Nữ Thần Thuộc Tính Nữ Phụ

Chương 20



"Anh lấy tay ra......" Ôn Oanh thở phì phò nói.

"Vậy thì nên để ở đâu hả?" Lâm Tự Ngôn cười, không nghe theo lời cô nói.

Đang lúc hai người nùng tình mật ý, tình chàng ý thiếp, cửa phòng đột nhiên bị gõ kịch liệt, tiếng phát ra còn to hơn tiếng của họ.

Phá hư không khí trăm năm có một, Lâm Tự Ngôn muốn biết người đến là ai, anh trực tiếp đem chăn đắp lên người Ôn Oanh, nói với cô: "Đừng mặc quần áo, tóc cũng để yên vậy đừng nhúc nhích gì cả."

Nếu tuân theo kịch bản lúc này phải là vội vội vàng vàng thu thập hiện trường cho tốt, đôi mắt Ôn Oanh còn mang theo ánh nước, đầu óc không quá tỉnh táo.

Lâm Tự Ngôn hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của mình, kéo áo sơ mi đã bị tuột ra khỏi quần một nửa ra hết bên ngoài.

Ôn Oanh nhìn anh xoa xoa tóc của chính mình, những sợi tóc mềm mại bị xoa thành hỗn độn, cô lại cảm thấy dáng vẻ lúc này so với dáng vẻ sạch sẽ ngày thường càng thêm...... Tú sắc khả xan*.

*Tú sắc khả xan: chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm ăn.

Vương Đan Hiểu bất mãn gõ cửa, cô vừa mới nghe trợ lý Lâm Tự Ngôn nói Lâm Tự Ngôn không ở trong phòng, không cần nghĩ cũng biết anh ở đâu, trong lòng có một loại dự cảm bất an, nghĩ anh muốn tiên hạ thủ vi cường nên lập tức chạy đến đây.

Kết quả cửa vừa mở lại không nhìn thấy Ôn Oanh mà lại là Lâm Tự Ngôn.

Nhìn Lâm Tự Ngôn tóc thì hỗn độn, áo sơ mi thì nhăn nhúm, trên mặt còn vẻ thõa mãn tươi cười, trong lòng Vương Đan Hiểu tức đến bốc lửa, trực tiếp hướng vào phòng hô to: "Ôn Oanh! Em có bên trong không?"

"Em ở đây" âm thanh Ôn Oanh từ bên trong truyền ra.

Vương Đan Hiểu lập tức đẩy Lâm Tự Ngôn ra đi vào bên trong.

Mỹ nữ hai mắt chứa nước như hồ mùa xuân, tựa như khóc lóc nhìn cô, vai ngọc lộ ra ngoài không có gì che đậy, phía trên còn có một ít dấu màu đỏ, lúc này Ôn Oanh như mỹ nhân trong xuân cung đồ*, tức giận như nổ ra trong tim Vương Đan Hiểu.

*Xuân cung đồ: hình vẽ hai người abcz hồi xưa.

"Lâm Tự Ngôn! Cậu cậu cậu cậu cậu cậu! Cậu làm cái gì thế hả?" Vương Đan Hiểu nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lâm Tự Ngôn lúc này đã đóng cửa lại đi tới bên mép giường, nghe thấy câu chất vấn của Vương Đan Hiểu mặt không đổi sắc tâm không động nói: "Chị nhìn thấy cái gì thì tôi đã làm cái đó."

Vương Đan Hiểu tức đến ngũ quan vặn vẹo: "Ôn Oanh! Em sao có thể cho cậu ta chiếm tiện nghi như vậy?!"

Ôn Oanh còn không kịp mở miệng, Lâm Tự Ngôn đã giành trước một bước trả lời: "Sao có thể nói là chiếm tiện nghi? Tôi và Ôn Oanh là quan hệ bạn trai bạn gái, việc này không phải rất bình thường sao?"

"Cái gì mà bạn trai bạn gái! Tôi khi nào đồng ý cho các người?" Lửa giận trong mắt Vương Đan Hiểu như muốn đem Lâm Tự Ngôn thiêu rụi.

Câu này nói như thể là con thuyền nhỏ được ba mẹ vất vả nuôi lớn bị một con nhím đâm thủng cướp mất, không cam tâm tình nguyện thừa nhận sự thật, Ôn Oanh đang suy nghĩ Vương Đan Hiểu có phải chị ruột của mình hay không, liền thấy sự đau lòng trong mắt Vương Đan Hiểu, ôn nhu nhìn cô nói: "Ôn Oanh, Lâm Tự Ngôn không phải là người tốt, em không thể cùng cậu ta ở bên nhau."

