Nữ Thần, Nàng Mù Sao

Chương 2: Canh gà hầm đương quy



Tiết Phó Niên nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu "nhìn" Quý Duẫn, mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng xoã hai bên vai, xoã nhẹ trước ngực.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ lọt vào, vừa đủ để Quý Duẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tú lệ xinh đẹp của Tiết Phó Niên, mờ ảo dưới ánh mặt trời, trông có chút ôn hoà ấm áp.

"Chị mua ít rau và thịt về, em muốn ăn gì, chị sẽ nấu cho em ăn." Khi Quý Duẫn nhìn thấy Tiết Phó Niên, nhịp tim đang đập mạnh lại như dịu lại, kinh ngạc nhìn Tiết Phó Niên, lúc này mới mở miệng.

Vừa nói vừa xoay người, vừa đem túi trong tay mở ra, sắp xếp rau củ vừa mua về cất vào tủ lạnh ngăn nắp.

Tiết Phó Niên nghe tiếng Quý Duẫn mở lời, khoé môi hơi buông lỏng, sau đó liền nhếch khóe môi cười: "Chị cứ quyết định đi, em cũng không có kén ăn."

Quý Duẫn đang dọn dẹp, nghe Tiết Phó Niên nói xong liền nhướng mày, càng ngày càng ít có cô gái không kén ăn, mà đối với một tiểu thư sống an nhàn như Tiết Phó Niên mà nói, càng cảm thấy đáng thương.

Quý Duẫn đem đồ ăn vặt đã mua ra, đến bên cạnh Tiết Phó Niên, đem đồ ăn vặt nhét vào tay Tiết Phó Niên: "Đưa cho em mấy bộ kịch truyền thanh, sao lại không nghe?"

Tiết Phó Niên nhận lấy đồ Quý Duẫn đưa cho, sờ trên sờ dưới, răng cưa lởm chởm khiến thịt đầu ngón tay hơi đau, đến khi nghe thấy âm thanh bên trong, Tiết Phó Niên hơi mỉm cười: "Chị không cần phải vậy đâu, mua mấy thứ này về làm gì, em ít ăn lắm."

Quý Duẫn cũng không để ý lời của Tiết Phó Niên nói là thật hay giả, dù sao hai người gặp nhau cũng không nhiều lắm, mà bây giờ trong tay Tiết Phó Niên nắm giữ số cổ phần ai cũng muốn sở hữu, bị coi là có ý đồ thầm kín, đều vô cùng có khả năng.

Cho nên Tiết Phó Niên nói chút lời khách sáo, Quý Duẫn cũng không buồn so đo nhiều với nàng.

Cô cầm tai nghe đặt lên trên bàn, đẩy chồng sách sang một bên, sau đó mới ngồi dậy, trực tiếp vén mái tóc dài gần tai Tiết Phó Niên lên, áp tai nghe vào tai mình, sau đó mới cần thận gắn tai nghe vào tai Tiết Phó Niên.

Một loạt động tác này rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi ngay từ đầu Tiết Phó Niên không biết cô đang làm gì, cho tới khi cảm nhận được một đôi bà tay ấm áp đang vuốt ve vành tai nàng, vành tai nàng lại có chút ửng hồng.

Tiết Phó Niên đang định nói gì đó, thế nhưng khi tai nàng tràn ngập âm thanh, lời muốn nói ra lập tức quên hết

Đều là nhạc nhẹ nhàng em tai, Quý Duẫn nghĩ có lẽ Tiết Phó Niên không thích nghe truyện, nên đổi thành mấy bài hát cũng được, miễn sao cô gái này không phải nghĩ ngợi lung tung cả ngày.

Chờ tới khi thấy biểu cảm trên mặt Tiết Phó Niên giãn ra, trên gương mặt không còn mang theo vẻ đề phòng nữa, Quý Duẫn cúi đầu ghé sát vào tai Tiết Phó Niên thì thầm: "Em nghỉ ngơi trước đi, chị đi nấu cơm."

Hơi thở ấm áp phả vào tai Tiết Phó Niên, cơn đỏ mặt từ từ lắng xuống, lại dần dần đỏ lên tận mang tai của Tiết Phó Niên.

