Nữ Thứ Vương

Chương 151: Khắc Định Quyết Gia



Giữa tháng tư năm Kiến Bình thứ mười hai, Tham Tri Chính sự bị giáng chức, áp giải vào đại lao, nay lại được đưa đến cửa Ngũ triều ở phủ Khai Phong, chém đầu trước toàn thành.

Nội thị chưởng quản Hoàng Thành ti đi vào Phồn Anh Các, nói: "Bẩm Đại vương, phạm nhân đã bị xử trí, thi thể cũng đã nhét vào quan tài. Giám trảm nhờ tiểu nhân đến xin ý của Đại vương."

"Ở xung quanh pháp trường có ai nghị luận gì không?"

Nội thị gật đầu, thật lòng bẩm báo: "Ngoại trừ có một số người nói một ít lời vui sướng khi người gặp họa thì còn liên quan đến Khu tướng, nói quan chức bảo vệ nhau không được liền nhanh chóng xóa sạch quan hệ hai nhà, còn nói trong triều đình không có một quan chân chính thanh liêm nào cả."

Sở vương cong người viết ra bốn chữ <Vi Chính Dĩ Đức> trên giấy, thong thả trả lời: "Cho dù cả đời thanh liêm, nhưng nếu có một chuyện sai lầm thì cũng bị người ta chỉ trích mà trở thành ô danh cả đời." Viết xong liền nắm gọn vò thành một nắm: "Vì làm tốt thì dễ, nhưng để tránh danh thiện thì khó. Làm phạm nhân thì dễ, chỉ cần muốn học là được."

Nội thị khom lưng liền nâng vạt áo quỳ phục xuống đất: "Tiểu dân trong thành nào hiểu được gia quốc thiên hạ là gì, bọn họ chỉ quan tâm đến sự ấm no trước mắt mình mà thôi. Gần đây Đại vương ở trong ngoài triều giữa hai điện xử lý chính vụ vất vả, bọn họ cũng không thể nhìn thấy."

***

Mấy cung nhân ở Thượng Phục cục bưng xiêm y mới may thành từ hành lang cung điện đi vào Phồn Anh Các.

"Đứng lại! Các ngươi là ai?"

Cung nhân hướng về phía nội thị hơi cúi người, nói: "Đô Giám vạn phúc."

"Tiểu nhân là cung nhân của Ty Y Ti của Thượng Phục cục, Lăng Cẩm Viện mới đưa tới chút vải vóc liền chiếu theo kích thước của Đại vương mà may mấy bộ xiêm y để thường ngày mặc. Tôn thượng phục lệnh cho tiểu nhân đưa tới cho Lục đại vương."

Kỳ Lục cúi đầu nhìn mấy bộ áo choàng bằng gấm kia: "Trước đây nội thị tỉnh sớm đã hạ lệnh, bất kể là ở cung nào, tất cả nội nhân và nội thị đều không được tùy ý tiến vào Phồn Anh Các. Ngươi cũng nên trở về nói cho các người ở Thượng Phục cục biết, mặc kệ là ai làm ở đâu, nếu đã trong cung thì phải dựa theo quy củ trong cung mà làm việc, ai cũng không được thiên vị mảy may."

"Vâng."

Trong lúc khiển trách, một gã nội thị từ trong tẩm các đi ra, liếc nhìn Kỳ Lục một cái rồi gật đầu rời đi.

Kỳ Lục ngược lại nhẹ giọng nói: "Ta sẽ chuyển lời cho Đại vương, các ngươi trở về đi."

"Vâng."

Các cung nhân rời khỏi Phồn Anh Các, lúc quay trở ra ai nấy cũng đều đồng loạt thở ra một hơi, cung nhân vừa mới vào cung không được bao lâu đã to gan hỏi: "Chưởng Y, người nọ là ai? Sao trước kia lại chưa từng thấy hắn ở trong đại nội a."

"Hắn chính là một trong các cung ti Đô Giám thân thuộc của Sở Vương phủ, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Đại vương. Ngày sau Đại vương đăng cơ, hắn cũng rất có khả năng trở thành Tể tướng mới."

"Những cung nhân ở các cung khác đều không thể tùy ý tiến vào, nhưng vừa rồi tiểu nhân rõ ràng nhìn thấy có một nội thị từ trong các đi ra a."

