Nữ Phụ Nghịch Tập Trừng Trị Tra Nam

Chương 52: Ảo Cảnh Thứ Năm: NỮ SINH TRUNG HỌC KHÔNG DỄ BẮT NẠT (4)



Về cơ bản mọi loại hành động bênh vực nữ chính trong tiểu thuyết thể loại này đều được coi là chính đáng, vì thế theo đúng cốt truyện, bà Phong sẽ bất chấp tất cả để ép nhà trường đuổi học Chương Hàm Yên nhằm xoa dịu nỗi ấm ức của Phong Hàn Tuyết Băng.

- Con gái tôi ở Trung học An Huy bị hành hung, hiệu trưởng này... ông thật sự muốn việc này đến tai chồng tôi ư? Đương nhiên chồng tôi không dễ nói chuyện như tôi đâu!

Thầy hiệu trưởng lúc này lâm vào tình thế vô cùng khó xử vừa lau mồ hôi vừa nói:

- Phu nhân, chuyện đã xảy ra ở trường tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Xin bà an tâm!

Nói rồi ông ta quay sang Chương Hàm Yên, hầm hầm tuyên bố:

- Bạo lực học đường ở trường chúng ta là hành vi vi phạm nghiêm trọng nhất, vì thế em sẽ bị đuổi học!

Chương Hàm Yên bình thản như thường, khoác khoác tay rồi lấy ra một chiếc điện thoại.

- Chết thật, không hiểu vì sao điện thoại của em lại đột nhiên mở chế độ ghi âm thế này... Ôi! Còn vô tình gửi file đến thiết bị khác lưu trữ đặc biệt nữa... chậc chậc có xóa cũng không mất đâu...

Bà Phong đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Chương Hàm Yên.

- Mày...

Chương Hàm Yên cười nhạt, lời nói mang theo hàm ý đe dọa:

- Loại tin tức này nếu như được lan truyền trên mạng chắc sẽ thú vị lắm... chậc chậc... gia tộc đứng thứ hai thế giới có lẽ kẻ thù cũng không ít...

Bà Phong nhăn mày mặt mũi đã đen lại lộ rõ tức giận cùng bối rối. Thầy hiệu trưởng mồ hôi càng tuôn ra nhiều hơn, giơ tay về phía Chương Hàm Yên yêu cầu cô bình tĩnh.

Chương Hàm Yên ngược lại không để ý đến hai người bọn họ, gõ gõ lên màn hình.

- Xem nào... "Hiệu trưởng An Huy cấu kết gian thương đại đạo chèn ép nữ sinh"... à nhầm "cấu kết tài phiệt" chứ nhỉ...

- Khoan đã... em không cần phải làm vậy đâu... - Thầy hiệu trưởng cuối cùng đã không chịu nổi đành hạ giọng gần như năn nỉ.

Sự việc đến đây có lẽ bước đầu đã được giải quyết, Chương Hàm Yên nghiêng nghiêng đầu mỉm cười, nói:

- Trung học An Huy nổi tiếng có môi trường giáo dục công bằng văn minh, em tin thầy và Ban giám hiệu sẽ xử lý một cách hợp tình hợp lý thôi ạ!

Đám bạn thân của Phong Hàn Tuyết Băng đã tụm năm tụm ba trước cửa phòng thầy hiệu trưởng từ lâu, ai cũng hớn ha hớn hở vui vẻ khi thấy người khác gặp họa. Tóc Hồng kết nối điện thoại đến Phong Hàn Tuyết Băng, tò mò hỏi:

- Chương Hàm Yên đã bị gọi đến phòng hiệu trưởng rồi, nó sẽ bị đuổi học à?

- Tất nhiên! - Phong Hàn Tuyết Băng kiêu ngạo đáp. - Tôi đã ra tay nó làm sao có thể ở lại cái trường này được nữa!

- Nếu thật sự bị đuổi học vì bạo lực học đường thì sợ rằng không còn trường nào dám nhận nó nữa! - Tóc Xanh bình luận.