Quý Dữan đứng lên, đi vào bếp bắt đầu làm một vài món ngon, thế nhưng sau khi nhìn lại một chút, cô mới phát hiện ra rằng ngày thường hâm lại thức ăn sáng bên ngoài, so với những việc này phức tạp hơn nhiều thật sự có chút khó khăn.

Quý Duẫn chân trần chạy lại chỗ Tiết Phó Niên, cầm máy tính bảng để kế bên lên, nhượng ngùng cười với Tiết Phó Niên, Tiết Phó Niên cũng ngẩng đầu nhìn về phía Quý Duẫn, cong môi cười.

Quý Duẫn phát hiện thực ra Tiết Phó Niên không nhìn thấy, liền đưa tay xoa đầu Tiết Phó Niên, xoay người chạy vào trong bếp.

Sau khi tìm kiếm trên máy tính bảng được một lúc, cô cũng tìm được một vài video dễ hiểu, đầu tiên là tìm nấm với thịt gà đã mua về, cắt lườn gà mình mua rồi làm theo các bước trong video, tới khi đầu cô mồ hôi nhễ nhại, cả điều hoà trong phòng cũng không cứu được.

Tiết Phó Niên đang ngồi nghe nhạc một bên nghe thấy âm thanh, nhếch khoé môi lên khẽ mỉm cười, chậm rãi đem đồ đạc đặt hết lên trên bàn, sau đó đứng dậy mò mẫm đường hướng đến chỗ Quý Duẫn.

Quý Duẫn tập trung hết sức vào nguyên liệu nấu ăn, ngay cả Tiết Phó Niên đã đi đến gần mình cũng không phát hiện

Cho đến khi Tiết Phó Niên lóng ngóng đụng trúng đồ trong bếp, nàng nhìn Quý Duẫn mỉm cười.

Quý Duẫn ngẩng đầu lên muốn xem lại đoạn video, vừa nhìn lên đã thấy một gương mặt như hoa như Ngọc trước mặt, trong lòng hơi sửng sốt, vội vàng bỏ con dao trên tay xuống đi vòng qua bàn sang chỗ Tiết Phó Niên: "Em sao lại vào đây? Không Khải đang ngồi ngoài kia sao?"

Tiết Phó Niên không trả lời câu hỏi của Quý Duẫm mà cười nhẹ: "Chị đang nấu canh gà sao?"

Quý Duẫn liếc nhìn đoạn video vẫn đang phát, có chút xấu hổ nở nụ cười: "Trước giờ rất ít khi nấu mấy cái này, chị chỉ làm một hai món để ăn, để làm mấy món như này dù sao vẫn phải dựa vào video hướng dẫn."

Tiết Phó Niên nhìn Quý Duẫn cười thích thú: "Chị ngoài nấu canh ra, còn làm món gì nữa không?"

"Chà, sườn heo chua ngọt, rau trộn thu quỳ, canh gà hầm đương quy hả?"

Tiết Phó Niên nói xong liếc mắt nhìn cái thớt, hiện tại ngoại trừ mấy miếng nấm đông cô cô vừa cắt xong, cái gì cũng không có nhúc nhích, cô nhìn lại đồng hồ đã tới giờ cơm chiều."

"Quên đi, vẫn là nên gọi đồ bên ngoài về ăn thì hơn."

"Chị trước tiên rửa sạch thịt gà, đương quy, cẩu kỷ đem rửa sạch, đập dập gừng, sau đó cho vào nồi, đổ nước vào rồi đun sôi." Khi nghe Tiết Phó Niên nói, Quý Duẫn xoay người trở lại làm theo những lời Tiết Phó Niên nói, "Sau đó, cắt nấm và ức gà. Cắt gà thành khúc vuông, cho vào một chút rượu, muối, tiêu và bột nên để ướp."

"Vo sạch gạo rồi cho vào nồi, thêm gừng thái thành sợi và nước, đun trên lửa lớn. Trong lúc chờ nước hầm gà và cháo đang nấu, chị có thể chuẩn bị nguyên liệu cho sườn trước, chặt sườn thành từng khúc, thêm chút rượu, nước tương, muối và giấm, trộn rồi ướp trong nửa tiếng." Tiết Phó Niên nói, Quý Duẫn làm.