"Đó là thủ lĩnh mới nhậm chức của Hoàng Thành ti, ai nha ngươi nhỏ giọng một chút đi, lần này chúng ta có lòng tốt nhưng lại biến thành chuyện xấu, trở về có khả năng sẽ bị mắng chịu phạt."

"Nhưng không phải Đô Giám đã nhận y phục của chúng ta đưa tới rồi sao?"

"Trước mặt hạ nhân như chúng ta thì hắn là chủ tử, nhưng ở trước mặt chủ tử, hắn so với chúng ta cũng như nhau mà thôi, làm sao dám tự mình chủ trương a."

Kỳ Lục khép hai tay nghiêng người cúi đầu, nhìn nội thị Hoàng Môn bưng áo choàng trong tay, nhìn hoa văn được thêu trên y phục liền vui mừng: "Hữu tâm là có lòng, nhưng lòng này quá mức thì chính là sơ suất, Tôn thượng phục cũng là lão nhân trong cung, điểm này hẳn là so với ta càng nên rõ ràng hơn mới đúng."

Hai nội thị Hoàng Môn nhìn nhau khó hiểu hỏi: "Mấy bộ xiêm y còn có thể dẫn đến sơ suất sao?"

"Xiêm y sao? Cẩn thận suy nghĩ lại xem, đâu chỉ là xiêm y a." Kỳ Lục nhận lấy xiêm y, ngấm nghía nói: "Các ngươi chờ ở ngoài cửa đi."

"Vâng."

Kỳ Lục cẩn thận đẩy cửa đi vào: "Đại vương, Thượng Phục cục đưa tới hai kiện thường phục."

"Suỵt." Sở vương chỉ chỉ nội phòng yên tĩnh bên trong, trong bình phong còn có hương khói nhẹ nhàng bay ra, sau đó nàng đứng dậy cầm lấy xiêm y nhìn một chút, nói: "Đúng lúc mấy hôm nay ta vẫn không được dính nước, cũng vẫn chưa tắm rửa." Sở vương đặt bút xuống, không đúng ngẩng đầu: "Thượng Phục cục sao?"

"Đúng vậy, là Tôn thượng phục sai người đưa tới."

Sở vương lập tức lạnh mặt xuống: "Thật sự là càng ngày càng không có quy củ!"

"Vừa rồi tiểu nhân đã chỉnh đốn bọn họ rồi, bọn họ sẽ không dám tự mình xử trí mà sẽ xin chỉ thị của Đại vương rồi mới đem tới."

"Quy củ và chừng mực của ngươi càng ngày càng đúng." Sở vương nhìn vải trên xem y, sau đó nhướng mày: "Tôn thượng phục là lão nhân trong nội cung, khi còn nhỏ y phục của ta đều do bà ta lo liệu, bây giờ ta đã là Thân vương ngoài cung, điểm mấu chốt này bà ta càng nên hiểu rõ mới đúng."

"Tiểu nhân cả gan phỏng đoán,..." Kỳ Lục ngẩng đầu: "Tôn thượng phục này...là muốn lấy sai lầm của mình để nhắc nhở Đại vương."

Sở vương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve xiêm y mà Kỳ Lục đang cầm, đi đến bên cạnh kệ lấy y phục cũ ra: "Đem xiêm y trả trở về, nữ quan ở Thượng Phục cục bị phạt nửa năm. Bổn vương chỉ là tạm thời thay bệ hạ xử lý triều chính, phân phó đến các Cục Ti và các Tỉnh sau này không được làm chuyện vượt qua quyền hạn nữa."

"Vâng."

"Chuyện gì lại khiến ngươi cau mày như vậy?" Nữ tử từ trong phòng đi ra mang theo vẻ mệt mỏi tựa như vừa mới tỉnh ngủ.

"Vương phi." Kỳ Lục khom người hành lễ với Tiêu Ấu Thanh, sau đó chậm rãi lui ra.

"Tôn nội nhân tặng hai kiện áo choàng thượng hạng đến, chỉ là hôm nay nếu ta nhận thì ngày mai các Cục khác sẽ nhao nhao noi theo. Ẩn nhẫn hai mươi năm, ở thời điểm nhaỵ cảm như vậy ta cũng không vội vàng, cũng khinh thường những người chỉ là nhất thời nhưng hay xưng tôn."

