Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 47: Có mỹ nam ẩn hiện



Nhịn không được cười lên một tiếng, Tây Trầm nhướn mày nói ra: “Dạng này cũng tốt, ngăn chặn tâm tư dòm ngó của những người khác.”

“Dạng điều khoản này, ngươi không cần hồi báo cho công ty sao?” Dương Lam Nhi thấy Tây Trầm một lát mới phản ứng lại, cũng có chút ngoài ý muốn, thái độ hẳn là tùy ý nàng ra điều kiện.

“Không cần, công ty đã trao quyền làm chủ cho ta.” Tây Trầm nhoẻn miệng cười, trong mắt nhìn có chút hả hê nồng nặc.

Phỏng đoán, công ty cũng không nghĩ tới, Dương Lam Nhi đối với hợp đồng lại hiểu rõ như thế đi! Chỗ có chút mơ hồ không rõ kia vốn là chuẩn bị dùng để chui chữ, bọn họ không nhúng tay lúc đàm luận, liền không muốn nhắc nhở Dương Lam Nhi một chút chỗ có mờ ám, chưa nghĩ, Dương Lam Nhi căn bản không cần người khác nhắc nhở.

“Dạng này tốt nhất, ai không nghĩ lấy nhất bài ra cho người khác làm album kinh điển ra?” Diệp Nhạc Luân hắc hắc một tiếng: “Chút ca khúc này, cho dù là ca khúc kinh điển hội tụ mười năm cũng không có sánh bằng, để những ca khúc khác ghép vào thấy thế nào cũng chán ghét.”

“Đúng!” Dương Lam Nhi một điểm cũng không khiêm tốn.

“Ngươi chính là có lòng tin đối với ca khúc của mình như vậy?” Diệp Nhạc Luân ngoài ý muốn, kỳ thật rất ít nhìn thấy người làm thơ soạn nhạc như Dương Lam Nhi lại không chú ý tới giới giải trí như thế, đến nhạc hội của y tối mai khai diễn cũng không biết.

“Khẳng định, nếu không, ta nào dám muốn loại chia lợi nhuận này?” Lông mày Dương Lam Nhi giương lên.

Nói giỡn, các khúc ca kinh điểm của nhiều album hội tụ lại như vậy, còn có thể kém kinh điển xa hoa của mười năm sao? Kia nàng không bằng ngay từ đầu cũng đừng lấy ra a.

“Được, đại thúc nhất định hát thật tốt.” Diệp Nhạc Luân vỗ vỗ ngực, hưng phấn đến hồ ngôn loạn ngữ.

Tây Trầm sững sờ một cái, lập tức che mặt, này nha thế nhưng tự xưng đại thúc? Diệp Nhạc Luân không phải là chán ghét nhất loại cấp bậc này sao?

“Tốt, đại thúc buổi trưa mời khách, hiện tại thời gian còn sớm, cũng không thể không ăn cơm trưa đi!” Dương Lam Nhi cười tủm tỉm, đứng dậy muốn đi nhà vệ sinh.

Ai ngờ, vừa mới chuyển thân, thiếu chút nữa đụng vào một người.

Cũng chính là thiếu chút nữa mà thôi, Dương Lam Nhi bởi vì né tránh nên không có đứng vững, cái mông ngồi trở lại vị trí.

Này là một quán cà phê cao cấp rất thanh nhã, chỗ ngồi đều thoải mái so sánh được với ghế sô pha, Dương Lam Nhi bị buộc ngồi trở về, cũng không có cảm thấy nơi nào không thoải mái.

Ngẩng đầu nhìn lên, Dương Lam Nhi rất tự giác đột nhiên lọt vào bên trong một cặp mắt sáng như bầu trời sao, rất khiếp người, thần hồn dường như bị hấp dẫn, hoàn toàn không tự chủ được.

“Thực xin lỗi, không nghĩ tới ngươi lại đột nhiên đứng lên.” Thanh âm nam tính dễ nghe vang lên, giống như gió mát phất qua, khiến người ta ấm áp.

“Không quan hệ, ta không sao.” Dương Lam Nhi thưởng thức mỹ nam kia vài lần, khẽ nhíu mày trả lời.

Rất không thích hợp a, nam nhân này đến bên người nàng, nàng thế nhưng một chút cảm giác cũng không có? Còn thiếu chút nữa đụng vào? Kể từ nàng bắt đầu tu luyện tới nay, cái này không khoa học...

Nghĩ tới điều này, Dương Lam Nhi cẩn thận xem xét nam nhân này một lần nữa, không chỉ có thanh âm dễ nghe, hơn nữa quả nhiên là mỹ nam.

Khuôn mặt tinh xảo, một đôi mắt phượng dài cực kỳ đặc thù lại câu hồn, cánh môi không dày không mỏng, tựa hồ vừa đúng, khẽ nhếch lên liền khiến tâm người ta cực kỳ vui vẻ, giống như không có ý thức, liền sẽ bị một cái ánh mắt, một cái cười nhẹ của hắn hấp dẫn.

Mỹ nam này tựa như là một cái yêu nghiệt, đồng thời, cũng là một cái nam nhân cực kỳ hút hồn, mị lực tuyệt luân.

Xem mỹ nam là chuyện cảnh đẹp ý vui, nhưng Dương Lam Nhi cảm thấy lại là ngưng tụ, vì mỹ nam này, nàng nhìn không thấu.

Nàng có thể cảm giác được, người này tuyệt không phải là người bình thường không có tu luyện, nhưng nàng nhìn không thấu cảnh giới của người này, nếu không phải mỹ nam thực lực cao hơn linh thức của nàng, thì chính là hắn có phương pháp ẩn giấu.

