Nữ Thứ Phụ

Chương 41: Vượt qua



Author: Lục Lạc Nhi

Tần Lục im lặng không nói một lời, hắn ngồi trên mái nhà của Lăng phủ, uống hết bình rượu này đến bình rượu khác. Uống đến mức thần trí của hắn cũng không còn đủ tỉnh táo nữa rồi, những hình ảnh trong ký ức của hắn như sống lại. Hiện ra một cách sống động trước mặt hắn, rốt cuộc thì hắn trả thù Thiên tộc vì điều gì? Hắn luôn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do Mạch Ân một tay sắp đặt, từ việc kích động nhị thúc của hắn làm phản, đến việc đính hôn với Hàn Nguyệt, hại chết tất cả người thân của hắn. Trong kiếp trước, hắn chỉ điều tra ra được Mạch Ân, lại bỏ qua người tên Tử Thiên kia, hoàn toàn không phát hiện ra điều khả nghi. Đến tận kiếp này, hắn mới biết, người thật sự chủ mưu lại là Tử Thiên, vậy những việc hắn đã làm kiếp trước hóa ra tất cả đều trở thành một trò đùa.

Hàn Nguyệt không có lỗi, Lạc Nhi càng không liên quan, vì trả thù hắn không từ thủ đoạn tiếp cận nàng. Chỉ vì thân phận của Lạc Nhi vô cùng đặc biệt, lại mang tâm tính ngây thơ chưa hiểu chuyện, việc lừa gạt nàng đối với hắn rất dễ dàng. Nhưng ngay cả hắn cũng không biết từ bao giờ, con cờ trong tay hắn đã trở nên quan trọng với hắn đến vậy. Âm thầm bên cạnh nàng, bảo bọc nàng không muốn nàng gặp bất kỳ tổn thương nào. Đến khi hắn nhận ra thì tiểu cô nương ngày nào luôn bám lấy hắn đã yêu Huyền Vũ, hắn thật sự rất tức giận. Lúc biết được điều đó, hắn muốn ra tay giết chết kẻ kia, khiến nàng không thể nhìn thấy kẻ đó nữa, chỉ có thể lại nhìn về phía hắn. 

Cuối cùng thì sao, nhận ra bản thân mình đã yêu nàng sâu đậm, lại không cách nào bày tỏ với nàng. Một lần nữa hắn đã phạm sai lầm, bị Mạch Ân dẫn dụ rơi vào cái bẫy hoàn hảo, làm Hàn Nguyệt hận Lạc Nhi, lại mượn tay Hàn Nguyệt khiến hắn đâm nàng một kiếm. Hắn oán hận, oán hận kẻ đã đẩy hắn vào tình cảnh này, từ đầu đến cuối sắp đặt nhiều cạm bẫy như vậy, chỉ vì muốn có được máu tim của các nàng, hồi sinh Uyển Chi. Mẫu hậu của hắn, Lạc Nhi của hắn, đều bị kẻ tên Tử Thiên kia ép phải chết, còn hắn lại ngu ngốc đến mức tự đưa mình vào cạm bẫy của Tử Thiên. Trở thành một quân cờ trong kế hoạch của Tử Thiên, từng bước ép chết người hắn yêu.

Lạc Nhi không thể hiểu hết tâm trạng của hắn lúc này, nhưng nàng có cảm giác hắn đang rất đau khổ. Tần Lục mà nàng biết chưa bao giờ rơi vào tình trạng như thế này, hắn có thể tức giận, có thể vô sỉ, có thể bất chấp không từ thủ đoạn. Nhưng dáng vẻ của hắn bây giờ, thật sự khiến người khác đau lòng thay hắn, bao nhiêu năm như vậy, vốn dĩ hắn đã hận sai người. Từ đầu đến cuối, hắn bị Tử Thiên lợi dụng làm ra bao nhiêu chuyện như thế, nếu đổi ngược lại là nàng, nàng cũng không thể chịu được. May mà bây giờ mọi chuyện đã khác, có lẽ việc nàng sống lại trong thân phận nữ thứ phụ ở kiếp này đã khiến tất cả thay đổi. Dù không thể thay đổi hoàn toàn, như việc phụ mẫu của Tần Lục vẫn chết, nhưng ít nhất bây giờ Thiên tộc vẫn rất an ổn, Hàn Nguyệt còn sống, hắn cũng chưa rơi vào Ma đạo.