Tiêu Ấu Thanh đi tới trước mặt Sở vương, thấy trong tay nàng đang cầm y phục: "Lục Lang muốn tắm rửa thay y phục sao?"

Sở vương gật đầu: "Mấy ngày gần đây thời tiết nóng bức, vết thương này của ta cũng đã không còn gì đáng ngại." Nói xong liền theo bản năng kéo lại y phục từ trong tay Tiêu Ấu Thanh, rồi lại lùi về một bước: "Ta tự đi là được rồi."

"Một năm không gặp, Lục lang còn sợ thiếp nhìn thân thể ngươi sao?"

"Không..."

"Thế nào?" Tiêu Ấu Thanh nhìn nàng: "Gần đây hình như ngươi đang cố ý trốn tránh ta, là vì sao vậy?"

Sở vương cúi đầu, nắm y phục trong tay không trả lời.

Thấy tư thái nhăn nhó của nàng phảng phất như trở về trước kia, lại giống như là một giấc mộng, nhưng giấc mộng này đã không còn, nàng đã không còn mười bảy tuổi nữa, Tiêu Ấu Thanh ôn nhu nói: "Được rồi, ngươi không muốn ta nhìn thì ta không nhìn là được."

Sở vương ngẩng đầu nhìn ôn nhu trong mắt Tiêu Ấu Thanh, chợt đến gần kéo tay Tiêu Ấu Thanh đẩy cửa đi ra.

Cung nhân chuẩn bị nước nóng từ trong phòng tắm rời khỏi, trước cửa có hai nữ tử trông coi mặc y phục cũng không phải kiểu người trong cung.

Theo đai lưng bị cởi ra, bàn tay sờ vào vai phải đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy: "Không phải là không muốn, mà là sợ ngươi thấy sẽ cảm thấy khổ sở, cũng sợ...bị Tam nương ghét bỏ!"

Tiêu Ấu Thanh đột nhiên trở nên lo lắng, nhẹ nhàng khép mặt lại: "Mặc kệ ngươi đã gặp phải những chuyện gì, dù sao cũng phải cho ta xem. Ngươi sợ ta nhìn thấy vết thương của ngươi, nhưng ngươi không biết đối với ta mà nói chỉ cần ngươi có thể bình yên trở về bên cạnh ta đã chính là chuyện khiến ta vui vẻ nhất trong phần đời còn lại rồi."

Lúc này Sở vương mới buông tay ra, cởi áo choàng và áo đơn xuống để lộ ra tất cả da thịt bên trong, y phục từ trong tay nữ tử dần dần run rẩy mà trượt xuống. Tiêu Ấu Thanh run rẩy ôm lấy nàng: "Ngươi không muốn nhắc tới trận chiến ở Khánh Châu kia, một năm qua ngươi ở đâu ngươi cũng không muốn nói cho ta biết, sau khi trở về còn cố ý tránh đi, ta còn tưởng rằng..."

"Cho rằng cái gì?"

Tiêu Ấu Thanh ngước mắt lên lại cúi đầu: "Cho rằng ngươi lại gặp được cô nương trẻ tuổi nào khác..."

"Tam nương nghĩ cái gì a?" Sở vương cười nói: "Ta đúng thật là gặp được cô nương trẻ tuổi, bất quá đó chỉ là ân nhân cứu mạng mà thôi. Lúc trước Tam nương bảo ta nạp biểu muội làm thiếp, bây giờ nàng lại bởi vì phế Thái tử mà tự sát khiến trong lòng ta quả thật sinh ra áy náy. Nhưng nếu Tam nương hỏi ta một lần nữa thì câu trả lời của ta cũng vẫn giống như lúc trước, ta sẽ không nạp nàng ta, nhưng cũng sẽ không để cho nàng gả cho Triệu vương. Ngoại trừ việc ta không thích nàng, còn có chính là ở trong mắt ta, việc thê thiếp thành đàn đó là điều nam tử muốn, mà ta...chỉ cần ngươi, chỉ cần một mình Tiêu Ấu Thanh."

Tiêu Ấu Thanh duỗi tay run rẩy, hỏi: "Đau không?"

Vết sẹo lưu lại trên chiến trường khiến nàng nhìn thấy mà giật mình, ngoại trừ vết trầy xước do đao thương lưu lại còn có vết tích bị lửa thêu cháy. Chưa từng đích thân lên chiến trường nên không cách nào cảm nhận được, chỉ cảm thấy vết thương này nếu đã ở trên người thì ngay cả hô hấp nho nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến mà khiến toàn thân đau đớn.