Hơn nữa, loại phương pháp ẩn giấu này phải rất đặc thù, cũng có thể hoàn toàn lẩn tránh linh thức dò xét của nàng.

Nên biết, linh thức của Dương Lam Nhi bởi vì chịu Trúc Cơ Trận rèn luyện, nên so với cảnh giới thực tế thì cao hơn rất nhiều, đã đạt tới Luyện Khí kỳ, còn như đến cùng đạt tới Luyện Khí tầng mấy, thì nàng còn không có khái niệm cụ thể gì.

Cho nên, Dương Lam Nhi từ trước có thể điều tra tình huống thực lực là vì cảnh giới của nàng cao hơn người, nhưng nếu mỹ nam này thật sự cao hơn linh thức của nàng, vậy hắn đến thật là cảnh giới gì?

Từ lúc lẫn vào Chợ Đen tới nay, Dương Lam Nhi còn là lần đầu tiên gặp phải người có cảnh giới so với nàng cao hơn nhiều như vậy.

Về phần tại sao không phải là công pháp ẩn giấu, Dương Lam Nhi có loại trực giác, mỹ nam trước mặt này thật sự là có thực lực cao.

Con mắt sắc lưu chuyển, nam nhân này hướng Dương Lam Nhi cười xin lỗi một tiếng, khiến Dương Lam Nhi chợt cảm thấy hoa mắt, có loại ảo giác nhiều đóa nhiều đóa hoa nở tung, quá tao nhã, quá kinh diễm.

May mắn, định lực của Dương Lam Nhi đủ mạnh, thấy thế cũng chỉ là cảm thán trong nội tâm một phen, cũng không có si mê hoặc là trầm luân.

Lại lần nữa hiếu kỳ nhìn Dương Lam Nhi một cái, nam nhân này chuyển hướng sang Diệp Nhạc Luân, thanh âm réo rắt dễ nghe: “Không nghĩ tới, ở chỗ này có thể gặp được đại minh tinh, có thể ký cho ta cái tên không”

Lời này vừa nói ra, ba người ở đây đều là lạ nhìn hắn, nam nhân yêu nghiệt như thế, còn truy tinh? Rõ ràng lớn lên so với đại minh tinh còn muốn giống thần tượng hơn, chẳng lẽ cũng là fan của Diệp Nhạc Luân? Thấy như thế nào cũng không thích hợp a!

Quan sát nam nhân này vài lần, Diệp Nhạc Luân đều có tự có cảm giác của mình, y tự biết, nam nhân này cũng không phải là fan của y, bởi vì yêu nghiệt nam này cũng giống như Dương Lam Nhi, lúc nhìn y, ánh mắt đều tỉnh táo quá mức, hoàn toàn không phải là biểu hiện của fan.

“Cho người khác sao? Muốn ký ở đâu?” Diệp Nhạc Luân rất nhanh liền nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt, xuất ra bút ký tên.

Thực tế, bị một cái yêu nghiệt nam như thế xin ký tên, Diệp Nhạc Luân mặc dù cũng là nam nhân, định hướng tình dục cũng rất bình thường, nhưng vẫn có chút cao hứng hư vinh như cũ.

Quả nhiên, bên trong nụ cười nhẹ của yêu nghiệt nam mang theo chút bất đắc dĩ, mắt phượng sáng lóng lánh: “Ta gọi là Tần Mục Diễm, có muội muội gọi Tần Mộ Vân, là fan của Diệp thiên vương, cũng biết rõ tối mai ở Thành Thục Đô có nhạc hội của Diệp thiên vương, nhưng nó mới vừa lên cao tam, cũng không có thời gian đến cổ vũ. Hôm nay vô tình gặp phải, ta liền giúp nó đem một bảng ký tên về.”

Nói đến muội muội, vẻ mặt Tần Mục Diễm là ôn nhu, trực tiếp nhìn vào Diệp Nhạc Luân, khiến y kém một chút liền bị tao nhã kinh diễm của hắn trong nháy mắt kia bị điện giật đến, may mắn, y là nam nhân mới không có thất thố.

Tần Mục Diễm so với Dương Lam Nhi cũng chuyên nghiệp hơn nhiều, trực tiếp móc ra cái album mới nhất của Diệp Nhạc Luân, còn chưa có bóc ra, rất rõ ràng là sớm có tính toán.

Nhìn ra được, chính là hôm nay cho dù không có đụng phải Diệp Nhạc Luân, hắn vẫn như cũ sẽ tìm cơ hội muốn ký tên, còn như tìm cơ hội nào? Kia tự nhiên là chuyện của Tần Mục Diễm, Dương Lam Nhi nhìn ra được, dòng dõi của người này cũng không đơn giản, phỏng đoán muốn tìm Diệp Nhạc Luân cũng không khó.

Đầu óc của Diệp Nhạc Luân trong một lát này có chút choáng váng, lại không dám đối mặt cùng Tần Mục Diễm, trực tiếp nhận album, hỏi cụ thể tên muội muội của Tần Mục Diễm, còn viết cái TO, cùng vài câu chúc phúc.

Dáng tươi cười gia tăng một phần, Tần Mục Diễm đem album cất kỹ, sau khi nói cám ơn xong con mắt chuyển sang nhìn nhìn Dương Lam Nhi, lại lần nữa gật đầu ý bảo xin lỗi, cũng không có nói cái gì nữa, xoay người rất tiêu sái đi xa.

Nhìn Tần Mục Diễm rời đi, đầu Dương Lam Nhi đầy hắc tuyến, vì cái gì nàng ở trên thân nam nhân này chứng kiến dáng vẻ ngàn vạn? Liền kia bóng lưng rời đi, lại có loại phong thái yểu điệu đặc thù.