Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

Chương 112-1



Sau khi Khang Tịch cúp điện thoại, cầm điện thoại xoay vài vòng trong phòng.

Nàng bắt đầu tự hỏi một vấn đề. Vì sao Khang Cẩm Hoa biết mình và Quý Ưu Trạch đang yêu nhau? Vì sao hôm đó lúc gặp mặt Vu Đông, bạn gái Vu Đông lại tìm đến chính xác như vậy? Định vị điện thoại chính xác như vậy sao? Từ trước đến giờ nàng mở định vị cũng chưa từng có độ chính xác cao như vậy. Địa điểm thực tế thường sai lệch với định vị hiển thị.

Chính xác đến cả số phòng... vận mệnh có phần quá khéo rồi.

Phải nói là mình bắt đầu trở nên xui xẻo là bắt đầu từ khi nào? Có lẽ bắt đầu từ lúc Khang Cẩm Hoa tìm tới chỗ mình đi.

Đúng lúc này, Quý Ưu Trạch đã tới.

"Cái hàng xóm đối diện của nhà cậu đúng là kỳ quái mà..." Quý Ưu Trạch đi vào, câu nói đầu tiên chính là câu này.

"Hửm? Là kiểu kỳ quái như thế nào?" Khang Tịch đi tới, giúp Quý Ưu Trạch lấy đôi dép trong tủ giày.

"Vừa rồi lúc mình đến, đúng lúc anh ta mở cửa, sau khi thấy mình ra ngoài, anh ta lại ngốc ở đó, sau đó lại nhanh chóng lui vào trong. Mình đáng sợ như vậy à? Với lại, trong tình huống bình thường, nếu như phát hiện trong tầng lầu mình ở có ngôi sao, cho dù là sao lớn hay sao nhỏ, biểu hiện của người bình thường không phải đều nên chạy tới xin chữ ký xin chụp ảnh chung sao? Dù sao hồi đó khi mình không làm ngôi sao, nếu như người xung quanh ra ngoài gặp ngôi sao, cho dù là già trẻ lớn bé gì, mọi người đều xông lên chụp hình mà." Quý Ưu Trạch nói xong, bỏ một túi thức ăn lên bàn trà.

"Nhưng mà cái người hàng xóm kia thật kỳ quái, thấy mình thì bỏ chạy, loại người gì vậy?" Quý Ưu Trạch ngồi xuống quạt gió cho mình.

Khang Tịch nghe xong, khoanh tay cười nói: "Có lẽ là anti fan của cậu, chuyên sưu tập tư liệu xấu của cậu, kết quả không để ý bị cậu nhìn thấy mặt hắn, vô thức muốn chạy thôi."

"Vậy cũng không khỏi quá chuyên nghiệp rồi." Quý Ưu Trạch nghe xong, suy nghĩ kỹ một chút, nghĩ trên thế giới này có thêm chuyện ly kỳ cổ quái, hơn nữa những chuyện tương tự trước đây cũng không phải cô chưa từng gặp phải, cái này sao có thể được.

Suy nghĩ cẩn thận thì sợ vô cùng, tròng mắt Quý Ưu Trạch chuyển động, sau đó nói: "Mình thấy cậu nói rất có lý. Mình nhớ trước đây có một lần, mình cũng không nhớ là khi nào, có lẽ là lúc mình nằm viện? Không phải có vài cô bé cải trang thành người thăm bạn sao? Kết quả là giả thăm bệnh, để sưu tập tin về mình, ở bên ngoài tìm cơ hộ chụp mình..."

Thật ra Khang Tịch cũng chỉ tùy tiện nói vậy, nhưng mà trí tưởng tượng của Quý Ưu Trạch lập tức mở ra.

Đột nhiên Quý Ưu Trạch tràn đầy phấn khởi đề nghị: "Chúng ta theo dõi lại đi!"

"Theo dõi lại?" Nếu như là người khác nói, nhất định Khang Tịch sẽ không tin là thật, chỉ cảm thấy đang nói đùa mà thôi.

Nhưng dù sao Quý Ưu Trạch chính là Quý Ưu Trạch mà.

