương nhiên phải đề bạt cậu rồi. Chỉ là trên đời không thiếu loại người đến chút chuyện nhỏ cũng làm không xong nhưng vẫn ngày ngày mơ đến vị trí Sở trưởng cơ đấy!

- Trưởng quan dạy phải, tôi nhất định sẽ ghi nhớ! - Mã Sở phó liếc nhìn Trần Lương Đình một cái rồi lại chắp tay gật gù với Chương Tuấn Nghiệp.

Sắc mặt Trần Lương Đình trong chốc lát đã chuyển sang đen kịt tựa đáy nồi, đôi tay hắn siết chặt vào nhau. Chương Tuấn Nghiệp trò chuyện thêm mấy câu thì rời khỏi, người trong sở lúc này cũng lục đục ra về, một số tên nịnh hót còn đi theo Mã Sở phó tổ chức uống rượu ăn mừng.

Trần Lương Đình nghĩ đến sắp gặp được Bạch Hữu Tuyết nên buồn bực trong lòng cũng vơi bớt phần nào. Không ngờ Mã Sở phó vừa thăng chức đã muốn chơi khăm hắn, liền lục lọi từ đâu một chồng sổ sách bám đầy bụi đặt lên bàn.

- Phiền anh Trần làm giúp tôi mấy thứ này, hoàn thành trong tối nay!

Trần Lương Đình trừng mắt chỉ tay thẳng mặt họ Mã.

- Anh...

- Sao? - Họ Mã phủi phủi tay áo bị bụi bám vặn lại. - Tôi bây giờ đã là Sở phó, đừng nói anh muốn chống đối tôi đấy nhé?

Trần Lương Đình muốn nắm lấy cổ áo họ Mã nhưng lại không dám. Hắn nhìn cánh tay mình còn đang lơ lửng giữa không trung, tuy vô cùng mất mặt nhưng cuối cùng vẫn phải rụt về. Công việc này là bát cơm của Trần gia, hắn không thể vì chút cảm xúc cá nhân mà để bị đuổi được.

- Tôi biết rồi!

Trần Lương Đình nhịn nhục ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu giở cuốn sổ ra. Lớp bụi trên mặt sổ lưu cữu lâu năm bất ngờ bay xộc lên khiến hắn ho sặc sụa. Trần Lương Đình cứ thế cúi đầu làm việc, đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm mới khó khăn đem cái lưng đau nhức đi về nhà.

Lúc này trên đường đã không còn xe kéo, Trần Lương Đình đành nặng nhọc lê từng bước suốt quãng đường dài. Tiệm hoa đã đóng cửa, bên ngoài chỉ còn vài nhánh hoa héo rũ bị vứt lại, Trần Lương Đình nghĩ nghĩ rồi nhặt lấy đóa hoa tươi nhất ghé qua vũ trường.

Bởi vì là khách quen của Hồng Hoa vũ trường cho nên Trần Lương Đình ra vào rất tự nhiên. Hắn ta hí ha hí hửng một mạch đi đến phòng trang điểm, liền nghe thấy giọng nói nũng na nũng nịu quen thuộc của Bạch Hữu Tuyết.

- Cái này thật sự là ruby sao?

Qua khe cửa hẹp Trần Lương Đình trông thấy một quân nhân chỉ mới hơn hai mươi tuổi đang ngang nhiên gác chân lên bàn phấn, bàn tay thô lỗ không ngừng vuốt ve vòng eo thon thả của Bạch Hữu Tuyết. Máu nóng trong người Trần Lương Đình bốc lên ngùn ngụt.

Bạch Hữu Tuyết cẩn thận đeo chuỗi vòng ruby lên cổ, khả ái cười.

- Ngày mai em phải mang cái này ra đường, để xem bọn họ còn dám nói em nghèo hèn nữa hay không.

- Nếu em đã thích ruby như vậy tôi sẽ mang đến thêm cho em, dù gì mấy món đồ chơi này ở nhà tôi đều thừa thãi cả! - Hoàng Minh Hạo kiêu ngạo đáp.

Bạch Hữu Tuyết lấy làm cảm động, hàng mi dài rũ xuống yêu kiều.

- Anh thật sự đối tốt với em quá!

Trần Lương Đình cảm thấy sừng trên đầu mình đã sắp dài bằng một con linh dương, cũng chẳng suy nghĩ được gì lập tức đẩy cửa hùng hổ xông vào.

- Bạch Tuyết! Người đàn ông này là ai?

Nói rồi hắn ta còn quay sang xỉa xói Hoàng Minh Hạo.

- Mày là thằng khốn nào?

Bạch Hữu Tuyết kinh hoảng không nói nên lời vội kéo lấy cánh tay Trần Lương Đình.

- Anh Lương Đình... hiểu lầm... chỉ là hiểu lầm...

Hoàng Minh Hạo ngang nhiên ôm Bạch Hữu Tuyết vào trong lòng mình, phiền chán nhìn Trần Lương Đình một cái.

- Ruồi nhặng vo ve không đáng để em phải bận tâm đâu! Đi thôi!

Bạch Hữu Tuyết bị Hoàng Minh Hạo kéo ra ngoài, tuy đã nửa đêm nhưng trước một nơi náo nhiệt như Hồng Hoa vũ trường vẫn tập trung không ít những tay ăn chơi. Trong mắt Trần Lương Đình thì Bạch Hữu Tuyết chính là gái nhà lành bị áp bức, hắn ta vì thế bất chấp tất cả muốn giữ Bạch Hữu Tuyết lại.

Hoàng Minh Hạo phủi phủi tay áo bị Trần Lương Đình chạm vào, không nói hai lời lôi Bạch Hữu Tuyết vào trong xe. Đám đàn em của Hoàng Minh Hạo chỉ chờ có thế lập tức xông vào đánh đập Trần Lương Đình.

- Mày chán sống rồi sao, đến đàn bà của sếp Hoàng mà cũng dám giành?

- Mặt mũi thư sinh thế này mà lại đến vũ trường tìm gái?

Bạch Hữu Tuyết trong xe nín lặng không dám mở miệng. Tính cách của Hoàng Minh Hạo vô cùng tệ hại, lúc này bất kỳ ai cầu xin cho Trần Lương Đình chính là đổ thêm dầu vào lửa.

Hoàng Minh Hạo hạ kính ô tô xuống, cố tình nói lớn để Trần Lương Đình có thể nghe thấy.

- Trước giờ tôi có từng ép buộc em chưa?

Bạch Hữu Tuyết nhắm nghiền mắt, run rẩy trả lời:

- Chưa... chưa từng... đều là em tự nguyện...

- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!

Hoàng Minh Hạo ra hiệu tài xế lái xe, khinh bỉ nhổ một ngụm xuống đường, nơi mà Trần Lương Đình bị đánh đến thâm tím mặt mày đang sõng soài nằm vật vã đau đớn.