Phong Hàn Tuyết Băng trong điện thoại cười nhạt, giọng nói vô cùng hả hê:

- Đuổi học đã là gì, tôi còn muốn giết chết nó, giết chết cả nhà nó. Dám đắc tội với tôi... nó chính là không nghĩ đến hậu quả...

Cửa phòng hiệu trưởng bật mở, Tóc Hồng vội vàng cúp máy. Chương Hàm Yên từ bên trong ra ngoài tư thái vô cùng thoải mái tự nhiên, chẳng có chút gì biểu hiện bản thân đã bị đuổi học.

- Bị đuổi học mà vẫn có thể vui vẻ như vậy? - Tóc Hồng bĩu môi. - Không phải bố mẹ mày làm nghề nhặt rác sao, khó khăn vất vả lắm mày mới có thể đến An Huy học, nếu bị đuổi học thì phải làm sao đây... Ha ha...

- Đắc tội với người nhà họ Phong kết cục sẽ không bao giờ tốt... - Tóc Xanh thở dài.

- Tai nào của các người nghe được tôi bị đuổi học vậy? - Chương Hàm Yên nhếch môi. - Tôi nhớ là bản thân vì thay trời hành đạo dạy dỗ những kẻ ngang ngược hống hách nên mới được khen thưởng mà nhỉ?

- Khen thưởng? - Tóc Xanh kinh hô lên một tiếng giống như không thể tin nổi.

Chương Hàm Yên hất tóc, sải bước về lại lớp học.

- Chuyển lời đến Phong Hàn Tuyết Băng, muốn chơi tôi thì cũng phải động não lên một chút, đừng giở mấy trò vặt vãnh đó! À, hôm nay tôi vào Hội học sinh rồi đấy!

Chương Hàm Yên thong thả đi theo dọc đoạn hành lang đông đúc, trên đường không ít nam sinh xuýt xoa nhìn theo. Lãnh Hạo Thiên khoanh tay đứng ở tòa nhà đối diện, không hiểu sao càng ngày hắn lại càng thấy Chương Hàm Yên thêm phần xinh đẹp.

- Cậu chủ, cô Chương vừa rồi đã bị mời đến phòng hiệu trưởng! - Cận vệ thân tín của Lãnh Hạo Thiên vừa cúi người chào hắn vừa nói.

- Vì chuyện của Phong Hàn Tuyết Băng sao? - Lãnh Hạo Thiên vẫn mải miết nhìn theo bóng dáng Chương Hàm Yên.

- Vâng, nhưng không hiểu bằng cách nào cô Chương đã giải quyết được vấn đề, lại còn vào Hội học sinh nữa!

Lãnh Hạo Thiên cười như không cười, trong lòng dấy lên nghi vấn:

- Không trừng trị Chương Hàm Yên, lại còn để cô ấy được vào Hội học sinh, đây thật sự là không xem Phong gia ra gì mà!

- Cũng không phải thưa cậu chủ! - Cận vệ hạ giọng nói. - Tôi nghe được kế hoạch của thầy hiệu trưởng chính là để cô Chương vào Hội học sinh, sau đó nắm lấy nhược điểm danh chính ngôn thuận mà đuổi học cô ấy!

- Hội học sinh vốn là địa bàn của Phong Hàn Tuyết Băng, cho dù Chương Hàm Yên không có nhược điểm thì hiệu trưởng cũng sẽ cố tình tạo ra một nhược điểm thôi, quá đơn giản! - Lãnh Hạo Thiên xoay người rời đi.

...***...

- Chương Hàm Yên! Mày ra đây cho tao! Con khốn!

Phong Hàn Tuyết Băng vừa đến trường đã xồng xộc chạy vào lớp, vừa đi vừa lớn tiếng mắng chửi.

- Con khốn! Mày đâu...

Phong Hàn Tuyết Băng bỏ lửng câu nói, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Chương Hàm Yên đang ngồi bên cửa sổ. Tuy vẫn là gương mặt ấy, ngũ quan ấy, nhưng Chương Hàm Yên hôm nay xinh đẹp đến khó tả. Phong Hàn Tuyết Băng sững sờ, cái này cũng thật quá khó tin, chỉ sau một ngày ả vắng mặt mà Chương Hàm Yên đã thăng cấp nhan sắc đến độ này.