Sở vương nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tiêu Ấu Thanh: "Nếu cảm thấy không đành lòng cho ta..."

Sau đó liền thấy chính nàng cởi áo ngoài, sau đó lại cởi dây buộc trên ngực ra: "Ngươi lấy mạng đổi lấy sự an toàn, nhưng lại không biết ta sẽ đau lòng như thế nào, ngươi...sao lại có ý nghĩ muốn đẩy ta ra đây?"

Sở vương thuận thế ôm người lại gần bồn tắm: "Có thể sống sót được nhìn thấy Tam nương, có thể sau này còn có thể cùng Tam nương sóng vai đứng ở chỗ này, cho dù là để cho ta chịu ngàn mũi tên xuyên tâm đau đớn thì ta cũng..."

Tiêu Ấu Thanh đưa tay chặn miệng nàng lại: "Ngươi lại nói nhảm nữa."

Cảm giác hai chân chậm rãi bước xuống nước: "Hiện giờ làm người giám quốc, ta đã nắm chặt Tam Nha trong tay, kế tiếp là ở các châu huyện, chờ tìm được cơ hội thích hợp lại điều Lạc Xuyên trở về. Hơn nữa, vào mấy năm nay ta cũng phát hiện ra rất nhiều lương thần bị chôn vùi. Bây giờ đối với triều đình mục nát này, người ở vị trí cao phần lớn là đức không xứng với vị..."Sở vương đem thân thể ngâm mình vào trong nước rồi ngồi xuống, duỗi thắt lưng thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện tôn văn hay tôn võ đều sẽ đẩy quốc triều nhanh chóng trở nên suy yếu." Sở vương cầm tay Tiêu Ấu Thanh đặt lên trên vai nàng: "Việc xử trí phế Thái tử như thế nào ta đều nghe theo Tam nương, ngươi muốn ta giữ hắn lại thì ta sẽ không giết hắn."

"A Tiềm sẽ cảm thấy, ta muốn giữ hắn lại sao?"

Tầm mắt Vệ Hoàn nhanh chóng trở nên mơ hồ: "Vừa rồi Tam nương gọi ta là gì?"

"Trước kia việc hắn sống hay chết thì ta đều không quan tâm, bây giờ cũng không có quan hệ gì với ta. Ta chỉ quan tâm A Tiềm, mấy năm nay mỗi ngày trong lòng ta đều tự hỏi ngươi ở nơi nào, sống có tốt hay không, có đói hay không, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại ta như vậy, ngươi..."

Tiêu Ấu Thanh còn chưa dứt lời đã bị nàng hôn lên, mặt nước bình tĩnh bị động tác lôi kéomà quấy nhiễu kịch liệt, Vệ Hoàn đưa tay ôm eo nàng, từng chút từng chút thò đầu lưỡi vào liên tục đòi hỏi.

Vệ Hoàn cọ vào cổ trắng nõn của Tiêu Ấu Thanh khiến nàng thở hổn hển, hô hấp dần dần dần chậm rãi, lại nói: "Chưa bao giờ có người nào gọi ta như vậy, ta cũng mặc kệ tương lai có như thế nào, chỉ có ta và ngươi thì lúc nào cũng như người bình thường."

***

Cả hai người dọn vào trong Phồn Anh Các, mỗi đêm cùng nhau ngủ, mỗi ngày lại giống như nhà dân chúng bình thường. Tiêu Ấu Thanh tự mình thay nàng rửa mặt, thay y phục rồi lại đưa nàng vào triều, bất luận trên triều có bận rộn đến đâu thì Sở vương đều nhất định sẽ chạy về nội cung cùng dùng bữa với nàng, dần dần các cung cũng đều nghị luận.

"Các ngươi nói xem, sau này Đại vương đăng cơ trở thành quan gia thì có còn như thế nữa không?"

"Ta nghĩ là sẽ."

"Không chắc được, dung mạo của Lục vương phi bây giờ đối với người là nữ tử như ta nhìn còn thích, nhưng ai lại có dung mạo vĩnh viễn không tàn chứ. Nam nhân ai cũng đều thích các vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, cho dù có dưỡng tốt đến bốn năm mươi tuổi thì làm sao có thể so sánh với những tiểu nương tử mười mấy tuổi mềm mại tươi tắn kia a?"

