Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 27



Bước vào căn nhà vừa mới mua, bầu không khí phả thẳng vào mặt rất trong lành, không hề có mùi lạ hay mùi như những căn nhà mới khác, Trần Quân được dìu đi vào đầu tiên…

Đi qua lối vào, bên phải có một khung cửa sổ mang dáng vẻ cổ xưa, được điêu khắc hoa văn theo phong cách cổ điển, ngăn cách với phòng ăn ở bên còn lại. Từ đó đi vào là phòng bếp, bên trái là phòng khách rộng khoảng sáu, bảy mươi mét vuông, ra phía ngoài là một cái ban công vô cùng rộng rãi, trên ban công có chậu cây màu xanh mà Trần Quân vô cùng quen thuộc.

Cô hơi bất ngờ liếc Vu Giang Đào một cái, không ngờ anh mang cả thứ này đến.

“Đi đường mệt rồi đúng không? Cô nghỉ ngơi một lát đi… Tôi đi thu xếp cho cục cưng!”

Vu Giang Đào nói dứt lời, đang định vào phòng ngủ đẩy giường trẻ con mà mình đã mua sẵn ra, lại thấy mẹ già nhà mình xách cái giường được làm bằng gỗ đặc đi ra.

Trần Quân: “…”

Anh dở khóc dở cười, đi lên nói: “Mẹ, cái giường này có thể đẩy đi…”

“Có tiếng, sẽ đánh thức cục cưng!” Mẹ Vu lườm con trai một cái, bà đương nhiên biết chuyện này, chỉ là sợ tiếng động của bánh xe sẽ đánh thức hai cục cưng thôi.

“Con đi… đóng cửa lớn lại, cục cưng không thể bị gió thổi, dễ bị cảm lạnh! Cả Tiểu Quân nữa, cũng không thể đón gió, bây giờ vết thương trên người con bé vẫn chưa lành hẳn, tuyệt đối không thể bị cảm!”

Vu Giang Đào vội vàng làm theo.

Mẹ Vu ngồi xuống, nhìn tình hình của hai cục cưng, ồ… yên tĩnh ngoan ngoãn, cũng không toát mồ hôi, lại quay đầu nói với Trần Quân: “Tiểu Quân à, sắp tới cháu ở cữ nhất định không thể tắm rửa gội đầu, phải đi lại thì cũng chỉ có thể ở trong nhà thôi… Bác biết tụi trẻ các cháu không thích mấy bà già tụi bác, nhưng có vài việc tụi bacs là người lớn vẫn phải dông dài mấy câu, ở cữ nhất định không thể để bị mắc bệnh gì, bằng không sau này người chịu khổ vẫn là chính mình mà thôi…”

Trần Quân ngây người ngồi nghe, liên tục gật đầu dạ vâng.

“Bác cũng không biết sau này các cháu định thế nào… có muốn đăng ký kết hôn hay là tổ chức hôn lễ hay không, các cháu không phải là trẻ con nữa rồi, tự mình quyết định đi! Còn bác… chỉ có một yêu cầu với tụi cháu, đó là cùng nhau chăm sóc con cái cẩn thận, cho bọn chúng một tuổi thơ khỏe mạnh và hoàn chỉnh!”

Không thể không nói, mẹ Vu nói những lời này vô cùng có lý, Trần Quân nghe rất nghiêm túc, cũng vô cùng tán thành.

Trước đây, điều cô sợ nhất là mẹ Vu sẽ ở trong sáng ngoài tối giục cô và Vu Giang Đào đăng ký kết hôn hay tổ chức lễ cưới gì đó. Nhưng ngoài dự đoán là, vị phụ huynh này dường như vô cùng thoáng tính, không hề thúc giục cô, vả lại mấy ngày qua luôn coi cô như con gái mình, chăm sóc vô cùng cẩn thận…

Trần Quân không khỏi thấy hơi cảm động.

Tuy nhiên, chỉ có Vu Giang Đào ở bên cạnh là nhìn thấu sự lợi hại của chiêu lấy lùi làm tiến này, âm thầm cho mẹ mình một like, được đấy, phen này bà đúng là thần trợ công.

“Cháu biết rồi, cháu…”

Trần Quân gật đầu, quay đầu nhìn Vu Giang Đào bên cạnh một cái với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Cháu và Vu Giang Đào nhất định sẽ cùng nhau chăm sóc các con cẩn thận!”

Nhìn dáng vẻ của cô, mẹ Vu biết cô gái này vô cùng có chính kiến, rất bình tĩnh, không phải là kiểu con gái dễ rung động trước một vài câu nói hoặc là mấy hành động lãng mạn gì đó.

“Haizz, mặc dù bác không có kiến thức cao, nhưng mấy chục năm qua bác cũng đã gặp không ít người… cháu nhất định không phải là người thuộc gia đình tầm thường. Nhà họ Vu tụi bác chỉ là một gia đình nhỏ, không phải giàu sang quyền quý gì, cũng không thể giúp các cháu quá nhiều về mặt vật chất. Nhưng mà, tụi bác nhất định sẽ dốc hết khả năng để giúp cho các cháu…”

“Vâng…”



“Cả gia đình” vừa chuyển vào nhà mới, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Chẳng hạn như mua sắm thêm đồ gia dụng, quét dọn nhà mới, còn cần phải mua thêm một số đồ dùng hàng ngày, vân vân. Rất nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ, Vu Giang Đào vừa bận việc vừa phải gọi điện thoại cho thầy hướng dẫn, nói rõ tình hình với thầy, đồng thời xin nghỉ thêm một thời gian.