Xu hướng giới tính của Vương Đan Hiểu không có vấn đề gì. Ôn Oanh có chút lo lắng nhìn chính mình.

Lâm Tự Ngôn ở một bên vẫn tiếp tục mỉm cười: "Vì sao nói như vậy? "

Vương Đan Hiểu giờ phút này cũng không rảnh lo mặt mũi gì nữa, vì tương lai của Ôn Oanh cho dù nói ra lịch sử đen tối của mình chị cũng làm! Vì thế chị nhẫn tâm nhắm mắt, sau khi mở mắt ra trong mắt mang theo tia kiên định.

......

"Ôn Oanh, chị có giấu em một số chuyện, hiên tại chị sẽ nói thật với em." Vương Đan Hiểu ngữ khí hơi có chút hiên ngang lẫm liệt, "Chị lúc trước mắt mù coi trọng cậu ta, kết quả chị theo đuổi cậu ta hai năm! Hai năm! Mãi cho đến khi chị tốt nghiệp câu ta cư nhiên giả điên không biết!"

Ôn Oanh:......

"Chị là một cô gái, nửa đêm không trở về phòng, ở trên đường đợi cậu ta trở về ký túc xá, kết quả là gặp được cậu ta! Cậu ta cư nhiên trực tiếp làm lơ chị!" Vương Đan Hiểu bi thống nói "Việc đó không tính, cậu ta không quen biết chị vì tình có thể tha thứ, nhưng về sau cậu ta đã biết chị còn đối xử với chị như vậy, cậu ấy biết rõ chị thích cậu ấy, còn đối với chị như vậy!"

Vương Đan Hiểu giống như muốn túm lấy trời cao xuống xem chị lên án kẻ lưu manh nhiều năm trước xxoo chị.

"Đối với chị như thế nào?" Cô hỏi.

"Mỗi lần cậu ta chơi bóng rổ chị đều đi cổ vũ, chỉ cần cậu ấy tham gia hoạt động chị đều tự mình đi giám sát, hơn nữa chị còn mua cơm cho cậu ấy!" Vương Đan Hiểu vô cùng khổ sở khóc nói.

Ôn Oanh gật đầu: " đã hiểu."

"Sau đó chị vẫn luôn vô tình cố ý xuất hiện trước mặt cậu ta, nhiều lần ám chỉ chị thích cậu ấy, cậu ấy nghe xong vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, chị nghĩ khônh có gì, chỉ cần cậu ấy không từ chối chị thì chị vẫn có cơ hội, sau đó đến lúc tốt nghiệp chị tỏ tình, cậu ấy lại từ chối chị! Kẻ lừa đảo đùa bỡn tình cảm người khác!" Ngữ khí có chút giận dữ.

Ôn Oanh cảm thấy nhịn cười chuyện này giống như nhịn tiểu vậy, nhịn nhiều đối với cơ thể không tốt.

Lâm Tự Ngôn ở bên cạnh cũng vô cùng cạn lời, bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà mấy năm nay Vương Đan Hiểu vẫn luôn trong tối ngoài sáng châm chọc mỉa mai anh.

"Từ chối còn chưa tính, đùa bỡn tình cảm của chị còn chưa tính! Cậu ta lại đi đùa bỡn tình cảm của em gái chị!" Vương Đan Hiểu lúc này quay đầu nhìn Lâm Tự Ngôn, rất muốn đem sự xúc động này đánh trả anh "Chị chân trước thổ lộ với cậu ta, câu ta sau lưng liền thông đồng với em gái chị! Chị nói mà em gái chị một học sinh trung học tại sao lại chạy đến trường chị! Thì ra là do cậu thông đồng với em ấy!"

Chuyện này chắc là chuyện máu chó nhất nhưng chi tiết hiểu lầm lại vô nghĩa nhất.

Lâm Tự Ngôn thở dài, cũng không màng Vương Đan Hiểu cảm thấy thế nào, chỉ bất đắc dĩ nói: " Chị có cần nghe tôi giải thích không? Tuy rằng tôi cũng không quá muốn nói."

Vương Đan Hiểu nhìn anh, có chút khinh thường nói: "Có cái gì mà ngụy miệng!"