Chương Hàm Yên biết rõ Phong Hàn Tuyết Băng kinh ngạc vì điều gì, nhưng không để lộ ra ngoài. Phong Hàn Tuyết Băng sau một hồi yên lặng thì lấy lại thanh thế.

- Mày chính là Chương Hàm Yên?

- Mù à? - Chương Hàm Yên nhíu mày nhìn Phong Hàn Tuyết Băng. - Nếu mù thì nên đến bệnh viện khám mắt...

- Mày còn dám nói đểu tao? - Phong Hàn Tuyết Băng tức giận ngùn ngụt.

- Còn nếu bị điên thì cứ đến trại tâm thần! - Chương Hàm Yên cũng chẳng rảnh hơi đôi co. - Vả lại, Phong gia đại tiểu thư thật sự muốn đứng ở đây nói chuyện sao?

- Tao có gì mà không dám! - Phong Hàn Tuyết Băng sừng sộ trả lời.

Chương Hàm Yên cười nhạt, đi đến cạnh Phong Hàn Tuyết Băng, Phong Hàn Tuyết Băng theo bản năng lùi lại. Chương Hàm Yên đành phải giữ lấy vai Phong Hàn Tuyết Băng, thì thầm vào tai ả:

- Phong đại tiểu thư da kiều thịt quý cuộc sống thường ngày không có nhiều thử thách nên thích cảm nhận mùi vị bị người khác đánh đập nhỉ? Cũng có máu M đấy!

- Mày... - Phong Hàn Tuyết Băng giận run cả người, nghiến răng muốn mắng.

Nhưng Chương Hàm Yên đã nhanh chóng cướp lời nói:

- Tôi còn giữ ảnh của cô đấy, nhưng vẫn chưa kịp tung lên mạng, cô nghĩ xem phải làm thế nào...

Nói rồi Chương Hàm Yên xô vai Phong Hàn Tuyết Băng ra, nheo nheo mắt đầy khiêu khích, lớn giọng:

- Lần trước cô còn chưa chuyển tiền bồi thường thuốc men và tinh thần cho tôi đâu, trí nhớ của Phong gia đại tiểu thư có vẻ không tốt lắm nhỉ!

Từ bé đến giờ Phong Hàn Tuyết Băng chưa từng bị ai nói nặng một câu, đừng nói là đánh đến suýt nhập viện như thế này. Đáng lẽ cả nhà Chương Hàm Yên phải quỳ xuống dập đầu cầu xin tha lỗi, hiện tại vừa phải chịu thiệt vừa phải đền bù cho Chương Hàm Yên, Phong Hàn Tuyết Băng cảm thấy không cam tâm. Nhưng không cam tâm thì có thể làm gì được, nếu như Chương Hàm Yên hết kiên nhẫn, những hình ảnh xấu xí kia chắc chắn sẽ bị tung lên mạng, khi đó hình ảnh công chúa xinh đẹp cũng bị hủy hoại.

- Được rồi! - Phong Hàn Tuyết Băng hét lớn một tiếng, vứt ra tấm séc. - Muốn viết bao nhiêu thì cứ viết, con khốn!

Tóc Hồng trông thấy tình hình căng thẳng vội vàng vuốt mông ngựa nịnh nọt Phong Hàn Tuyết Băng.

- Chúng ta là người cao quý, làm sao có thể để một con hạ đẳng bôi xấu được. Mất tiền không là gì mất mặt mới đáng sợ!

Phong Hàn Tuyết Băng quay đầu liếc Chương Hàm Yên, gằn giọng từng từ một.

- Để tao thấy được số hình ảnh đó trên mạng thì cả nhà mày đừng mong sống tốt!

Chương Hàm Yên phe phẩy tấm séc trên tay, híp đôi mắt lại.

- Mấy vấn đề đạo đức như thế này thì Phong Hàn Tuyết Băng cô không có tư cách nói trước mặt tôi đâu!