Nữ Thần Sinh Cho Tôi Long Phượng Thai

Chương 5



Người đàn ông rất xa lạ này đặt ba lô lên tủ đầu giường, lấy hết sữa bột, bình sữa bên trong ra, đúng lúc này, một y tá nhỏ đi vào, nhìn thấy Vu Giang Đào thì lập tức tức giận: “Anh là người nhà của Trần Quân đúng không?”

“Đúng vậy, là tôi!”

“Vừa nãy anh đã chạy đi đâu? Vợ anh tức giận đến khóc, anh có biết không?

“Tôi…” Vu Giang Đào ngạc nhiên, anh quay đầu nhìn Trần Quân trên giường, thấy cô đã quay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh.

“Quên đi, tôi lười nói nhiều với anh, tiền bên trong tài khoản của hai người không đủ, trước tiên anh xuống đóng viện phí đi, sau đó quay lại tôi dạy anh cách đổi đệm bảo hộ!”

“À…” Vu Giang Đào lấy điện thoại di động ra, đột nhiên anh nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, tôi có theo dõi tài khoản chính thức của bệnh viện, hình như có chức năng thanh toán trực tuyến?”

“A, đúng vậy! Vừa mới mở…”

Vu Giang Đào mở tài khoản chính thức của bệnh viện chăm sóc sức khỏe mẹ và bé Thanh Kiều, mở trang thanh toán trực tiếp, anh dựa theo hướng dẫn của y tá trực tiếp nạp vào năm nghìn tệ.

Nhìn không ra đấy, tên đàn ông này còn rất hào phóng!

Thật ra nộp bảy tám trăm nghìn trước là đủ rồi, viện phí tiếp theo có thể dựa vào hóa đơn mà nộp, căn bản không cần phải nộp nhiều như vậy trong một lần.

Có điều, vẫn là một tên cặn bã… Y tá nhỏ này oán thầm trong bụng.

“Bây giờ anh qua đây, tôi dạy anh cách thay đệm bảo hộ…”

Dứt lời, y tá đi đến vị trí giường, đầu tiên cô ta kéo giường ba ra, sau đó nhẹ nhàng xốc chăn lên…

Vu Giang Đào: “!”

Trần Quân: “!”

Nếu như nhớ không lầm, nhìn như là cô không có gì cả, nói cách khác… Giờ phút này, trên khuôn mặt của bà mẹ mới vào nghề lập tức đỏ bừng, cô hét lên một tiếng, theo bản năng muốn đứng lên che, nhưng mà vô dụng… Lúc này từ phần eo của cô đi xuống vẫn còn chưa hết thuốc tê, căn bản là không thể động đậy, cô chỉ có thể bất lực đưa tay, che mặt mình lại!

Vu Giang Đào cũng cuống quýt quay đầu, không dám nhìn…

“Phụt…”

Y tá nhỏ nở nụ cười, vẻ mặt hài hước nhìn hai người bọn họ: “Hai người đã sinh con rồi mà vẫn còn ngượng ngùng sao? Anh, qua đây nhìn cho kỹ tôi thay thế nào…”

“Nơi này, phải cẩn thận một chút, không thể đụng nào… Vừa mới được khâu xong, nhất định không được dính nước!”

“Nâng ở chỗ này, lúc nâng lên phải nhẹ nhàng, sau đó rút đệm cũ ra, thay mới…”

Sau một lúc hướng dẫn, y tá nhỏ đắp chiếc chăn lại, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Hai người Vu Giang Đào và Trần Quân nhìn nhau không nói gì, hai người vô cùng xấu hổ, không biết nên nói cái gì cho phải…

“Cái kia… Vu Giang Đào, cảm ơn anh vì đã đến!”

“Không cần khách… Đừng nói những lời như vậy, dù sao tôi cũng là bố của bọn nhỏ, lúc sinh thì làm sao tôi có thể không đến…” Vu Giang Đào gãi đầu.

“Anh tin bọn nhỏ là con của anh?”

“Đương nhiên là tin!” Anh nói rất hiển nhiên: “Dù sao chúng ta năm… Tôi nhớ đêm đó… Có điều, tôi hơi không rõ…”

Mặc dù ngày đó uống rất nhiều rượu, nhưng khi liên tục nhớ lại đêm đó, Vu Giang Đào nhớ lại một vài chi tiết, đêm đó khuôn mặt cô gái cùng anh quay về khách sạn Duyệt Lai trùng khớp của Trần Quân ở trước mặt này, đồng thời có một ít chi tiết sau khi hai người bước vào phòng cũng bắt đầu hiện ra…

Hơi xấu hổ.

“Chắc là anh muốn hỏi tại sao tôi lại sinh bọn trẻ ra!”