Đột nhiên Khang Tịch nhớ đến chuyện mình nghe được từ chỗ bạn của Quý Ưu Trạch. Có người nói khi đó, Quý Ưu Trạch vừa mới học lớp hai tiểu học. Rồi khi thầy giáo giảng tới vấn đề bảo vệ môi trường, nói là rất nhiều nhà xưởng thải ra khí thể ô nhiễm không khí, phá hủy trái đất, sau đó các loại động vật sẽ bị làm hại, toàn bộ hệ thống trở nên rối loạn.

Vì vậy buổi tối sau khi tan học, Quý Ưu Trạch còn khi bé dám xé từng trang vở ghi chép của mình, viết đầy lên: "Bảo vệ trái đất, không được thải khí!"

Sau khi viết xong, Quý Ưu Trạch dẫn theo đám bạn của mình, tìm tất cả nhà xưởng có thể tìm được ở lân cận, dán tờ giấy viết chữ kia lên.

Nhân viên tới đuổi cô đi, cô chỉ ôm vai chỉ vào bọn họ nói: "Các người đều làm chuyện xấu, tôi muốn chú cảnh sát bắt các người ngồi tù!"

Quý Ưu Trạch, là một cô nhóc hành động siêu mạnh mẽ như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều như thế.

"Đúng!" Quý Ưu Trạch gật đầu, thoạt nhìn đúng là phải đi làm hành động đó.

"Chủ yếu là, cậu nghĩ người bình thường có thể như vậy sao, là thấy một ngôi sao đi tới, nhiều nhất cũng phải kích động đến nói không ra lời che miệng đứng đó nói lắp. Nhưng mà người vừa rồi kia, thật sự thấy mình thì lập tức quay mặt qua chỗ khác, còn vô tình hay cố ý giơ tay lên che cạnh mặt, xoay người vào nhà đóng cửa lại." Quý Ưu Trạch nghĩ chắc chắn Khang Tịch cho là mình chuyện bé xé ra to, vậy nên lại thuật lại tình huống lúc đó một lần.

Nghe thế, nét cười của Khang Tịch cũng dần dần đông lại.

Nếu như nói là bởi vì quá căng thẳng mà xoay người quay vào nhà, còn có thể miễn cưỡng hiểu được. Nhưng mà lại giơ tay lên che mặt, làm sao có thể không kỳ quái? Hoặc là người có bệnh tâm lý gì đó, hoặc là cố ý trốn tránh các cô.

Coi như là vế trước, tốt nhất phải tra rõ, nếu không lỡ như phát bệnh chém người lung tung thì xong rồi. Nếu như là cố ý trốn tránh, vậy thì càng có vấn đề, nói rõ lý do anh ta trốn là vì có chuẩn bị kế hoạch gì đó.

Mặc kệ thế nào, vẫn nên tra rõ thì tốt hơn. Thà rằng chuyện bé xé ra to, cũng không thể phớt lờ được. Đây là những gì Khang Tịch học được từng ấy năm trong giới giải trí.

Lúc này, Khang Cẩm Hoa lại gọi điện đến.

Khang Tịch nhấp môi dưới, nhận điện thoại.

Gần như là Khang Cẩm Hoa cắn răng mà nói: "Tóm lại, con đừng quên những lời ba vừa nói với con, nếu con không dọn đi, ba sẽ khiến Quý Ưu Trạch khó coi!"

Khang Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Ưu Trạch đang ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt, chân mày nhíu chặt.

Ngón tay chậm rãi ma sát cửa kính trên cửa sổ. Qua một lúc lâu, nàng mới mở miệng.

"Khang Cẩm Hoa, con hỏi ngài một vấn đề. Ngài nghĩ... nếu như sau khi con cúp điện thoại... liền công khai với khán giả toàn quốc, thì thế nào?" Khang Tịch hơi câu lên khóe môi. Đây là cách xử lý duy nhất nàng có thể nghĩ ra để đối phó với Khang Cẩm Hoa ngay hiện tại.

Nàng không có quyền thế bằng ông. Dù sao gừng càng già càng cay. Một người lão luyện lăn lộn mấy chục năm trong giang hồ, cho dù là bắt đầu từ các mối quan hệ, hay là nhìn từ hướng khác, đều không dễ đối phó.