"Mỗi lần xem tôi chơi bóng rỗ nữ sinh đến xem không phải chỉ có một mình chị, đoàn đi giám sát của hội học sinh cũng không phải chỉ có một mình chị, cho nên đưa cơm hộp cho tôi, chị muốn để lộ tâm ý của chị với tôi thì làm phiền chị khi đưa cơm đừng dùng cái giọng điệu " cơm của cậu", tôi tưởng đây là cơm do đoàn phát."

"Phương thức theo đuổi của chị rất kín tiếng, tôi thật sự không thấy được, sau đó lúc chị tốt nghiệp tôi mới biết, hơn nữa....." Lâm Tự Ngoin dừng một chút, "So sánh lại, em gái chị thật sự chủ động hơn nhiều."

Vương Đan Hiểu mắt thấy hình tượng Lâm Tự Ngôn trong lòng mình sụp đổ trong nháy mắt, lập tức giận dữ nói: "Hiện tại Doanh Doanh không có ở đây đương nhiên cậu nói thế nào cũng được."

Lâm Tự Ngôn nhún nhún vai: "Chị có số của Vương Đan Doanh đúng không?"

"Cậu không có sao?" Chị hỏi lại.

"Nếu đã không phải là người đại diện của tôi, tôi không cần liên lạc làm gì." Anh bình tĩnh nói lý do.

Quả nhiên vô tình! Xem ra Vương Đan Hiểu suy nghĩ cũng không hoàn toàn sai.

Sau khi gọi điện thoại cho Vương Đan Doanh, bên này còn chưa kịp phát ra tiếng, bên kia đã truyền đến tiếng nói yếu ớt: "Chị, gọi điện thoại cho em làm gì, không biết em đang thất tình sao?"

"Chính là để hỏi chuyện thất tình." Lâm Tự Ngôn nói.

"Lâm Lâm Lâm...... Lâm Tự Ngôn?!!!!" Bên kia giận nói "Anh tại sao lại dùng điện thoại của chị tôi gọi cho tôi? Anh là vì chị tôi nên mới đuổi tôi đi sao?! Tôi nói mà vì sao chị tôi đối với anh không bình thường! Tôi đã sớm đoán được hai người có một chân với nhau! Hai người các người đúng là không làm tôi thất vọng!"

Giọng nói lớn tiếng truyền ra, Ôn Oanh nghĩ rằng hai người này đúng là chị em ruột, quả thực tính cách rất mạnh, rất tinh phong huyết vũ.

"Cô trước tiên bình tĩnh, tôi hỏi cô, lần đầu tiên cô tỏ tình tôi, tôi có biết cô không?" Lâm Tự Ngôn xoa xoa lỗ tai hỏi, thuận tiện đem điện thoại buông xuống mở loa ngoài.

"Anh nói là vụ ngày tốt nghiệp của chị tôi? Anh còn nhớ rõ a? Tuy rằng bị anh từ chối rất thảm nhưng kỳ thật tôi cũng đoán được mình sẽ lâm trận thua cuộc mà làm sao? Chẳng lẽ anh đối với tôi......" Lời nói còn chưa nói xong Lâm Tự Ngôn đã quyết đoán tắt điện thoại.

"Nghe thấy không?" Lâm Tự Ngôn đem điện thoại ném cho Vương Đan Hiểu.

Vương Đan Hiểu tam quan sụp đổ, bị đả kích có chút không còn hình người.

"Vậy cũng không có nghĩa là cậu không đùa bỡn tình cảm của tôi......" Chị yếu ớt phản bác nói.

"Tôi đối nhân xử thế luôn luôn là như thế này, đùa bỡn tình cảm thì là giống như Nghiêm Lạc An, đây là hai tính cách khác nhau hoàn toàn." Anh cuối cùng còn nói thêm một câu"Tôi từ trước đến nay chỉ theo đuổi một người duy nhất chính là nghệ sĩ của chị Ôn Oanh."

Vương Đan Hiểu cảm thấy không biết mình có nên về lò nấu lại hay không.

Bình thường người đại diện Ôn Oanh không ai bì nổi lúc này lại giống như cà tím trong sương lạnh buồn bã ỉu xìu, muốn cười nhưng lại có chút đau lòng, cô nhẹ nhàng từ phía sau ôm chị ấy, ôn nhu an ủi nói: "Không có việc gì."

Vương Đan Hiểu nháy mắt phản ứng quay đầu ôm lấy Ôn Oanh.