Đừng thấy Quý Duẫn thường ngày ít xuống bếp làm mấy thứ này, nhưng kỹ thuật thái rau thực sự không kém, là do từ nhỏ đã vào bếp đứng cạnh giúp Quý phu nhân cắt rau, tuy rằng không tính là thực sự xuống bếp, nhưng kỹ thuật cắt thực sự rất đẹp.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, bận tới mức sứt đầu mẻ trán, lúc này Quý Duẫn mới ngẩng đầu lên nhìn Tiết Phó Niên: "A Niên, em giỏi thật đó."

Tiết Phó Niên cười nói: "Đều là học được từ mẹ của em đó." Vừa nói xong, Tiết Phó Niên đứng sang một bên yên lặng chờ, mắt không thấy đường, nhưng các giác quan khác của nàng lại nhạy bén hơn chút.

Vừa nãy nghe tiếng động cùng nhịp điệu của Quý Duẫn sử dụng dao, liền biết kỹ thuật sử dùng dao của Quý Duẫn rất tốt, nhưng chỉ là giỏi dùng dao thôi, những phương diện khác thì luống cuống tay chân.

Nghe thấy Tiế Phó Niên nhắc tới mẹ nàng, Quý Duẫn biết thế nào mới tốt nên không nói nữa, dù sao, vụ tai nạn xe kia cướp mất đôi mắt nàng, thậm chí cả gia đình của Tiết Phó Niên cũng mất đi trong vụ tai nạn.

"A Niên, qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta đến bệnh viện khám mắt đi." Quý Duẫn ngập ngừng hỏi, không phải cô miễn cưỡng chăm sóc cho Tiết Phó Niên, mà là vì cô cảm thấy có lỗi với Tiết Phó Niên.

Nếu là đổng sự khác nắm quản công ty, thấy bộ dạng này của Tiết Phó Niên lại càng dễ bị xem thường.

Mà Quý Duẫn cảm thấy Tiết Phó Niên còn quá trẻ, lại còn là một cô gái xinh đẹp, nàng nên có một cuộc sống tốt đẹp mới phải, những khuyết điểm này không nên xuất hiện trên người của nàng.

Tiết Phó Niên dửng sốt sau khi nghe Quý Duẫn nói, sau đó liền gật đầu: " Vậy cứ đi khám thử xem, nếu như chửa không được, chị cứ giúp em tìm một dì đáng tin cậy chăm sóc cho em là được, làm phiền chị như này cũng không tốt."

"Nói nhảm gì vậy, chị thấy mắt của em không tốt nghĩ không nên vì vậy mà bị trói buộc, em xứng đáng với những điều tốt nhất!" Quý Duẫn có chút tức giận mà mắng nàng một câu, Tiết Phó Niên hơi ngạc nhiên, một hồi lâu sau cũng không nói lại gì.

Chờ một lúc cũng không có phản ứng gì, Quý Duẫn xem ra thực sự tức giận, sau đó liền khẽ mỉm cười, thở nhẹ một hơi rồi chuyển đề tài.

"Canh đã sôi rồi, chị chỉnh lửa nhỏ lại. Cháo cũng vậy, chị nấu ở mức lửa vừa nhỏ thôi, chờ khi cháo sệt lại thì cho thịt gà đã ướp cùng nấm hương băm nhỏ vào, thêm chút muối, sau đó để chút tiêu vào cho thơm, khi thịt gà chín rồi thì tắt bếp, để hành tím băm nhỏ vào."

Tiết Phó Niên sau khi nói xong uống một ngụm nước, khoé môi mím lại nở nụ cười: "Chị làm sườn heo xào chua ngọt trước khi nấu cháo cũng được."

Quý Duẫn ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang đứng đối diện mình, khoé môi mím lại nở nụ cười xinh đẹp, ánh mặt trời tình cờ rọi vào, bốn phía trở nên vàng rực.