Nhưng nàng vẫn có thể nắm được điểm uy hiếp của ông.

Ông nhất định muốn tách mình và Quý Ưu Trạch, không phải đơn giản chỉ là sợ chuyện yêu đương của Khang Tịch và Quý Ưu Trạch bị lộ ra ngoài, làm xấu mặt ông sao? Được, vậy nếu như ông cố gắng muốn làm như vậy, nàng sẽ tự vạch trần.

Thú vị biết bao nhiêu, như thế này, mặc dù hai cô bị ông cứng rắn tách ra, nhưng mà kế hoạch của ông vẫn biến thành mảnh vụn.

"Con, con nói cái gì?!" Khang Cẩm Hoa tức giận ho khan vài tiếng. Dường như là không thể tin nổi.

Mà những lời Khang Tịch nói, cũng bị Quý Ưu Trạch nghe được. Quý Ưu Trạch vốn còn đang ăn bánh quy, lập tức trợn to hai mắt, sau khi cầm khăn giấy lau các mảnh vụn trên đùi xong, bật người đứng dậy chạy tới bên cạnh Khang Tịch.

Trong mắt Quý Ưu Trạch tràn đầy lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Khang Tịch nháy mắt, đồng thời nâng tay phải lên chỉ ngón trỏ lên giữa môi, ý bảo cô đừng nói chuyện, để mình nói chuyện điện thoại trước.

"Ý con rất rõ ràng. Nếu như ba nhất định muốn con dọn đi, hoặc có lẽ là con không dọn đi, ba muốn làm khó dễ cậu ấy. Con sẽ làm theo lời con vừa nói. Con là một người còn không sợ chết, thì sợ gì chứ, công khai thôi mà, chuyện nhỏ." Khang Tịch nói xong, nhẹ giọng cười cười, giống như là đang nói một chuyện khá thoải mái mà thôi.

"Con, con đại nghịch bất đạo!" Khang Cẩm Hoa thật sự bị tức điên, không nghĩ ra được lời gì để dao động Khang Tịch.

"Một người cha không có trách nhiệm, thì có tư cách gì nói lời như vậy với con chứ?" tay Khang Tịch vịn trên mép cửa sổ, hít sâu một hơi, nhìn trời xanh bên ngoài.

"Ba không có trách nhiệm với con thế nào? Từ nhỏ đến lớn, ba tạo điều kiện cho con ăn mặc đến trường, đồ cho con đều là thứ tốt nhất, ba còn không có trách nhiệm?!"

"Con nuôi một con chó còn nói chuyện mỗi ngày cùng nó chơi đùa với nó mỗi ngày, còn ba, ba làm được gì?" Đột nhiên Khang Tịch nhếch môi, nở nụ cười.

"Tại sao con có thể lấy ví dụ như vậy được? Đúng là... từng đứa một, tại sao ba lại nuôi những đứa bất hiếu như các con chứ?!"

"Con còn chuyện phải làm, cúp máy đây." Khang Tịch nói xong thì cúp điện thoại.

Sau đó Khang Cẩm Hoa lại gọi tới, nhưng mà Khang Tịch vẫn như cũng không chớp mắt mà cúp máy.

Quý Ưu Trạch cũng hiểu được sơ lược là xảy ra chuyện gì, vậy nên vươn cánh tay, ôm lấy Khang Tịch ở trước mặt có hơi phát run.

Quý Ưu Trạch buồn buồn hỏi: "Ba cậu biết chuyện của chúng ta, nên muốn cậu dọn đi, rời khỏi chỗ này, rời khỏi mình, thật sao?"

Khang Tịch nghe xong, cả người cứng đờ, sau đó vô cùng bình tĩnh nói ra: "Cậu yên tâm đi, mình không đi."

"Nhưng mà..."

Khang Tịch nhắm mắt lại, nghĩ một hồi: "Họa phúc ở đời khó mà lường trước, làm người thì không thể nghĩ một sự việc theo hướng chết được."