"Nghe nói quan gia chúng ta lúc còn trẻ cũng rất thích một nữ tử, nhưng hiện tại không phải vẫn có nhiều nương tử như vậy hay sao. Năm ngoái còn chọn tú nữ, đáng thương cho những lương gia tử này mới vào cung không bao lâu đã..."

"Hai người các ngươi không muốn sống nữa sao?" Một cung nữ lớn tuổi đi tới phía sau các nàng, lớn tiếng nói: "Công việc không lo làm lại dám ở chỗ này nghị luận chuyện Hoàng thất, ta thấy các ngươi là chán sống rồi."

"Là những người khác truyền tới đây, hai chúng ta..."

"Còn dám ngụy biện."

"Tiểu nhân biết sai rồi."

"Cũng chỉ có Quý phi nương tử nhân hậu, nếu Khôn Ninh điện này giống như Thẩm thị trước kia thì chỉ sợ cái miệng xảo quyệt này của các ngươi sẽ không ăn được thứ gì nữa."

***

Cuối tháng tư, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy chiếu lên bàn án trong các, Tiêu Ấu Thanh sửa sang lại bàn của nàng, phát hiện mấy chữ có bút pháp càng ngày càng hỗn loạn: "Không lo vị trí bất tôn, mà hoạn đức chi bất sùng. Không biết xấu hổ, mà nhục nhã chi bất bác. "

Tiêu Ấu Thanh buông xuống thở dài một hơi: "Mặc dù ngoài miệng ngươi không nói, nhưng trong lòng vẫn để ý đến."Rồi lại hướng ra bên ngoài gọi: "Hỉ Xuân."

"Cô nương."

"Ngươi phái người đi tìm một ít người đã từng viết thư đến trước dinh báo truyền tin tức, nói quan gia bệnh nặng, tốt nhất còn nói thêm chuyện ngoại trừ Sở vương thì không có ai khác vào thăm."

"Cô nương đây là muốn buộc các vị công chúa đến thăm bệnh sao?"

"Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, chỉ cần đi làm là được rồi."

"Vâng."

Mùng một tháng năm cùng năm, Sở vương giám quốc thay mặt Hoàng đế tiếp nhận tổ chức Sóc Sâm cho triều thần, cũng là lần đầu tiên từ khi khai triều đến nay cả quan văn và quan võ cùng nhau tập thể bái tạ Thân vương.

Trên đại điện ngoại triều thảo luận quốc sự, mà nội cung cũng không nhàn rỗi, một đám mệnh phụ phu nhân tiến vào nội cung ở Phúc Ninh điện đóng cửa nịnh nọt, sau đó lại chạy đến trước mặt Quý phi nương tử Lý thị thỉnh an. Tuy rằng Lý thị đãi khách nhưng lại không trả lời, bất đắc dĩ mọi người đành phải chạy tới Phồn Anh Các.

"Lúc trước quan gia cần tĩnh dưỡng không cho người khác thăm viếng, nhưng hôm nay Đoan Ngọ, chúng ta đều là tức nữ của quan gia, Lục ca sao có thể nhẫn tâm như vậy a?"

"Đúng a, Thái tử tạo phản, quan gia chỉ còn lại Lục ca, chỉ có Tứ tỷ và Lục ca là tỷ đệ đồng bào. Nhưng những nữ nhi như chúng ta đã gả ra ngoài, giờ chỉ là muốn gặp phụ thân mình, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không được sao?"

Mấy vị công chúa đồng thời chạy đến Phồn Anh Các cầu tình khiến Tiêu Ấu Thanh có chút khó xử: "Lúc trước không ít văn võ đại thần đến thăm làm quấy nhiễu sự thanh tịnh của Phúc Ninh điện, lúc này quan nhân mới hạ lệnh không cho người khác tùy ý tiến vào thăm. Ngoại triều hiện tại đang nghị sự, Ấu Thanh theo bầu bạn với quan nhân chỉ ở trong nội cung chứ không chưởng sự, cho nên các vị tỷ tỷ đến tìm Ấu Thanh cũng vô ích."

