Nữ Tử Tranh Hùng

Chương 24: Quẫn bách



Phu xe rất thích nói chuyện, xem chủ tớ hai người thành nha đầu dưới quê đến kinh thành nương nhờ họ hàng, suốt chặng đường đều ríu rít nói về những quy tắc trong các hộ lớn trong thành với hai người.

Khi tách nhau ra ở cổng thành còn cho một cây sáo trúc, nói là nếu như sau này có gì cần giúp đỡ thì đến phủ quốc công ở hồ Sư Tử đưa tín vật.”

Tô Hạ Y cười cảm tạ đối phương, tách nhau ở cổng thành.

Tô Hạ Y đưa cây sáo trúc cho Đậu Đỏ, bảo Đậu Đỏ cất kỹ.

Đậu Đỏ không quá hiểu Tô Hạ Y tại sao lại trịnh trọng như vậy, còn tưởng Tô Hạ Y có bản lĩnh tiên đoán địch ta gì đó.

Không ngờ Tô Hạ Y trợn mắt lườm, không khách khí nói: “Đại thúc người ta có lòng tốt ý tốt cho chúng ta thì chúng ta phải nghiêm túc nhận lấy. Không lãng phí ý tốt của người khác, đây là sự tôn trọng và lịch sự cơ bản nhất.”

Đậu Đỏ hiểu lại không hiểu gật đầu: “Ồ, đa tạ tiểu thư dạy bảo.”

Tô Hạ Y dẫn Đậu Đỏ vào thành, hai người ngồi ở sạp trà gần cổng thành đợi Lâm Trụ.

Mãi đến lúc cổng thành đóng rồi, cũng không có nhìn thấy Lâm Trụ, Tô Hạ Y và Đậu Đỏ mới đứng dậy đi tìm khách điếm.

Đậu Đỏ luôn tương đối phấn khích, cả người nhìn trông tưng tửng không thôi.

Mãi đến sáng hôm sau thức dậy, Đậu Đỏ đều vẫn ríu ra ríu rít không ngừng, giống như chim sẻ trên núi khiến người ta không được yên tĩnh.

Tô Hạ Y day day huyệt thái dương đang giật giật: “Kế hoạch một vạn loại kết cục của ngươi, cuối cùng cũng có thể xuất hiện một vạn lẻ một loại rồi. Ngươi có thời gian nghĩ cái này, còn không bằng nghĩ xem, trở về giải thích chuyện của Trương Ma Ma như nào với Đại bá mẫu đi.”

Đậu Đỏ cười he he nói: “Trụ tử ca sẽ suy nghĩ ra.”

Nói đến Trụ tử thì Tô Hạ Y có hơi lo lắng.

Cũng không biết có thể bình an vô sự trở về không.

Theo lý mà nói, Lâm Tường là lính giải ngũ, lúc trẻ cũng là cao thủ nhất đẳng bên cạnh Lâm Thị.

Nếu không cũng sẽ không khiến Lâm Thị gởi gắm trước lúc lâm chung.

Lâm Trụ là người Lâm Tường cẩn thận lựa chọn cho Tô Hạ Y, thân thủ nhất định sẽ không tồi.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Tô Hạ Y cứ thấy hơi bất an.

Nhưng cảm nhận kỹ lại, lại giống như là mình nghĩ nhiều rồi.

Đậu Đỏ ở một bên phát rầu, nên sửa soạn trang điểm cho Tô Hạ Y như nào, dày vặt nửa canh giờ, cũng không ra cái gì cả.

Háo hức cầm ít đồ trang sức ít đến đáng thương đó hỏi: “Tiểu thư, người nói, người lát nữa đeo trang sức nào thì đẹp. Hay là, đeo toàn bộ, toát ra khí thế.”

Tô Hạ Y bị tức đến cười, thuận tay nhặt hai món trang sức đó: “Đậu Đỏ, ngươi là chưa từng thấy khí thế của phủ tướng quân sao? Những món trang sức này, nha hoàn có chút mặt mũi của phủ tướng quân cũng có thể đè bẹp, còn khí thế cái gì!”

Đậu Đỏ đều sắp gấp phát khóc rồi: “Vậy phải làm sao đây, hôm nay là ngày đầu tiên tiểu thư về phủ, nếu như không thể hạ một cái mã uy với đối phương, vậy há không phải là...”

“Người nội tâm mạnh mẽ, là không cần những thứ dung tục này củng cố. Nếu ta muốn hạ mã uy với bọn họ thì quần áo đơn sơ là đủ rồi!”

Tô Hạ Y vừa nói, vừa tự mình động tay, thuận tay buộc một cái nơ, vẫn cài cây trâm vàng mà Nguyễn Giai Nhân tặng cho.

Tô Hạ Y hôm nay mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tuy không tính là sang trọng nhưng cũng xinh đẹp tuyệt trần.

Cây trâm vàng trên đầu, ngược lại có chút ý vị tô điểm, sự sang trọng tỏa ra!

Đậu Đỏ không nhịn được cảm thán: “Trước đây nghe thấy người ta nói cái gì thanh thuần như sen nở trong nước, được chạm khắc tự nhiên, nô tỳ còn tự thấy châm biếm. Hôm nay nhìn thấy tiểu thư, nô tỳ mới biết, thì ra hai câu này, là có đạo lý.”

“Đạo lý, cái gì là đạo lý, ta nói với ngươi, nắm đấm mới là đạo lý vững chắc.”

Tô Hạ Y vừa nói, vừa ngồi ở dưới bệ cửa sổ, nhàn nhã đọc sách, căn bản không đặt sự lo lắng của Đậu Đỏ vào trong mắt.

“Tiểu thư, chúng ta là hẹn hết rồi, hôm nay tập trung ở trước cửa phủ tướng đợi tiểu thư. Chúng ta vẫn là đi sớm một chút.”

Cả sáng nay, mí mắt của Đậu Đỏ cứ giật giật.

Trực giác nói cho Đậu Đỏ biết, hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra.

- ---------------------------