Sức lực rất lớn, làm Ôn Oanh có chút không thoải mái.

"Cho dù là như thế này, em cũng không thể cùng cậu ta ở bên nhau." Vương Đan Hiểu chột dạ nói.

Lâm Tự Ngôn cho dù là một người tốt tính thì lúc này cũng không nhịn được: "Tôi lừa chị hay chọc chị? Không biết còn tưởng rằng chị thích Ôn Oanh không đó?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, anh cùng Ôn Oanh đều có chút hoảng.

Đúng vậy, mạnh mẽ bảo vệ như vậy, cho dù nói là cha mẹ thì thái độ cũng hơi lố một chút, Vương Đan Hiểu cũng không bởi vì bị đả kích nghiêm trọng mà dẫn tới xu hướng giới tính bị lệch hướng đó chứ.

Vương Đan Hiểu buông Ôn Oanh ra khinh thường nhìn Lâm Tự Ngôn: "Nếu tôi thích em ấy, cậu hiện tại còn có thể có cơ hội? Tôi đã sớm mang Ôn Oanh đến Mỹ đăng ký kết hôn rồi."

Lời này có chút kiêu ngạo, nhưng cũng làm Lâm Tự Ngôn yên lòng.

Nếu không còn phải suy xét xem Ôn Oanh có nên đổi người đại diện hay không.

Vương Đan Hiểu nhìn Ôn Oanh, nhớ tới thời điểm mình nhìn thấy Ôn Oanh lần đầu.

Khi đó Ôn Oanh vừa mới xuất đạo, diễn một bộ điện ảnh cầm được giải người mới xuất sắc nhất, đây vốn là một vinh dự rất cao, một người cả đời chỉ có thể lấy được một lần nhưng Ôn Oanh lại không có người đại diện ở bên cổ vũ.

Cô khi đó dẫn một nghệ sĩ nổi tiếng, lấy được vài giải thưởng liền cảm thấy cả người như trên mây, cả ngày không làm gì, chỉ nghĩ đến khi nào lên được sân quốc tế, ánh mắt nhìn người khác cũng cao ngạo thêm vài phần.

Vương Đan Hiểu thật sự chán ghét loại người này, suy nghĩ muốn mang theo người mới hay không.

Tới hậu trường rồi liền nhìn thấy Ôn Oanh đang bị người đại diện của mình mắng đến phun máu chó đầy đầu.

"Cô có thể nhìn sắc mặt người khác hay không? Người trước người sau nịnh hót một chút cũng không làm được? Nếu lúc ấy tôi mang cô đến tham gia bữa tiệc đó, cô chịu xem ánh mắt người khác, cùng lãnh đạo kéo một chút quan hệ thì hôm nay chỉ lấy được một cái giải thưởng nhỏ này sao hả?" Người đại diện không chút lưu tình nói.

Mà Ôn Oanh chỉ ở một bên dịu ngoan nghe, trong ánh mắt lại có nét quật cường.

Vương Đan Hiểu cảm thấy cô gái này không tồi.

Lúc ấy người đại diện kia trong tay còn có Ngôn Nhan Chi, phỏng chừng đã sớm muốn đem Ôn Oanh vứt bỏ.

Sau đó Vương Đan Hiểu liền nhận mang theo Ôn Oanh.

Cô ấy thật sự không làm mình thất vọng, từng bước một thành thật kiên định đi lên, chưa bao giờ suy nghĩ đến những cái tà môn bàng đạo.

Đôi khi nhìn thấy cô ấy bởi vì đọc kịch bản vài đêm không ngủ được, bởi vì sự phiến diện của người xem mà đỏ mắt nhưng bởi vì có fans an ủi nên trong nháy mắt lại như tiêm máu gà, Vương Đan Hiểu cảm thấy người cô chọn thật sự không tồi chút nào.

Ôn Oanh, chị sẽ chờ, thời của em sẽ lập tức tới thôi.

Vương Đan Hiểu nhìn vào mắt Ôn Oanh, trong lòng thở dài nhưng vẫn thật chịu thua nói: "Làm tốt công tác bảo mật, hiện tại không thể công khai."

Ôn Oanh cao hứng đồng ý.

"Không phải vì cậu." Vương Đan Hiểu nói với Lâm Tự Ngô.

Ôn Oanh cười tủm tỉm nhìn người đại diện nhà mình, cảm thấy Hiểu Hiểu của cô quả thực là quá đáng yêu.

#Đường Mật