"Không phải mình đang an ủi cậu sao. Nào, để mình phân tích cho cậu một chút. Có lẽ là lúc sau tết, sự quan tâm của ba mẹ mình đối với mình, rõ ràng là nhiều hơn so với lúc trước. Tình huống này, sau khi qua tết đến mấy tháng gần đây cũng không thay đổi. Bọn họ bắt đầu hỏi han ân cần với mình, nói thật mình còn bị giật mình nữa là."

Nghe xong những lời này, Quý Ưu Trạch muốn mở miệng, nhưng lại bị Khang Tịch ngăn lại.

Khang Tịch nói tiếp: "Lần trước ba mình đến chỗ này, cầm tập xem mắt để mình chọn người đàn ông vừa mắt để xem mắt, không cẩn thận nói một câu, chung chung là hy vọng mình tìm được một đối tượng đáng tin cậy, đừng giống như Chu Ngọc Liên... Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ cái người lấy Chu Ngọc Liên có vấn đề."

Quý Ưu Trạch giơ tay lên sờ cằm, nhíu mày gật đầu.

"Sau đó vừa rồi ông ấy kích động lại nói 'Tại sao ba lại nuôi những đứa bất hiếu như các con chứ?!', ông nói chính là các con, mà không phải con, nên cũng bao gồm cả Chu Ngọc Liên. Mình đoán là, có thể Chu Ngọc Liên lại giống như trước, gây ra chuyện cho nhà họ Khang, hơn nữa lần này càng vướng víu hơn, đoán chừng không phải thứ gì tốt, nhưng mà nó còn hướng về chồng nó. Dù sao, giữa cha mẹ nuôi và đàn ông, không chỉ một lần nó với đàn ông của mình đã dẫn theo một đống rắc rối về nhà. Đến cuối cùng vẫn đứng bên người người đàn ông kia." Khang Tịch nói xong, yêu lặng nhìn Quý Ưu Trạch.

"Sau đó bọn họ quay sang thay đổi thái độ với mình khá nhiều, thật sự nói cũng là phản ánh về mặt bây giờ bọn họ xem mình như con gái duy nhất. Dù sao mặc dù mình không nghe lời thế nào, cũng không tỏ ra dính người bằng Chu Ngọc Liên trước đây, nhưng dù sao cho tới giờ mình cũng chưa từng làm gì gây chuyện với bọn họ, dù sao mình là con ruột mà." Nhưng mà, lúc nói tới đây, vẻ mặt Khang Tịch thoạt nhìn có chút không rõ.

Sau khi Quý Ưu Trạch nghe xong, giật mình bước chân về phía trước, thở một hơi dài, sau đó vươn cánh tay, ôm lấy Khang Tịch.

"Khang Tịch, ba mẹ cậu thật là..."

"Bọn họ, sẽ hối hận. Chỉ có điều nói nghiêm túc, mình đoán là sau này Khang Cẩm Hoa có thể sẽ làm ra một số chuyện. Nhưng mà cậu nghe mình nói, mặc kệ xảy ra cái gì, cậu cũng đừng phản ứng, cậu tin không, cho dù thoạt nhìn rơi xuống đáy cốc, mình cũng có thể lật mình nhảy lên được?" Khang Tịch kéo tay Quý Ưu Trạch xuống, ôm trước ngực.

Quý Ưu Trạch ngây ngốc hỏi: "Sẽ xảy ra cái gì?"

"Ông ấy nhất định sẽ có hành động, đây là chuyện bình thường. Tiếp theo đó sẽ làm gì... mình nghĩ, đại khái là chặn đường diễn xuất của mình!" Khang Tịch nói xong, mỉm cười.

"Vậy sao có thể? Cậu thích diễn xuất như vậy... Chi bằng, trước hết cậu cứ đối phó với ông ấy một chút, bên mình không sao đâu. Dù sao cậu dọn đi, cũng không phải không thể gặp mặt... Mình..." Quý Ưu Trạch hơi sửng sốt, sau đó vội nói ra ý nghĩ của mình.

"Nhưng mà, nếu đối phó, chẳng lẽ phải đối phó như thế cả đời sao." Khang Tịch nói xong lại nở nụ cười.

Huống chi, Khang Cẩm Hoa cũng biết định hướng của nàng.

"Chẳng qua là mình cảm thấy, có thể ông ấy bất ngờ biết được cậu thích con gái, nên có chút không chấp nhận được, có nên cho ông ấy chút thời gian không..."