Giọng nói của Tiết Phó Niên cũng rất êm tai, đó là giọng điệu rất dịu dàng, và cũng không giống giọng điệu nũng nịu của những cô gái khác mà cô thấy thường ngày, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Sau hơn hai giờ nấu nướng, hơn nữa còn có Tiết Phó Niên ở bên hướng dẫn, Quý Duẫn cũng không thể tin được mấy món ở trên bàn là do bản thân cô nấu, cuối cùng Quý Duẫn duỗi đũa ra nếm thử, lại không tin là mình làm hết mấy món này.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Tiết Phó Niên, mỉm cười giơ ngón tay cái ra, nhìn đôi mắt trũng sâu của Tiết Phó Niên, mới nhận ra nàng không nhìn thấy gì, cho nên cô vội vàng nói: "Ăn rất ngon đó."

Quý Duẫn nói xong liền đặt bát cháo trước mặt Tiết Phó Niên, cẩn thận đem tay Tiết Phó Niên đặt cạnh bát, để nàng nhận biết bát cháo ở đâu, sau đó cẩn thận đưa tay phải Tiết Phó Niên lên chạm vào thìa: "Nếu em không tự làm được, chị có thể giúp em, cứ nói với chị."

Quý Duẫn nhẹ giọng nói, bởi vì cô biết tính tình Tiết Phó Niên, sợ là sẽ không dễ dàng gì cúi đầu xin người khác giúp đỡ, qua mấy ngày này, cô đã phần nào biết được những gì Tiết Phó Niên ẩn giấu dưới lớp vỏ mềm mại này là một chút bướng bỉnh, nên cô cũng không chủ động giúp nàng.

Tiết Phó Niên sờ soạng tìm được thìa, nở nụ cười nói: "Em làm được."

Quý Duẫn khẽ thở dài, cô biết mọi chuyện thể nào cũng như vậy.

Quý Duẫn cũng không nói gì khác nữa, cứ gắp rau để vào bát Tiết Phó Niên, thỉnh thoảng còn nói vài câu về món ngày mai nàng muốn ăn, cô sẽ đi mua về làm cho Tiết Phó Niên ăn.

Tiết Phó Niên ăn rất chậm rãi, mò mẫm, giống như một con mèo con nhỏ đang ăn, động tác cẩn thận, nhưng lại rất đáng yêu.

Quý Duẫn dừng lại nhìn muỗng cháo từ từ được múc lên, rồi đưa vào trong miện Tiết Phó Niên.

Khí sắc Tiết Phó Niên mấy ngày này đã cải thiện lên không ít, vì để giúp nàng sớm cảm thấy tốt lên, cô cũng không ít lần liên lạc với bác sĩ.

Nghĩ đến đây đột nhiên trong lòng cô thấy buồn vô cùng, vội vàng đứng dậy đi vào bếp, bưng ra một bát canh gà nóng hổi, cẩn thận đặt bên tay phải Tiết Phó Niên.

Bát va chạm với bàn tạo ra một tiếng giòn tan, Tiết Phó Niên cũng theo vậy mà ngẩng đầu lên.

"Canh gà vẫn còn nóng lắm, em đừng đụng vào, đợi nguội đi một ít rồi uống."

Tiết Phó Niên gật đầu, vẫn lặng lẽ ăn cháo trong bát của mình.

"A Niên." Quý Duẫn nhìn Tiết Phó Niên trước mặt, cuối cùng nhịn không được mà mở lời, "Qua hai ngày nữa, chị dẫn em đi thăm chú Tiết nha."

Tiết Phó Niên vẫn luôn miễn cưỡng không muốn nhắc tới cha mẹ nàng đã qua đời, nàng vẫn hoàn toàn không tin vào chuyện này.

Quý Duẫn đột nhiên lại nhắc tới vấn đề này, mọi chuyện dường như ập đến, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên rồi hất tay cô ra, bát cháo bị lật đổ, đang định lau người mình thì tay nàng đụng trúng bát canh nóng hổi vì không nhìn thấy gì.

Nước canh nóng hổi tưới trên mu bàn tay nàng lập tức đỏ lên, Tiết Phó Niên run lên vì đau đớn, toàn bộ canh gà đổ ra ngoài văng tung tóe lên người Tiết Phó Niên.

Tiết Phó Niên khẽ kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng bị một đôi tay ấm áp kéo vào phòng tắm.

Dịch: Chuột🐹

Chỉnh sửa: Chuột🐹