Vẻ mặt Trần Quân cũng bất đắc dĩ: “Lúc khám thai, bác sĩ khuyên tôi đây là lần đầu tiên mang thai, lại là thai song sinh rất khó được… Nếu như không giữ, sau này nguy cơ mang thai sẽ cực kỳ lớn, có thể dẫn đến sinh non…”

Vu Giang Đào gật đầu: “Tôi hiểu, có điều tôi thấy rất kỳ lạ… Tháng tám năm ngoái, mặc dù tôi uống rất nhiều, nhưng dường như hôm đó chúng ta…”

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Trần Quân lập tức thoáng qua vẻ mất tự nhiên.

Đêm đó, sau khi cô chuốc say Vu Giang Đào, đỡ anh đến khách sạn, sau đó lại như vậy… Như vậy…

Chuyện này, cô định sẽ chôn sâu ở trong bụng, cả đời sẽ không nói cho Vu Giang Đào.

Quá xấu hổ!

“Vu Giang Đào… Cảm ơn anh đã đến, bây giờ tôi đã có hộ lý ở đây, anh có thể đi rồi!”

“Đi?”

Giờ phút này, Vu Giang Đào mờ mịt.

“Đúng vậy! Dù sao đứa bé là do tôi quyết định sinh ra, thật ra không có quan hệ gì với anh, nếu như không vì chuyện ký tên phẫu thuật thì tôi thậm chí sẽ không liên lạc với anh… Chúng ta cũng không có tình cảm gì với nhau!”

“?”

“Anh không cần phải chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ không trách anh, anh có thể đi rồi!” Âm thanh của cô rất bình tĩnh.

Vu Giang Đào nhướng mày, đi?

Cho dù hệ thống không nói cho anh biết một trăm phần rằng hai bé cưng này là con ruột của anh, nhưng trong tình huống bây giờ tốt nhất là anh không nên dễ dàng rời đi, anh sẽ xác nhận lại với Trần Quân, hơn nữa, những gì thầy tướng số kia nói vào xế chiều hôm nay, bây giờ anh vẫn có thể nhớ rõ ràng từng chữ từng câu mà anh đã nói…

Hai bé cưng này, thật sự rất có thể là con của anh.

“Không được, tôi không đi!”

Anh lắc đầu, cúi đầu nhìn hai bé cưng đang mơ màng ngủ vô cùng ngon ở giường bên cạnh: “Mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn xác định, nhưng lương tâm cơ bản nhất và điểm mất chốt tôi vẫn phải có, nếu như lúc này tôi dễ dàng mà rời đi… Vậy có khác gì với cầm thú chứ?”

Trần Quần ngạc nhiên nhìn anh.

“Thẳng thắn mà nói, bây giờ tôi hơi bối rối, bọn chúng thật sự là bé cưng của tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy cảm giác tâm linh tương thông chút nào… Nhưng mà tôi không thể cứ như vậy ném cô và hai đứa nhỏ ở đây…”

Nói xong, Vu Giang Đào tiếp tục dọn quần áo và tã lót của bọn trẻ trong ba lô ra: “Mặc kệ cô có đồng ý hay không, ở lại chăm sóc, nuôi nấng bọn trẻ là quyền lợi và cũng là nghĩa vụ của tôi…”

“Tại sao?”

Trần Quân đột nhiên hỏi một câu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm anh, dường như muốn nhìn thấu người đàn ông trước mặt này.

“Tại sao cái gì?”

“Anh không sợ tôi lừa anh, bọn nhỏ có thể không phải là con của anh… Anh tin tưởng tôi như vậy sao?”

“Vậy tôi cũng không thể rời đi…”

Đồng thời, trong lòng anh tự giễu cợt, một thầy bói không hề quen biết, còn có một hệ thống không thể giải thích được ở trong đầu… Sự trùng hợp ngẫu nhiên này dường như khiến tôi phải tin vào điều đó!

Anh vẫn nên ở lại đây trước đã.

Đúng lúc này, em gái ở bên giường em bé đột nhiên tỉnh lại, nhắm mắt mở miệng bắt đầu nức nở, ngay sau đó cô bé khóc lên... Cô bé khóc không hề vang dội như những đứa trẻ khác, nghe có vẻ yếu ớt, khiến cho người ta có cảm giác như cô bé không đủ hơi. Cũng có lẽ là thanh âm khóc nháo của cô bé không đủ vang dội, anh trai ở bên cạnh vẫn giơ hai tay lên hai bên khuôn mặt, ngủ mơ màng, vậy mà lại không bị đánh thức!

“A…”

Vu Giang Đào lập tức luống cuống tay chân, anh gãi đầu, nhìn Trần Quân trên giường bệnh: “Con bé đói bụng sao? Hay là…”

“Chắc là con bé muốn uống sữa rồi, nhanh! Đưa con bé cho tôi!”

Nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, Trần Quân cũng lập tức sốt ruột, vô cùng miễn cưỡng muốn ngồi dậy, nhưng cô lại phát hiện ngay cả ngồi dậy cô cũng không làm được: “Chờ một chút! Anh nâng giường lên trước đi, để tôi ngồi dậy!”

