Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 42: Ngòi lửa (1)



Khung cảnh quen thuộc, vẫn là khung cảnh tươi sáng, bài nhạc không lời dìu dịu – D coffee

"Xin lỗi!" Lời nói đi liền cùng cái cúi gập người

"Là tôi đã khiến chủ tịch và phu nhân bỏ mạng, không cầu được tha thứ, nếu muốn cậu có thể lấy sinh mạng tôi để bù đắp"

"Bù đắp? Nực cười. Giết ngươi họ có thể sống lại sao?" một khuôn mặt khô khan, nguội lạnh.

Bạch Hiểu đang đối diện với thái độ hối hận của Lãnh Quân Dao

Cậu là đang muốn trả thù Lương Xích Hữu? "

" Hay tôi nên ca tụng hắn a? "cười lạnh

Lãnh Quân Dao mím môi, thoáng qua tia đau đớn

" Ngài chủ tịch sẽ không mong muốn như vậy "

" Ông ấy chết rồi! "Lời nói vô tình không mang theo tí xúc cảm nào.

" Ngài ấy muốn cậu sống yên bình, hãy để việc báo thù lại cho tôi, dù sao đó cũng là người thân của cậu "

" Người thân? Bà có ý gì? "nét mặt Bạch Hiểu thoáng chốc thay đổi.

" Không lẽ thư ký Kim chưa nói gì với cậu? "Lãnh Quân Dao mặt biến sắc, dường như biết mình đã lỡ mồm nói sai điều gì

" Thư ký Kim? "Vừa nói Bạch Hiểu vừa đứng phắt dậy, chiếc ghế đang ngồi bật ra. Hắn quay lưng bước đi, bỗng mũi giày kia khựng lại" việc trả thù tự tay tôi sẽ làm, tốt nhất các người đừng ngáng chân, nếu không.. "

Không nhìn thấy gương mặt kia, nhưng Lãnh Quân Dao biết rõ hắn đang cười, luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ tấm lưng kiên cố không khỏi đem lại cảm giác bất an.

Bạch Hiểu bỏ về để lại Lãnh Quân Dao vẫn ngồi đó nét mặt thoáng nỗi đau buồn xót xa cho con người đắm chìm trong ngọn lửa thù hận. Phải chăng từ đầu số phận đã định hắn phải rảo bước trên con đường gai góc phủ hờ lớp tuyết mềm mịn giả tạo?

Rời khỏi D coffee Bạch Hiểu phóng nhanh về nhà, hắn cảm nhận điều gì đó không đúng. Quả thật đã để ý điều này từ năm năm trước, nhưng cuối cùng hắn lại để lòng thù hận dẫn lối, không còn quan tâm nhiều đến vậy. Đến lúc này hắn mới nhận ra, liệu con người ta có thể chỉ vì cơ hội làm ăn mà làm đến mức này không? Giả thuyết có thể chẳng phải rất mỏng manh sao? Phải chăng điều gì đó đã bị bỏ qua, bị lấp liếm bởi sai sót của hắn!

* * *

" Thư ký Kim, còn nhớ năm năm trước tôi đã bảo anh khai báo hết, cuối cùng vẫn còn điều dấu diếm? "Đôi mắt sắc sảo kia lườm thẳng con người trước mắt, rõ ràng đã mất đi sự tin tưởng phần nào

Thư ký Kim giật mình, khuôn mặt biến sắc như thể tên trộm đêm vừa bị bắt quả tang, đôi môi đang mím chặt khó khăn mở khẽ, lời nói không khỏi ngập ngừng

" Chủ tịch tôi.. "

" Tốt nhất anh nên nói cho rõ ràng, sẽ không còn cơ hội nào đâu! "Con người phản chiếu qua cặp kính kia như tỏa ra cổ khí đen đỏ điên cuồng, lơ là sẽ lao vào ngấu nghiến thân thể này.

Môi thư ký Kim như mím thành một đường, khẽ rít ra hơi thở bất lực khó khăn, anh biết bí mật này không thể giữ được lâu hơn, nhưng nếu nói ra, liệu con quái thú điên cuồng trước mắt này sẽ làm nên chuyện gì? Cũng không còn đường lùi, có lẽ phải đánh liều.

" Chủ tịch, việc này có liên quan đến ngài cố chủ chủ tịch và cố phu nhân, cũng là khởi đầu cho mọi ân oán "Cuối cùng thư ký Kim cũng lấy vững tinh thần, cố nói bằng ngữ điệu bình tĩnh nhất

" Năm đó phu nhân là một cô gái diễm lệ vô cùng đẹp, gia cảnh bình thường. Ngài chủ tịch đã gặp và yêu thương người.

"Tôi xin được gọi ngài ấy là a Minh, còn phu nhân là Jenny"

"Lúc ấy tên Lương Xích Hữu cùng anh trai hắn là bạn chung đường từ thời niên thiếu. Họ thường xuyên cùng nhau trải qua khó khăn, không khi nào có a Minh là hai người kia vắng bóng. Nhưng từ lúc quen biết Jenny, a Minh thầm theo đuổi, chiếm được cảm tình cô gái. Một lần, cũng quyết định giới thiệu cho họ, hia người đều tích cực ủng hộ. Chỉ là không ngờ!"

Nói đến đây thư ký Kim, có chút ngập ngừng, dường như điều gì khiến anh ta hối hận.

"Khi a Minh và Jenny đang đắm chìm trong hạnh phúc, đến váy cưới, âu phục đều đã cùng nhau chuẩn bị, chỉ còn định ngày tổ chức hôn lễ. Ai ngờ được lúc này cơn sóng bất ngờ dội mạnh, trong một lần uống say Lương Xích Hữu đã đến nhà cưỡng bức Jenny. Mọi chuyện mới vỡ lẽ thì ra hắn cũng yêu thích cô gái này nhưng vẫn luôn kìm nén nhìn người mình yêu thương đứng cạnh bạn thân"

"Điều khiến mọi thứ xoay chuyển thật sự là sau đó Jenny mang thai, biết mình không còn xứng đáng với a Minh liền âm thầm kết hôn cùng tên Lương Xích Hữu. Lúc này a Minh đang có lịch công tác nước ngoài, chính tôi là người ép cậu ta phải đi, sự cố chấp của tôi khiến cậu ấy không thể bảo vệ Jenny."

Thư ký Kim ngừng một chút, đôi mắt âm thầm dời đi, vẻ tự tin thông minh ngày thường đã lặn mất đâu, chỉ còn khuôn mặt đầy nuối tiếc, không khỏi khát khao hai chữ nếu như.

(Còn tiếp)