Nữ Sát Thủ Học Yêu​

Chương 53: Cuộc chiến cuối cùng (1)



Hôm sau

"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên

"Vào đi"

Phía sau cánh cửa mái tóc đỏ lộ ra nổi bật thu hút. Khắc Long bước vào ngồi thụp xuống chiếc sofa bông. Cả thân hình to lớn như bị nuốt chửng trong lớp bông mềm mịn. Nhưng không thể giấu đi khuôn mặt tà loạn kia. Mãn nguyện, hài lòng, hả hê vui sướng như thể vừa được nuốt trọn cái bánh khiến mình chảy dãi bấy lâu.

"Thế nào?" Anh ta hướng mặt Bạch Hiểu mở lời

"Còn có thể thế nào?" Bạch Hiểu mặt vẫn điềm tĩnh nhưng không che giấu hết được cái hả hê trong lời nói, bất giác hắn ta nở nụ cười tà hiểm đắc ý.

"Cậu có phải quá ghê gớm rồi không?" Khắc Long không nhịn được tán thưởng một câu

"Có sao?"

"Dù sao thì sau này tôi phải cẩn thận cậu rồi, chắc chắn không ai muốn lật thuyền với cậu đâu haha"

Ở một diễn biến khác

Một bóng người đang ôm bả vai đầy máu tháo chạy, tiếng thờ dồn dập theo nhịp gấp rút, bất ngờ vô thanh vô tức vụt hiện một loạt bóng đen vây kín, cùng đường. Mùi máu kéo theo mùi chết chóc thoang thoảng. Thần chết phải chăng đang treo ngược trên sợi dây lấp ló trong đêm.

"Hết đường rồi Lâm Cao Lãng, lần này anh sẽ phải trả giá!" Tiếng nói vọng lên từ phía sau, là căm thù? Thương hại?

"Mày! Mày!" tên Cao Lãng lúc này trợn trong mắt, gân máu đỏ ngầu lan ra nuốt chửng đôi mắt dữ tợn. Hắn như một con cuồng thú khát máu chỉ hận chưa thể xé xác kẻ thù.

Hắn con dao găm về phía tên kia "Tao thương yêu mày như vậy! Cho mày tất cả những gì mày muốn! Tại sao mày lại quay đầu cắn tao?" lại quay sang đe dao hé lớn vào mặt lũ vây quanh "Còn cả lũ chúng mày, tao dốc sức vì tổ chức, cho chúng mày quyền lực, tiền bạc, mọi thứ để rồi chúng mày quay về giết tao?"

"Ha! Haha!" Tiếng cười lớn vang vọng trong đêm va vào hai bức tường vọng lại ghê rợn

"Yêu thương? Là giết cha và nuôi nhốt ta như một con thú? Là xem anh em như cỏ rác, là đánh đập xử tử những ai không nghe lời kể cả cha, ngài thủ lĩnh vĩ đại của chúng ta? Lâm Cao Lãng, đối với ngươi chúng ta chỉ là thú nuôi mà thôi! Lấy mạng ra để ngươi chơi đùa, phục vụ cho cái lý tưởng ngu ngốc, độc đoán của chính ngươi"

Lời nói giận dữ, ngữ điệu từ thong thả trở nên phẫn nộ, thương tâm.

Le lói thứ ảo diệu uốn lượn le lói, mùi thơm say mê ngẩn người, đám người sừng sững lần lượt sụp xuống.

"Khói mê! Nín thở đi!" Tiếng hét vang to trong đêm đen hợp cùng làn hương dìu dịu, thật là một khung cảnh tuyệt vời để quên đi tất cả mà đánh giấc ngon lành. Thoáng chốc tên Cao Lãng đã mất bóng, tiếng xe nổ xa dần xa dần đến khi hoàn toàn tan vào cảnh khuya.

"Ông.. đến trễ.. đấy---aaa.." tên Cao Lãng rên rỉ đau đớn, khó khan xé vạt áo buộc chặt miệng vết thương, hắn thở dốc.

"Ta sẽ không tha cho hắn.. tên Bạch Hiểu đáng chết, lẽ ra lúc đó phải cho hắn theo hai đứa tiện nhân đó" Lương Xích Hữu lúc này điên cuồng lạ thường, hắn nghiến răng nghiến lợi lao xe vun vút.

"Thằng ôn con dám phản ta! Còn ông, ông làm gì đến nỗi để một tên Bạch Hiểu làm cho tán gia bại sản thảm hại như vậy chứ? Lâm Cao Lãng lúc này trở nên bình tĩnh, tay rít điếu thuốc vứt lại bên hông.

Lương Xích Hữu không trả lời, hay thậm chí còn không nghe thấy giọng nói tên kia, chỉ cắm đầu lao xe miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa.

" Alo, Lãnh Quân Dao, bọn chúng đã vào Rừng Xương Trắng rồi đấy, chuẩn bị đi! "

" Được! Lần này nhất định phải hủy diệt gọn gốc rễ sẽ không để hắn có cơ hội hít thở tiếp "

Đây có lẽ là cuộc chiến cuối cùng của bọn họ, cho đến lúc này Liên Hoa vẫn chưa được tin tức gì. Một thỏa thuận được giao ra, cô không được phép tham dự vào phi vụ này, vì vậy hai ngày trước Liên Hoa nhận được lệnh cấm túc ở nhà dưỡng thương.

Đám người Hắc Bạch cùng nhóm Bạch Hiểu tỏa ra khắp khu rừng. Lùng sục tìm cho ra hai tên Lâm Cao Lãng cùng Lương Xích Hữu.

Lãnh Quân Dao từ lúc đặt chân đến đây đã mất hút.

Thanh kiếm mang theo sát khí lao đến chém bay chỏm tóc trên đầu tên Cao Lãng. Hắn rất nhạy bén đã kịp né nhát kiếm chí mạng.

" Lãnh Quân Dao, cuối cùng ngươi cũng tới "

" Sao có thể không tới, món nợ giết cha ngươi còn chưa trả "Dứt câu Lãnh Quân Dao lao đến chém liên tục vào người tên kia. Từng vệt chém đều chỉ nhìn thấy dư ảnh, nhưng tên Lâm Cao Lãng còn nhanh hơn hắn né điêu luyện nhảy lùi về sau giữ khoảng cách. Lãnh Quân Dao gục xuống, trên người xuất hiện vết chém từ vai xuống, máu tia thấm đỏ áo. Tên Cao Lãng lao tới, ngọn thủy thủ ngay trên đầu Lãnh Quân Dao cắm xuống" phập".

(Còn tiếp)