“A…”

Vu Giang Đào vội vàng xoay người, đi đến bên giường, ừm…

“… Nâng lên như thế nào?”

Vẻ mặt anh mờ mịt, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh đến bệnh viện.

“Anh…”

Trần Quân lập tức tức giận: “Bên kia giường… Tôi nhớ hình như ở bên kia có một cái tay cầm có thể kéo ra, sau khi kéo ra ấn một cái thì anh sẽ biết! Anh là đồ ngốc!”

“Tôi ngốc tôi ngốc…”

Vu Giang Đào ngoài miệng nói mình ngốc, nhưng vừa bắt đầu thì lập tức hiểu được phải thao tác như thế nào, rất nhanh, đầu giường bệnh dựng thẳng lên, Trần Quân ngồi dậy: “Mau bế đứa nhỏ cho tôi!”

“A, à…”

Vu Giang Đào vội vàng đi bế cô bé, nhưng vừa mới vươn tay chạm vào bé cưng thì anh phát hiện cô bé tay nhỏ chân nhỏ… Quá nhỏ quá giòn, làm thế nào để ôm đây?

“Cái này… Tôi, tôi!”

“Lại làm sao vậy?” Vẻ mặt Trần Quân tức giận: “Anh có nhanh bế con bé qua đây tôi không… Tôi, tôi nghe thấy con bé khóc,… Chắc là con bé muốn bú sữa!”

“Tôi không dám bế con bé, bé cưng quá nhỏ, nếu như tôi không điều chỉnh được sức mạnh làm con bé bị thương thì làm sao bây giờ?” Vu Giang Đào cũng nóng lòng, anh cảm nhận được bé con mềm mại, nhẹ bẫng trên tay…

Đúng lúc này, bà lão ở giường bên cạnh phát hiện đứa nhỏ bên này khóc không ngừng thì vội vàng đi tới… Vừa nhìn cảnh này thì bà lập tức nở nụ cười: “Đàn ông đều vụng về! Để tôi bế cho, đợi lát nữa, cậu không nên chỉ đứng, cậu nên nhìn tôi bế như thế nào… Làm gì có người bố nào không biết bế con…”

Nói xong, bà lão này đưa tay qua, một tay nâng đầu nhỏ của cô bé, một tay nâng cái mông nhỏ của cô bé, cẩn thận ôm lấy.

“Thấy rõ chưa? Bé cưng phải bế như vậy…”

“Nhớ kỹ, tay phải thả lỏng, bàn tay mở ra… Một tay nâng đầu của bé, một tay nâng mông!”

“Cẩn thận không được để cho bé cưng lắc đầu, cẩn thận thắt lưng, bởi vì đốt sống cổ và thắt lưng của bé con còn chưa phát triển, cho nên vô cùng yếu ớt…” Nói xong, bà lão này cẩn thận đưa đứa nhỏ vào tay Vu Giang Đào.

Vu Giang Đào cắn răng, đầu đầy mồ hôi nhận lấy đứa nhỏ đang khóc, rõ ràng đứa nhỏ này rất nhẹ, thậm chí còn không nặng đến sáu cân… Nhưng anh có thể cảm nhận mình giống như ôm một trân bảo hiếm có, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào bé cưng trong ngực!

Cô bé khóc đến mức cả mặt đều đỏ lên, Vu Giang Đào vội vàng bước, đặt cô bé vào trong ngực của Trần Quân…

Cho con bú sữa phải che đi… Vu Giang Đào xoay người kéo rèm giường của bọn họ, bà mẹ mới vào nghề Trần Quân tiếp nhận đứa nhỏ cũng rất vụng về, bà lão thấy cô cũng không hiểu gì thì nhịn không được nở nụ cười: “Tôi thấy hai người đều là kẻ nửa cân người tám lạng, haiz, người bố mới vào nghề kia… Cậu đừng đi, chuyện này cậu cũng có phần, nhất định phải nhìn…”

“A?”

Lúc này Vu Giang Đào mới miễn cưỡng xoay người lại, mà Trần Quân cũng đỏ mặt, bởi vì lúc này cô đã…

Bà lão tiến lên, hướng dẫn cách bà bế đứa nhỏ: “Nâng con bé lên, hơi nghiêng người con bé lên, nhớ kỹ… À, nhìn dáng vẻ này của cô, rất tốt rất tốt...”

Đúng lúc này, có lẽ là bởi vì cô bé bên này khóc, bé cưng ở giường bên cạnh cũng tỉnh, khóc nháo lên, bà lão vội vàng xoay người trở về: “Được rồi… Không được siết chặt! Nhất định phải để cho đứa nhỏ uống…”

“A vâng! Cảm ơn bà!”

“Cảm ơn, cảm ơn!”