Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 17: Nữ phụ thanh mai 17



“Ừ. Hàng ngày cho chúng ăn.” Trí Nhân nhìn bộ dáng cô vui vẻ cho đàn cá ăn, không nghĩ gì nhiều liền đáp ứng.

[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược là 70. Ký chủ tiếp tục phát huy.] Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.

Một khi đã có hảo cảm, làm mấy việc nhỏ nhỏ như cho cá ăn cũng có thể tăng độ hảo cảm. Tâm Tâm vui vẻ đứng dậy. Đẩy xe lăn của Trí Nhân đi dạo qua phía trước chung cư một vòng, sau đó trở về.

Cô trở về căn hộ của chính mình, tắm rửa, thay một bộ quần áo ở nhà mới, sau đó đi sang gõ cửa căn hộ Trí Nhân.

Trí Nhân vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt, nhỏ giọt xuống chiếc khăn mặt quàng ở cổ.

Tâm Tâm thấy vậy, vội vàng đẩy xe của hắn đến trước gương, sau đó cắm máy sấy, giúp hắn sấy tóc.

“Woa, Trí Nhân, tôi phát hiện ra mái tóc của anh rất mềm nha. Sờ vào thật thích.”

Ngón tay mềm mại của cô luồn qua những sợi tóc trên đầu hắn, khiến trái tim hắn không nhịn được run lên một chút. truyện kiếm hiệp hay

Sấy tóc xong, Tâm Tâm rủ Trí Nhân xem thời sự, đây là việc mà ở nhà ba mẹ cô hay làm.

Vừa nghe thời sự, hai người vừa bình luận các sự kiện gần đây, đặc biệt khi đến bản tin thế giới, Trí Nhân đưa ra rất nhiều nhận xét sâu sắc. Tâm Tâm ngồi nghe mà gật đầu liên tục, cảm thán:

“Trí Nhân, sao anh lại biết nhiều như vậy?!”

“Trước kia tôi thường xuyên đi đến các công ty con trên khắp các quốc gia của tập đoàn Alpha.”

“Bảo sao anh lại biết nhiều thế. Sau này anh giúp tôi phát triển thời trang Tâm ra toàn thế giới, vậy tôi cũng có thể giống như anh rồi.” Tâm Tâm vui vẻ nói, đôi mắt tràn ngật khát khao.

Trí Nhân dù thông minh, trưởng thành sớm, nhưng cũng chỉ là một người thanh niên trẻ tuổi. Cô gái bên cạnh vừa lộ vẻ hâm mộ hắn như vậy, trong lòng hắn cũng nổi lên một chút đắc ý.

Trí Nhân quay ra nhìn mặt nghiêng của cô, thiếu nữ làn da trắng nõn, hàng mi rậm rạp đổ bóng xuống mặt, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, đo đỏ đáng yêu. Đột nhiên, một sợi tóc mai của cô không chịu nằm yên sau tai mà bung ra, bay lên phía trước quệt qua gò má trắng mịn. Hắn theo bản năng giơ tay qua, vuốt sợi tóc không an phận kia về sau tai cho cô. Làm xong hết thảy, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của Tâm Tâm, hắn mới sực nhận ra, hình như hắn vừa hơi thân mật quá mức.

Hai người rơi vào trong trầm lặng một lúc, trốn tránh quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt đối phương. Một lúc sau, Tâm Tâm liếc mắt nhìn sườn mặt Trí Nhân, thấy vành tai hắn đã đỏ ửng, cô trộm cười.

Hóa ra sau khuôn mặt lạnh lùng kia cũng có một mặt dễ thương như vậy.

Trí Nhân nghe thấy tiếng cười khe khẽ, hắn hơi xấu hổ, ngẩng mặt lên, giơ tay xoa đầu cô một cái: “Hư!”

Tâm Tâm phụng phịu khuôn mặt, giơ tay chỉnh lại mái tóc đã bị hắn xoa cho xù lên.

Hai người lại tiếp tục vừa xem thời sự vừa nói chuyện.

Chẳng mấy chốc đã đến 10 giờ tối, Tâm Tâm đứng dậy: “Tôi đi về phòng đây, anh nhớ nghỉ ngơi sớm.” Nói xong, sực nhớ ra cái gì, Tâm Tâm chống tay bên hông, hung dữ nói: “Cấm không được làm việc, không được thức khuya.”

Trí Nhân nhìn bộ dáng hung dữ của cô, trên khuôn mặt tỏ ra vẻ không kiên nhẫn, nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng lại vui vẻ khác hoàn toàn với biểu hiện ở bên ngoài kia, cố lạnh giọng trả lời: “Biết rồi!”

“Ngoan!” Tâm Tâm vui vẻ nói, học bộ dáng vừa rồi của Trí Nhân, giơ tay lên xoa xoa đầu hắn, sau đó không cho hắn cơ hội kịp phản kháng, cười ha ha rời đi.

Trí Nhân nhìn cô rời đi, tiếng cười vẫn còn đọng lại trong phòng, không hiểu sao trong lòng thấy có chút luyến tiếc, giá mà buổi tối kéo dài hơn…

Hôm sau, Tâm Tâm lại đến đưa Trí Nhân đi ăn sáng, sau đó trở về ngồi làm việc trong phòng hắn. Thỉnh thoảng cô lại quay ra hỏi hắn mấy vấn đề liên quan đến hạng mục mở rộng ra nước ngoài. Đến buổi chiều, sau khi kết thúc một ngày làm việc, Tâm Tâm đóng máy lại, không nhịn được than một tiếng:

“Trí Nhân, nếu không có anh tôi thực sự không thể làm được việc. Có quá nhiều kiến thức về thị trường quốc tế mà tôi không biết. Chắc sau này tôi sẽ không thể thiếu anh được.”

Trí Nhân nghe vậy, nhướn lông mày, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên mà chính hắn cũng không phát hiện.

Tâm Tâm duỗi tay, duỗi chân cho đỡ mệt mỏi, sau đó đứng dậy, hỏi ý kiến Trí Nhân, “Chúng ta đi ra ngoài ăn nhé. Ăn lẩu nhé, lẩu ở nhà hàng Vân Phú rất ngon.”

“Được.” Trí Nhân vẫn ít lời như vậy.

Nhận được sự đồng ý của hắn, Tâm Tâm lấy di động ra gọi cho tài xế.

Ba mươi phút sau, hai người có mặt ở cửa nhà hàng Vân Phú. Tài xế giúp chuyển xe lăn của Trí Nhân xuống, Tâm Tâm đứng sau xe lăn, tùy thời có thể đẩy đi.

“Trí Nhân!” Giọng nam vang lên đầy vui vẻ. Tâm Tâm và Trí Nhân quay ra nhìn.