Dù sao hiện tại cũng đã sắp tốt nghiệp rồi, không phải lên lớp học nữa, nhưng vẫn cần phải xin nghỉ với học viện. May mà anh đã hoàn thành luận văn và bảo vệ luận văn từ lâu, bằng không bây giờ có lẽ còn phải đau đầu về việc này…

“Ừm thì…”

Cuối cùng, thầy hướng dẫn ở đầu bên kia điện thoại ho khan mấy tiếng, có phần tò mò hỏi một câu: “Vu Giang Đào, bây giờ em đang ở bên Trần Quân thật à, lại còn có con nữa?”

“Khụ…”

Vu Giang Đào nhất thời dở khóc dở cười, không ngờ thầy hướng dẫn cũng hóng hớt như vậy.

“Vâng, cũng vì thế nên hiện tại em phải chăm sóc cô ấy ở cữ, chắc là sẽ không thể quay lại trường sớm được…”

“Ồ, không sao, chỉ cần em có thể tham gia lễ tốt nghiệp một cách thuận lợi là được, quên vẫn chưa nói với em, chúc mừng nhé! Người ta cùng lắm là tốt nghiệp rồi kết hôn, còn em tốt nghiệp xong là có vợ con luôn rồi ha ha…”

“Khụ… cảm ơn thầy!”

“Vậy không có việc gì nữa thì tôi cúp đây, một dạo nữa em cũng có thể đưa con đến học viện chơi, bây giờ em cũng là người nổi tiếng của trường chúng ta rồi. Cố lên!”

Bỏ điện thoại xuống, Vu Giang Đào lại quay đầu đi vào phòng bếp, mẹ Vu đã xào rau xong, đang vừa hầm canh vừa dặn dò con trai: “Chiều nay mẹ quay về lấy mấy con vịt già, trứng gà đẻ với ít gia vị trong núi… Ngày mai chắc sẽ quay lại, con nhất định phải chăm sóc Tiểu Quân và các cục cưng cẩn thận đấy, biết chưa?”

“Vâng vâng vâng, con biết rồi, con biết rồi!”

“Hiện tại Tiểu Quân vừa mới ra viện, vết thương vẫn chưa lành hẳn… không được ăn quá nhiều hay quá no, không nên ăn nhiều bữa, hơn nữa đồ ăn thức uống cũng phải càng nhạt càng tốt… Còn nữa, lát nữa hầm canh xong rồi thì bảo con bé uống nhiều một chút…”. Kiếm Hiệp Hay

Mẹ Vu dường như có cả trăm nghìn lời dặn, thậm chín còn viết thực đơn trong hai ngày tới cho Trần Quân ra.

Sau khi ăn cơm trưa, bà không xách theo thứ gì đi cả, dù sao ngày kia cũng quay lại rồi, quà cáp đương nhiên cứ để ở đây không mang về.

Bà đi rồi, hai người trong phòng ngủ của nhà mới mắt to trừng mắt nhỏ, thoáng cái có phần lúng túng.

Hai cục cưng vừa uống sữa xong, sau khi Vu Giang Đào vỗ nấc cho từng đứa, anh đặt chúng vào giường trẻ con, để chúng ngủ ngon lành.

Ngồi tựa trên giường, Trần Quân hơi hoài niệm khoảng thời gian có mẹ Vu ở đây, ít nhất mọi người ở bên nhau rất tự nhiên, không giống như bây giờ, không biết nên nói gì, nên làm gì…

“A…” Đột nhiên, cô nhíu hàng mày xinh đẹp lại.

“Sao vậy?”

Vu Giang Đào vội vàng đi tới.

“Lại… lại chảy sữa rồi!”

“Thế này không ổn, lãng phí quá… Tôi thấy vẫn nên dùng máy hút sữa hút ra, cho vào túi đựng sữa rồi cất vào ngăn đá tủ lạnh để tích trữ. Như vậy sau khi đầy tháng rồi, nếu cô không rảnh cho con bú, thì tôi ở nhà cũng có thể lấy sữa tích sẵn ra cho con uống…”

“Hả?”

Trần Quân ngây người: “Như vậy… cũng được. Nhưng mà sữa này có thể để trong bao lâu? Liệu có biến chất không?”

“Tôi đã nhắn tin hỏi bác sỹ rồi, cất trong ngăn mát tủ lạnh có thể để từ năm đến tám ngày, nếu là để trong ngăn đá thì có thể giữ được mấy tháng liền…”

“Ồ!”

Vu Giang Đào lấy máy hút sữa bằng tay đến, bắt đầu hút sữa…

Bọn họ đã từng dùng chiếc máy hút sữa này từ khi ở bệnh viện. Trong mấy ngày ở viện, “lương thực” trong “kho lương” vĩ đại của cô căn bản là không ăn hết được, vả lại các cục cưng còn quá nhỏ, vốn dĩ không ăn được nhiều như thế, đa số thời gian cô đều vì căng đến mức tức ngực mà sau đó phải vắt bỏ sữa đi, vô cùng lãng phí.

Vì thế, Vu Giang Đào đã chuẩn bị túi đựng sữa từ sớm, định sau khi về nhà thì sẽ hút sữa còn thừa của Trần Quân ra, cất vào tủ lạnh.