Nàng khẽ thở dài, lúc này nàng không biết nên an ủi hắn thế nào, đành phải để mặc cho hắn tự mình thông suốt. Sau khi kể cho các nàng nghe về chuyện của Tử Thiên, Huyền Vũ dường như cũng cảm thấy có điều khác lạ, nhưng hắn lại không giải thích được. Vì sao Tần Lục lại buồn bã đến thế, còn nàng thì lại trầm tư đến vậy, hai người họ đang có chuyện giấu hắn. “Không thể nói cho ta nghe phải không?’’ Hắn đứng bên nàng, đưa mắt nhìn theo bóng hình trên mái nhà phía đối diện, câu nói của hắn làm nàng giật mình. Lạc Nhi xoay người nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới không biết phải trả lời hắn thế nào: “Bây giờ không thể, nhưng sau này nhất định muội sẽ kể cho huynh nghe.’’

Hắn nhận ra sự khó xử của nàng, khẽ mỉm cười một cái, trả lời nàng: “Ta tin muội.’’ Hắn tin nàng như chính bản thân mình, nếu nàng không muốn kể hắn cũng sẽ không ép nàng. Huyền Vũ trở nên im lặng, chỉ dõi theo Tần Lục từ xa, bỗng nhiên hắn không kiềm được buột miệng nói: “Tần Lục rất thích muội.’’ Nếu không đặt trong lòng sẽ không để ý đến, nếu không thích sẽ không quan tâm. Lạc Nhi nghe hắn nói, cũng không phản bác: “Thích đến mức đau lòng.’’ Nàng đang nhắc đến nữ thứ phụ, tình cảm nàng ấy dành cho Huyền Vũ rõ ràng bao nhiêu thì dành cho Tần Lục lại rất mâu thuẫn. Vì yêu sinh hận, vì hận mà lại yêu, đến cuối vẫn chọn cách tha thứ cho Tần Lục. 

Nếu hỏi nàng có rung động hay không, thì phải nói là có, đứng trước mặt hai nam nhân như thế nếu không rung động thì nàng đã không có trái tim nữa rồi. “Muội đi đi.’’ Huyền Vũ nhẹ giọng nói, hắn bảo nàng đi an ủi Tần Lục, hắn không muốn nhìn thấy Tần Lục như vậy nữa. Dáng vẻ như thế không hợp với hình ảnh ngang tàn thường thấy của Tần Lục. 

Lạc Nhi hơi chần chừ một lúc, nhưng khi nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của Huyền Vũ thì nàng đã không còn chần chừ nữa. Tung mình qua khung cửa sổ, bay về phía Tần Lục, Huyền Vũ đóng cửa lại, xoay người tìm một chỗ an tĩnh trong phòng ngồi thiền luyện. Hắn muốn nhanh chóng làm quen với thần lực bị phong ấn, cơ thể phầm nhân khác với tiên thể của hắn, việc sử dụng thần lực cũng không thể tùy tiện được. Thời gian sắp tới không biết bọn họ còn phải trải qua những chuyện gì, vì thế hắn chỉ có thể nâng cao thực lực của bản thân, mới có thể đủ tự tin bảo vệ các nàng. Giấc mơ đẫm máu khi xưa vẫn luôn ám ánh hắn, trong tâm can Huyền Vũ luôn có một bóng đen đè nặng, không thể để nàng chết, nhất định không thể được.

Tần Lục cảm nhận được có người bên cạnh, lại mang theo hương thơm thuần khiết quen thuộc, hắn không phản ứng gì, vẫn tiếp tục nốc rượu. Lạc Nhi thở dài một tiếng, đưa tay đoạt lấy bình rượu trên tay hắn, ném xuống đất, tiếng bình vỡ vang lên trong không gian yên tĩnh. Đánh thức thần trí của Tần Lục, khiến hắn nhìn về phía nàng, trong con ngươi ánh lên sự mơ hồ không hiểu. Lạc Nhi cau mày nhìn hắn, sao lại trở nên ngốc nghếch như thế này? Chẳng còn chút kiêu ngạo nào của một Ma quân Tần Lục cả, phàm là những chuyện liên quan đến nàng, hắn sẽ đều ngốc nghếch như thế, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn như thiêu thân lao vào lửa. “Muội không còn hận huynh nữa.’’ Đã biết rõ nguyên nhân mọi chuyện, muốn nàng hận hắn làm sao còn có thể kia chứ. Thay nàng ấy nói ra điều này, cũng coi như giúp nữ thứ phụ hoàn thành tâm nguyện còn trăn trở. 