"Không có ai hiểu rõ ông ấy hơn mình. Dùng chiêu từ từ đối với ông ấy mà nói thật ra vốn không có tác dụng gì. Nếu như bây giờ mình nghe lời ông ấy mà dọn đi, trong lòng ông ấy, mình chính là một đồ vật có thể khống chế như cũ, ông ấy muốn thế nào thì được thế đấy. Nói thế nào đây, có đôi khi, không thể quá nuông chiều ông ấy. Không phải mỗi một người cha đều sẽ am hiểu lòng người giống như cha cậu." Khang Tịch nói xong, xoa trán ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Điểm này, hình như Quý Ưu Trạch thật sự không thể bắt bẻ lại.

Khi còn bé, trong lớp có một bạn nữ, cha mẹ cực kỳ nghiêm khắc, là thuộc kiểu cho dù thi đứng ba vị trí đầu trong lớp cũng không dám về nhà muốn được thưởng. Nếu như muốn được thưởng, sẽ bị nói: "Con thi chỉ đứng thứ ba thì con có mặt mũi gì mà muốn chúng ta thưởng cho, khi nào con cầm vị trí nhất rồi hãy nói!"

Nếu như không cẩn thận thi mà bị rớt hạng đi một chút, sau khi về nhà cũng sẽ bị lôi ra ôn tập một ngày một đêm, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên những người bạn mà cô gái chơi đoạn thời gian đó, muốn cô tránh xa những 'người bạn xấu' đó ra, đồng thời dùng câu 'Nước chảy chỗ trũng, người bước lên cao' để giáo dục cô.

Nhưng mà trong nhà Quý Ưu Trạch lại không giống vậy. Nếu Quý Ưu Trạch một lần nào đó kiểm tra đứng top ba trong lớp, hay không phải trong lớp, ba cô đều sẽ giơ ngón tay cái lên với cô.

"Khi còn bé ông ấy quản mình nghiêm hơn, có lẽ cũng là vì mình không dám chống đối. Sau này dần dần mình học được phản kháng, trái lại ông ấy không còn nghiêm khắc như vậy nữa." Khang Tịch nhớ lại quá khứ, quả thực nàng cũng không biết làm thế nào mình chịu đựng được đến bây giờ.

"Nhưng mà chặn sự nghiệp diễn xuất của cậu, đây cũng quá..."

Khang Tịch đùa giỡn bao da điện thoại, cười nói: "Mình cũng không xác định được. Chỉ có điều, nói thật, mình suy nghĩ đã thật lâu. Trước đây vẫn chưa có đưa ra quyết định kỹ càng, nhưng mà bây giờ mình đã đưa ra quyết định rồi. Trước tiên cậu đừng ngắt lời mình, nghe mình nói đã. Cho dù ông ấy không ngăn cản mình làm nghệ sĩ, thì tự bản thân mình có lẽ cũng sẽ không làm nghệ sĩ tiếp nữa. Lý do mà bây giờ mình vẫn chưa nói ra, là vì hợp đồng công ty còn dư nửa năm. Không đi được. Nếu như Khang Cẩm Hoa có thể giải quyết giúp mình, trái lại mình còn muốn cảm ơn ông ấy. Giúp mình thanh toán phí vi phạm hợp đồng, cũng không tệ lắm."

Quý Ưu Trạch trừng lớn mắt: "Vì sao? Cậu còn nói cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi?"

"Đúng vậy, mình đã suy nghĩ từ ngày bắt đầu yêu cậu." Khang Tịch nói xong, nháy mắt một cái thật xinh đẹp.

"Dù sao mình cũng hy vọng sau này, hai chúng ta có thể trải qua càng tốt hơn. Nhưng mà nếu như chỉ làm một nghệ sĩ, tiền kiếm được vẫn luôn có hạn, với lại theo tuổi tác già yếu, làm sao đây?" Thoạt nhìn, dường như tâm trạng của Khang Tịch khá thoải mái. Hơn nữa khi nói, mắt cứ vậy mà từ từ đóng lại, hô hấp dần yên tĩnh, như là đang ngủ.

***