"*Đệ phụ cũng không nên nói với chúng ta những từ ngữ trên quan trường kia a, thế cục hiện giờ chúng ta cũng không phải người điếc cũng không phải người mù, tự biết phế Thái tử là do gieo gió gặt bão mà tạo thành. Bây giờ chúng ta đến đây chỉ là muốn thăm phụ thân, tận nhân hiếu đạo làm con cái mà thôi."

(*)Đệ phụ: em dâu.

"Bên chỗ Quý phi nương tử chúng ta cũng đã đi qua, nhưng nương tử cũng chỉ là chiêu đãi chúng ta uống trà, mới vừa rồi ta đến chỗ tỷ tỷ thỉnh an, tỷ tỷ kêu chúng ta hỏi Lục vương phi, nói là Lục ca nghe lời Vương phi nhất, chỉ cần Vương phi mở miệng thì Lục ca nhất định sẽ đáp ứng."

Các vị công chúa đã gả này đều là do phi tần có chức vị không cao sinh ra, Phò mã đương triều không thể vào nhị phủ trở thành Tể chấp, cưới công chúa rồi thì nhất định phải đi chệch khỏi con đường làm quan, nhưng bọn họ đến thăm cũng không thể hoàn toàn loại trừ là bị người khác sai khiến, dù sao cho dù Sở vương có trắng trợn động đến Hoàng đế hay cựu thần thì cũng sẽ không dám động đến những tỷ tỷ thân thiết này.

Đại công chúa thấy trong mắt Tiêu Ấu Thanh có một tầng do dự này, liền mở miệng nói: "Ta biết ngươi đang do dự cái gì, mấy phụ nhân chúng ta ai cũng đã làm mẫu thần rồi, kể cả Ấu Thanh ngươi hôm nay cũng đã như vậy. Hôm nay ngươi thay Lục ca ngăn cản chúng ta, chỉ sợ chuyện không có gì cũng sẽ bị truyền thành có chuyện lớn. Mấy người chúng ta đều lớn tuổi hơn Lục ca, không ít người cũng là nhìn hắn từ lúc đến lớn lên, nếu nói chuyện hại thiên hại lý này ngoại trừ Tam ca mà ai cũng biết ra thì Lục ca tuyệt đối sẽ không làm." Thấy người như cũ cúi đầu không nói, Đại công chúa liền hướng về phias Nhị công chúa nhìn lại: "Nhị tỷ đến khuyên nhủ đi."

Nhị công chúa liền tiến lên: "Ấu Thanh, tỷ tỷ là nữ nhi của đệ đệ đồng bào với gia gia ngươi, Nhị tỷ cũng coi như là một nửa người của Tiêu gia. Quan gia đời đời yêu thương nhất chính là mấy tức nữ chúng ta, hiện giờ hắn nằm bệnh trên giường đã qua nhiều ngày như vậy cũng không thấy tiến triển tốt gì, mấy người chúng ta làm sao có thể yên bình ngồi ở nhà, đối với phụ thân sinh ra mình lại không quan tâm chứ?"

Tiêu Ấu Thanh nhìn thấy một vết sẹo rõ ràng trên trán Nhị công chúa, thắc mắc hỏi: "Vết thương này của Nhị tỷ là làm sao vậy?"

Nhị công chúa giống như che giấu mà giả vờ nói: "Không có gì, mấy ngày trước khi đứng dậy vô tình đụng phải, so với chuyện thân thể của phụ thân càng khiến ta lo lắng hơn."

Tiêu Ấu Thanh thở dài, thỏa hiệp nói: "Chờ tan triều, ta sẽ nói chuyện với quan nhân, xin các vị tỷ tỷ khoan dung."

...

Ngày mùng một tháng năm năm Kiến Bình thứ mười hai tại Tử Thần điện, triệu Quy Đức tướng quân hồi kinh, lấy công cứu giá thăng từ chức thị vệ thân Tư Mã quân Đô chỉ huy sứ làm Đô chỉ huy sứ Điện Tiền ti. Lại thăng chức cho thân thị vệ của Sở Vương phủ làm phó Đô chỉ lệnh sứ của Điện Tiền ti, phong Nghị Tham Quân làm thị vệ thân quân Tư Mã Quân Đô chỉ huy sứ. Tam Nha thiếu quan viên đều được bổ sung vào, lại chiếu phòng ngự sứ Trương Hòe ở Hi Châu cứu giá có công dời Mã Bộ quân, đến tổng quản trấn thủ Hà Bắc.