Nữ Thần Nàng Sống Lại

Chương 3



Tống Vi Vi cảm giác lỗ tai trước mặt phảng phất có mấy trăm con muỗi ong ong đại hợp xướng, lặng lẽ xát lỗ tai nghiến răng.

Cút đi!Thật sự muốn đánh cô!

Nhân viên trang điểm thật đáng sợ, chắn lấy ánh mắt giết người của Tống Vi Vi, một bên tận lực đẩy mạnh tiêu thụ các loại sản phẩm, một bên tại gương mặt Tống Vi Vi trét lên một tầng lại một tầng, ước chừng nửa giờ mới yên tĩnh.

Chờ hết thảy chấm dứt, Tống Vi Vi đeo đồ trang sức trang nhã, đổi y phục, Dung Mạn cảm thấy mỹ mãn ngồi ở trên ghế, nhìn trên mặt Tống Vi Vi sáng rọi động lòng người, cảm giác đặc biệt có thành tựu.

"Ha, không hổ là hoa khôi khoa ngôn ngữ của đại học Thanh Ngữ, ba năm thức đêm hủy làn da còn có thể đẹp như thế."

Tống Vi Vi không quen giật nhẹ quần áo: "Hoa khôi là cái quỷ gì?"

"Mẹ kiếp, cậu không biết? Thời đại học tất cả mọi người đều gọi cậu là hoa khôi khoa ngôn ngữ, có rất nhiều người theo đuổi cậu, tôn cậu là nữ thần."

"Việc này sao mình lại không biết?" Tống Vi Vi mơ màng.

Tống Vi Vi kỳ thật rất thanh tú xinh đẹp, tuy rằng bởi vì thức đêm thoạt nhìn tiều tụy, nhưng nàng có một đôi mắt biết nói, lông mi cong đậm và đẹp, lông mày có chút hơi mảnh dài, đuôi mắt hơi nhếch lên phảng phất giống tiểu hồ ly, phá lệ có hương vị, mũi miệng khả ái, làn da trắng noãn tươi ngon mọng nước, tóc buộc thành tóc đuôi ngựa, giống như một nữ diễn viên nhu thuận trong sáng, thời đại học có không ít người đều thích nàng, bất quá cả ngày nàng đều theo đuổi Cố Văn Sam, trong đầu trừ bỏ học tập chính là Cố Văn Sam, đều nhanh si ngốc, chỗ nào còn lo lắng người khác?

"Thời điểm kia cậu vội vàng... Khụ, đem hết thảy sinh vật bên cạnh đều tự động che chắn, đưa thư tình cho cậu cậu còn xem rằng là đưa cho người kia, ăn dấm chua không nói, còn ngốc nghếch đưa cho người ta, rộng rãi đến sợ."

Tống Vi Vi lông mày nhíu lại: "Còn có việc này? Sao cậu không nói với mình?"

"Cậu mỗi ngày vòng quanh phía sau mông của nàng, hận không thể biến thành cái đuôi nhỏ của nàng, nói với cậu cậu cũng không để trong lòng."

Tống Vi Vi hồi tưởng, phát hiện thật đúng là, toàn bộ thời đại học của nàng, sinh hoạt trọng điểm toàn bộ đều là Cố Văn Sam. Mở to mắt, tưởng niệm nàng, nhắm mắt lại, tưởng niệm nàng, không thấy được mặt, tưởng niệm nàng, nhìn thấy mặt, yêu nàng.

Đã qua ba năm, mỗi lần nhớ tới, Tống Vi Vi vẫn sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng đã không có cảm giác đau lòng.

Có thâm hậu hơn cảm tình, cũng chống không nổi thời gian ăn mòn, nàng đã muốn lười theo đuổi người khác.

Tống Vi Vi đột nhiên tiêu tan, cười lắc đầu nói: "Tính, đều qua, mình hiện tại cũng không muốn yêu đương."

Tống Vi Vi, mày đã có cuộc sống mới, không cần đem chính mình lại vây ở cái vòng lẩn quẩn tên Cố Văn Sam. Không thể tự kiềm chế.

Hiện tại, nàng vì chính mình cười, vì chính mình khóc, vì tương lai của mình mà phấn đấu, vì bản thân mình mà sống.

Địa điểm đồng học tụ hội rất gần Bạc Điển, Dung Mạn đi đỗ xe, Tống Vi Vi một người đứng ở trước cửa khách sạn, ngoạn di động chờ nàng trở lại.

Màn hình di động hiện một con rắn ham ăn, đem thức ăn nuốt vào, cảm thấy mỹ mãn ăn no, nàng thuận lợi lấy được đệ nhất.

Nàng chơi chuyên tâm, căn bản không phát hiện có người đi tới trước mặt nàng, bởi vậy khi một bàn tay khoát lên trên vai Tống Vi Vi, nàng nhỏ giọng thét chói tai, sợ tới mức hồn phi phách tán, rắn tham ăn cũng đâm đầu vào trên tường over.

Hai ngàn chiều dài của trẫm! Liền như vậy mà biến mất a, khốn kiếp!

Tống Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới.

Đó là một thanh niên cùng với tuổi nàng không khác biệt lắm, trên người mặc một bộ tây trang gọn gàng, mặt rất trắng, đeo kính mắt gọng bạc, tóc cắt theo mốt thịnh hành của các tiểu thịt tươi, ngược lại có vài phần đẹp trai, chỉ là trên đỉnh đầu có vài cọng tóc không nghe lời cao cao đứng lên, khiến hắn thoạt nhìn có vài phần ngốc, cũng đáng yêu.

