Nữ Sắc Và Ông Trùm

Chương 21: Nỗi Lòng



Bàn tay Trình Chấn Dạ bị giữ lại, hơi ấm từ bàn tay cô nhẹ nhàng truyền tới hắn.

Đáy mắt thoáng qua một chút bất ngờ, hắn cũng không nghĩ rằng cô sẽ gọi và giữ hắn lại như vậy. Chỉ một chút hành động nhỏ của hắn đã chạm đến cô rồi sao?

Trình Chấn Dạ quay lại bắt gặp ánh mắt mơ hồ của cô đang nhìn mình, với sự nhạy bén của hắn không khó để nhìn ra ham muốn trong ánh mắt ấy.

Uyển Nhiên cũng không hiểu được hành động của mình, rốt cuộc tại sao lại không muốn hắn rời đi như vậy...

Giây phút từ lúc hắn bước vào đây, ý nghĩ quyết liệt của cô dường như đã bị đánh bại. Cô chọn anh trai, nhưng cô không muốn từ bỏ hắn. Dường như mọi sự dịu dàng, ấm áp hắn dành riêng cho cô đã đủ làm cô rung động rồi.

Nếu đây là sai lầm thì cô vốn đã sai sẽ lại càng sai. Cô đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Bầu không khí trong phòng lúc này yên tĩnh vô cùng, thâm tâm của hắn và cô đều phức tạp như nhau, khó nói lên thành lời.

“Anh đừng đi.”

Rõ ràng hắn là người nên nói câu này với cô mới phải, cô là người muốn đi cơ mà.

“Em chắc chứ?”

Cô gật đầu.

Trình Chấn Dạ làm việc mạnh mẽ độc lập quyết đoán bây giờ lại tự xoay mình mòng mòng như vậy, hắn thật sự sắp không nhận ra chính mình nữa rồi.

“Tôi phải làm gì với em bây giờ.”

Trình Chấn Dạ quay lại ngồi xuống bên cạnh Uyển Nhiên, bàn tay hắn vẫn nắm lấy tay cô.

Một lần nữa hắn lại nhìn vào đôi mắt ngấn nước ấy, khẽ khàng hỏi, “Em có muốn tiếp tục ở bên tôi không? Tôi cần biết câu trả lời thật lòng của em.”

Sao hắn lại có thể thẳng thắn nói ra một câu như vậy chứ, cô đã giữ hắn lại rồi, tất nhiên là muốn.

Hắn thấy cái gật đầu chắc chắn của cô, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi.

“Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với anh trai em.”

“Anh muốn gặp anh ấy sao?” Cô ngạc nhiên lập tức hỏi lại.

“Tin tôi.”

Hắn không biết đây có phải là yêu hay không, hiện giờ hắn chỉ đang làm theo điều con tim mình mách bảo.

Uyển Nhiên vừa ngạc nhiên lại vừa cảm kích. Không ngờ hắn có thể vì cô mà làm những chuyện thế này.

Tối nay hai người đã nói những chuyện gì, có được xem là thổ lộ tình cảm không? Uyển Nhiên thì rất rõ ràng nhưng còn hắn, hắn chưa nhắc tới câu nào tỏ ý yêu cô cả.

“Anh thật sự…”

Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị Trình Chấn Dạ chặn lại bằng một nụ hôn. Cô hơi giật mình nhưng lần này cô không đẩy hắn ra nữa, ngây người một lúc cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt.

Uyển Nhiên cả người nóng ran đưa tay khẽ vịn vào cánh tay săn chắc của hắn, dần được hạ người nằm xuống. Hắn một tay chống xuống giường, một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, hai hơi thở dần dần hòa quyện vào nhau. Hô hấp của cô trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, mà hắn vẫn là từng chút nhẹ nhàng.

Trình Chấn Dạ chuyên tâm hôn sâu, nụ hôn nồng nàn càng lúc càng mãnh liệt. Hắn không gấp gáp, cũng không vội, hắn căn bản chỉ làm theo bản năng để cô dần dần thích ứng, không cảm thấy sợ hãi. Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn nhẹ nhàng tiếp cận, xâm chiếm vào sâu hơn bên trong khoang miệng cô. Mùi vị ngọt ngào này làm hắn vô cùng hưởng thụ.

Chỉ mới nhiêu đó mà cơ thể Uyển Nhiên đã bủn rủn, cảm thấy không còn chút sức lực, mọi giác quan đều đã trở nên mơ hồ. Nụ hôn của hắn như đang xoa dịu tâm can cô vậy, cảm giác lạ lẫm mang một chút nỗi sợ hãi nhưng thật sự rất dễ chịu. Miệng cô đã tràn ngập hơi thở nam tính của hắn, cô mơ hồ hé mắt nhìn gương mặt đàn ông góc cạnh đang ở ngay trước mặt, bất giác trái tim căng thẳng phập phồng như muốn nổ tung.

Trình Chấn Dạ cúi xuống, vùi đầu vào cần cổ trắng ngần ấy. Vùng da nhạy cảm tiếp nhận hơi thở nóng rực của hắn khiến thân hình cô khẽ run lên. Miệng hắn dừng lại nơi cổ cô, chất giọng trầm ấm khàn khàn lúc này lại thêm mị lực gọi tên cô, “Lộ Uyển Nhiên.”

Uyển Nhiên lần đầu không chịu nổi sự kích thích mê người này khẽ kêu lên một tiếng, chính tai cô nghe thấy âm thanh này tứ chi tự nhiên trở nên tê cứng, sự ngượng ngùng xâm nhập vào toàn bộ lí trí. Ngược lại, hắn rất thích.

Lúc này cô bỗng cảm nhận được sự bứt rứt khó chịu trong cơ thể, như là đang nóng lòng, thiếu thốn gì đó. Mà Trình Chấn Dạ vẫn đang chơi đùa ở dưới cổ, hai tay cô không còn cách nào khác chỉ đành luồn qua mái tóc của hắn.

“Trình Chấn Dạ…” Uyển Nhiên thở dốc, khó khăn mở miệng.

“Tôi đây.”

“Tôi khó chịu quá.”

“Được… tôi giúp em.”