Tần Lục vốn đã rất đáng thương rồi, nàng không muốn vì chuyện hắn lo sợ về nàng mà tiếp tục chịu tổn thương nữa. Tần Lục nghe rất rõ lời nàng nói, bất giác hắn vươn tay ôm lấy eo nàng, nghiêng đầu tựa lên chân của nàng. Hơi thở nặng nhọc chất đầy sự mệt mỏi: “Lạc Nhi! Nàng đừng sợ ta được không, ta nhất định sẽ không làm nàng bị thương nữa. Đừng vì sợ hãi mà rời khỏi ta, Lạc Nhi!’’ Nàng không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự khổ sở của Tần Lục. Trái tim nàng khẽ nhói đau, bàn tay vô thức chạm vào mái tóc của hắn, dịu dàng vuốt ve. “Không đâu, muội sẽ không rời khỏi huynh.’’ Tần Lục nhận được câu trả lời như ý, khẽ thở ra một hơi đầy thỏa mãn. Lại cảm nhận được bàn tay của nàng trên mái tóc, đáy lòng hắn trở nên vui vẻ. Kiếp trước mỗi lần hắn buồn bực, nàng cũng như thế này, để hắn nằm trên chân nàng, mặc sức than thở, sau đó nàng sẽ cẩn thận dỗ dành hắn, làm hắn cười.

Hắn không ngẩng đầu lên, chỉ an tĩnh để mặc nàng xoa dịu mình, “Kiếp trước lần đầu tiên ta gặp nàng, khi ấy nàng mới được ba trăm năm tuổi. Lúc đó ta dùng thân phận nữ tử tiếp cận nàng, nàng lại khen ta rất xinh đẹp. Nàng nhìn ta bằng ánh mắt thú vị, bàn tay nhỏ không ngừng vuốt tóc ta. Trời sinh nàng thích hoa mai đỏ, những gì liên quan đến mai nàng đều rất thích. Vừa vặn trên người ta lại có hương mai đỏ, thế là thành công dụ dỗ được nàng quấn lấy ta.’’ Hắn nhớ lại mọi chuyện, từ tốn kể cho nàng nghe, hắn không biết nàng còn nhớ hay không? Nhưng hắn vẫn muốn nàng biết, khi ấy hắn có bao nhiêu để ấy đến nàng. Còn nàng lại ngây thơ coi hắn như tỷ tỷ, chuyện gì cũng kể cho hắn nghe đầu tiên. Nghĩ đến chợt thấy buồn cười, một  nam nhân như hắn lại có thể kiên nhẫn với nàng như vậy, chính hắn cũng rất ngạc nhiên.

“Chẳng phải bây giờ huynh vẫn như vậy sao? Hương mai vẫn còn đó, không hề khác kiếp trước một chút nào.’’ Lạc Nhi dựa vào ký ức của nữ thứ phụ, quả thật hương mai trên người Tần Lục rất ngọt ngào. Ngay cả nàng bây giờ nhiều khi không tự chủ được cũng bị hương thơm ấy quyến luyến. Nhưng nàng lại nghe thấy Tần Lục nói: “Thế nhưng bây giờ nàng lại không như trước, đã không còn là tiểu Lạc Nhi luôn quấn lấy ta nữa rồi.’’ Lạc Nhi nhất thời nghẹn lời, như thế mà hắn cũng nói ra được sao? Dù là nữ thứ phụ thì bây giờ nàng ấy cũng đã sống qua hai kiếp người, đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Lại còn bắt nàng phải như hài tử không hiểu chuyện, suốt ngày theo chân người khác chơi đùa ư?

Tần Lục cảm nhân được sự bất đắc dĩ của nàng, điệu cười trầm thấp vang lên. Tiểu Lạc Nhi, vẫn cứ mãi là Tiểu Lạc Nhi, mỗi lần bị hắn chọc giận nàng cũng không thể phản bác lại được. Suốt đêm ấy trên mái nhà Lăng phủ, Lạc Nhi để Tần Lục tựa đầu lên chân mình, thủ thỉ kể cho nàng nghe về những chuyện xưa cũ. Cả kiếp trước và kiếp này, hầu như hắn không bỏ sót bất kỳ thứ gì cả. Mối quan hệ giữa hai người, dường như có điều gì đó đang thay đổi. Không còn là kẻ đuổi người chạy như trước nữa, mà nàng đã chịu mở lòng ra với hắn, dẹp bỏ những nghi kỵ ban đầu. Dần dần đặt vị trí của hắn ngang hàng với bọn người Huyền Vũ, đều là những người thân quan trọng, nàng không thể đánh mất được.