Nữ Vương Của Nữ Phụ Bị Bỏ Rơi

Chương 11



Việc làm ăn dần dần khá khẩm hơn.

Nguyệt Khiết vui mừng, giờ mới cảm thấy, cũng may khi còn là tiểu thư La gia cô đã nhanh trí học kĩ năng bán hàng cơ bản và kĩ năng ứng phó nhanh với tình huống cấp độ cơ bản. Cô vốn định dùng kiến thức này để hỗ trợ việc kinh doanh lúc bấy giờ nhưng cô không ngờ lại có tình huống bất ngờ lại xảy ra như vậy. Và cô cũng càng không ngờ những kĩ năng mà cô đọc từ trong sách này có lúc lại cứu cánh cô rất nhiều, nếu không có nó thì không biết bây giờ cô đã ra sao nữa. Vì vậy Nguyệt Khiết rút ra bài học:

Ta sẽ đọc nhiều sách, ta là con người tri's thức ahahaha! Đọc sách, đọc sách, nghiện sách – điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần.

Khoảng thời gian buôn bán, cô không còn bận rộn như lúc trước nữa.

Nguyệt Khiết bây giờ đã có thời gian làm những điều mình muốn.

Đầu tiên cô vào quán ăn, gọi thật nhiều đồ ăn trên bàn. Cô một mình ăn hết sạch. Ăn no, thì lại đi chơi rồi mua vài cuốn sách về mà đọc.

Cuộc sống cứ thế an nhàn trôi qua.

Cô cảm thấy mình hiện tại như vậy cũng được.

Nguyệt Khiết trèo lên chiếc giường nhỏ và đi ngủ.

Đến sáng, cũng như mọi khi, cô lại đến cửa hàng của mình.

Trên đường đi, cô luôn cảm thấy không đúng lắm, nhưng rồi cô cũng kệ.

Đi đến cửa hàng, Nguyệt Khiết bắt đầu vào công việc của mình.

Cô ngồi nhìn những bạn học sinh đang mua đồ, có vẻ hôm nay doanh thu lại tăng rồi đây.

Đến tối mịt, Nguyệt Khiết vẫn ở trong phòng tính toán.

Cuối cùng cũng xong công việc của ngày hôm nay, cô khóa cửa và đi về nhà.

Lúc cô rẽ vào con đường vắng người và tương đối ít ánh sáng thì trong lúc cô không để ý, một bóng đen lao tới.

Với thân thủ của cô, Nguyệt Khiết ngay lập tức né tránh. Nhưng có cái cơ thể béo múp míp như lợn thế này, động tác trở nên chậm chạp đi rất nhiều.

Cô không thể phản công bởi vì mỗi lần dùng lực mạnh là cô lại mệt cực kì, hơn nữa động tác của cái cơ thể này rất chi là chậm chạp và vụng về.

Nhưng bây giờ cô cũng không chạy được, cô chạy chậm như sên thế này thì có cố được bao xa? Không chừng là bị tóm gọn rồi.

Cô cố gắng dùng sức lực vụng về của mình đáp trả, Nguyệt Khiết cảm nhận rằng không chỉ có một người.

Đúng như cô dự đoán, thấy một người đánh không được, đám còn lại xuất hiện tiếp chiêu. Mỗi người đều vận đồ đen từ đầu tới đít, chúng hòa vào trong bóng tối cực kì khó nhận ra.

Trời ơi đất hỡi, ối làng nước ơi, đông như vậy thì ai chơi lại! Thoáng chốc cô đã bị bao vây.

Và..

Một tên đột ngột xuất hiện đằng sau cô, dùng cây gậy sắt đánh vào đầu Nguyệt Khiết.

Nguyệt Khiết:(ಠ▃ಠ)! #@$#%#$^%&*^$%@!

Nguyệt Khiết ngã gục ra đất.

Áaaaaaaaaa má ơi, cướp sắc!

À mị béo thế này thì thằng nào thèm cướp sắc nhể? Thằng nào thèm thì mị bái phục và cho thằng đó ba lạy. Gu mặn vl.

Vậy thì âu nâu, cướp mỡ làng nước ơi!

Cô nằm im bất động, dường như cô không thể điều khiển cơ thể mình được nữa.

Nguyệt Khiết từ từ nhắm mắt, trong lòng toàn chữ *.