"Vi Vi, quả nhiên là cậu." Thanh niên lộ ra một mặt sạch sẽ ngượng ngùng tươi cười, "Đã nhiều năm không gặp mặt đâu."

Tống Vi Vi nhìn hắn một lúc lâu, từ mặt đến kính mắt, đến đầu tóc tinh tế đánh giá, lại liên tưởng một cái thực tế tình huống.

"Lý nhị cẩu?"

Thanh niên vội ho một tiếng, lắc đầu.

"Đại Bảo à, ai nhiều năm như vậy không gặp đều nhanh nhận không ra là cậu, tiểu tử cậu biến thành dạng này rồi ư."

Thanh niên lộ ra có chút biểu tình thất vọng, lại lắc lắc đầu.

Đều không phải? Này thật xấu hổ.

Tống Vi Vi nâng cằm cẩn thận tự hỏi, tiểu thịt tươi như vậy, lúc trước trong ban các nàng thật đúng là không có bao nhiêu, bất quá...

Nàng đột nhiên nghĩ đến, trước đó Dung Mạn không lâu nói, tiểu đội trưởng đột biến.

Tại nhìn xem cái tóc ngốc cao cao phóng đãng bất kham, gió táp mưa sa tuyệt không chịu thua này...!

"Đội trưởng?!"

Thanh niên: "Đúng, cậu còn nhớ rõ mình sao."

Không, suy nghĩ nhiều rồi, chính vì không nhớ được tên của cậu, cho nên mới gọi cậu là đội trưởng!

Tống Vi Vi càng xấu hổ, nàng giả cười một bàn tay nắm lấy bả vai hắn, khiến hắn một cái lảo đảo: "Mình đương nhiên nhớ rõ cậu, như thế nào có thể quên, cáp, cáp, ha ha."

Tóc ngốc của cậu rất có dấu hiệu để người ta nhận biết! Muốn quên cũng không thể quên được.

Dung Mạn đỗ xe đi tới, thấy bàn tay Tống Vi Vi nắm làm đội trưởng thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, không khỏi bắt đầu tưởng niệm Tống Vi Vi ôn nhu yếu ớt tiểu bạch thỏ hồi trước.

Hiện tại lại thành trạch nữ bạo lực, quả nhiên là bị người ngoài hành tinh xuyên qua đi?

Tống Vi Vi thấy Dung Mạn lại đây, đi ra phía trước, một bên thân mật kéo tay nàng, một bên vụng trộm thấp giọng hỏi: "Đội trưởng tên là gì?"

"Lý Tư Thành, đồng học bốn năm cậu đều không nhớ được?"

Tống Vi Vi cười hắc hắc, phá lệ đáng khinh: "Năm đó hắn tồn tại quá thấp, nếu không phải là tóc ngốc kia thì mình cũng không nhớ nổi hắn, bất quá thiếu niên biến hóa rất lớn, thật soái, thực thích hợp làm nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết của mình."

Dung Mạn không nói gì bỏ nàng ra, cất bước đi vào, thuận tiện hướng đội trưởng một ánh mắt 'Làm đi".

Đội trưởng thập phần hiểu chuyện, đến gần Tống Vi Vi trước mặt: "Vi Vi, mình giúp cậu lấy quần áo?"

Đáng tiếc Tống Vi Vi hiện tại đầy đầu óc đều là bá đạo tổng tài x tiểu bạch trắng nõn mười vạn chữ Tiểu Hoàng văn, không hề có cảm giác, hoàn toàn không phát hiện đội trưởng đối với mình có tâm tư: "Không cần, mình có thể tự lấy, cậu giúp Dung Mạn lấy đi."

Lý Tư Thành cái đuôi lắc lư cụp xuống dưới, có vài phần khiến người ta thương xót.

Dung Mạn tại một bên quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.

# Tống Vi Vi quả nhiên F.A. #

Tụ hội cũng không có ý tứ gì, cùng đủ loại đồng học nhớ rõ, không nhớ rõ ngày xưa tiếp đón xong, hỏi nhau một chút sinh hoạt gần đây, ăn một bữa cơm thuận tiện khoe ra công tác tiền lương của mình, bắt đầu ca hát. Dung Mạn vĩnh viễn là nữ vương KTV, phát triển tại tuyến đầu microphone, Tống Vi Vi tại trường hợp này thực im lặng, một người ngồi ở trong góc, ôm di động chơi.

Lý Tư Thành ngồi cách nàng địa phương không xa, nhìn nàng ngẩn người.

Tống Vi Vi vóc dáng không cao, cả người rất nhỏ bé, mặc kệ là tay hay là mặt đều nhỏ, thực thanh tú, mũi nghịch ngợm nhếch lên một chút, thoạt nhìn giống tiểu cô nương hơn mười tuổi, phá lệ khiến người ta cảm thấy trìu mến.

Nàng bên trong mặc áo sơmi trắng, bên ngoài mặc váy đỏ, chân rất nhỏ. Chơi trò chơi đến thời điểm căng thẳng, sẽ kích động mà nhếch mũi chân lên.

Lý Tư Thành càng nhìn, càng cảm giác tâm đều tan chảy.

- ------------------------------------------------------------

Bạn nam phụ này cũng đáng yêu lắm, không phải loại mặt dày vô liêm sỉ gì đâu. Chương sau là Cố Văn Sam moe moe xuất hiện rồi nè.

Edit cái này cực ghê, thời gian làm chắc phải gấp đôi bên 36 kế quá.