Nữ Vương Của Nữ Phụ Bị Bỏ Rơi

Chương 7



Nguyệt Khiết trà trộn vào giữa dòng người tấp nập.

Không ai nhận ra cô bởi vì cô bây giờ trông béo ú và vô cùng xấu xí, khác xa với vẻ ngoài xinh đẹp trước đây của cô.

Mọi người ai nấy đều bước đi một cách vội vã, không có ai để ý đến xung quanh. Đúng vậy, chúng ta luôn luôn vội vã để kịp thích nghi với cuộc sống. Không ai chấp nhận sự chậm trễ và muộn màng cả.

Xã hội càng phát triển, con người ngày càng vội vàng hơn với công việc của mình. Người có thực lực thì được cấp trên trọng dụng, cho vào vị trí tốt.

Ngược lại, kẻ ngu xuẩn và vụng về thì sẽ bị đày cho những công việc khổ sở. Còn kẻ ăn không ngồi rồi, lười biếng sẽ chẳng được gì và sẽ luôn luôn chết ở tầng lớp dưới cùng của xã hội.

Xã hội sẽ không bao giờ công nhận kẻ vụng về, ngu xuẩn và kẻ lười biếng.

Nguyệt Khiết đã ngộ ra được điều này. Và cô có một suy nghĩ.

Ngày mai, mị sẽ đi làm!

Cô đang suy nghĩ bơ vơ về cuộc đời 'có làm thì mới có ăn' thì tất cả mà hình lớn của các tòa nhà hiện lên. Phóng viên ở trên đó nói với giọng khẩn cấp.

- "Tin nóng! Tiểu thư thật Lục Sắc của tập đoàn La gia đã trở về!"

- "Tiểu thư giả mạo Nguyệt Khiết vì không muốn bị bại lộ thân phận nên đã thuê người đến hãm hại tiểu thư thật của tập đoàn La gia - Lục Sắc! Chúng tôi có nhân chứng và vật chứng rõ ràng, Nguyệt Khiết, cô có còn gì để chối cái hay không?"

- "Người phụ nữ ác độc đó giờ đang bị sự trừng trị của pháp luật và cô ta muốn trốn tránh pháp luật nên đã bỏ trốn, hiện cơ quan chức năng đang điều tra. Mọi người hãy cẩn thận. Cô ta còn bí mật buôn ma túy, buôn lậu vũ khí, buôn người.. Tất cả bằng chứng đã có đầy đủ để buộc tội cô ta, con người ác độc!"

Mọi người dừng những hành động vội vàng của mình lại, hướng mặt lên màn hình lớn để ăn dưa bổ miễn phí và hóng drama.

Thời gian dường như ngừng lại, chỉ còn tiếng của người phóng viên trên màn hình lớn.

Khắp nơi đều phát sóng hình ảnh của cô.

Ở mọi ngóc ngách trên đường phố đều có phóng viên chỉ ra hành động độc ác và việc làm trái pháp luật của cô.

Quần chúng vẫn ngồi ăn dưa ngon bổ rẻ với hóng drama.

Có những người không chịu được mà thêm dầu vào lửa chửi mắng cô một cách thậm tệ.

- "Thật tàn nhẫn và độc ác, trước đây tôi còn nghĩ cô ta như thế nào, hóa ra là sói giả nai tơ."

- "Nguyệt Khiết con người độc ác kia, có gan làm thì có gan chịu, mau đứng ra nhận tội đi. Đồ hèn nhát!"

- "Chúng ta không cần quan tâm đến con người lòng lang dạ sói đó đâu."

- "Rồi cô ta cũng gặp quả báo cho những việc mà mình đã gây ra mà thôi."

- "Tôi chỉ cầu nguyện sét đánh chết con đ* Nguyệt Khiết trên kia."

- "! @#$%^^&@##FR&^RE^%^*%"

Nguyệt Khiết ngớ người ra. Từ khi nào mà cô trở thành con người độc ác vậy? Với lại cô làm gì buôn lậu vũ khí đâu? Tất cả những gì họ nói trên đó chỉ là những lời nói quá, bịa đặt có bằng chứng mà thôi. Vậy mà nhìn những người dân bị dắt mũi ở đây thì ai cũng tin.

Xem ra những người thân của cô hành động rất nhanh, trực tiếp hắt một gáo nước bẩn lên cô.

Nhưng cô lại chẳng làm gì được.

Cô chỉ cỏ thể chờ dư luận xuống mà ôm nỗi bi oan này trong long thôi. Mặc kệ người đời mắng chửi ra sao, kêu cô bỉ ổi cỡ nào thì cô vẫn phải sống. Phải kiên cường mạnh mẽ.

Nguyệt Khiết nghiến rang nghiến lợi chịu đựng nỗi đau xót ruột gan trong lòng. Trong đầu cô đang tự thôi miên chính mình: Chịu đựng, chịu đựn, chịu đự, chịu đ, chịu, chị, ch, c..

Cô xoay người rời đi.

Nguyệt Khiết đêm nay không còn nơi để đi nên cô ngủ ở một con hẻm nhỏ tối tăm, bẩn thỉu mà không ai đi qua.

Cô ngửa mặt lên trời, chậm rãi chớp mắt ngắm những vì sao ở trên kia. Cả bầu trời đêm rực rỡ ánh sao tuyệt đẹp.

Nhưng bầu trời kia đẹp như vậy có ngờ được rằng đó là ngày thay đổi bước ngoặt lớn của cuộc đời cô không?

Những vì sao sáng lấp lánh. Mỗi ngôi sao kia, tựa hồ vì một con người. Có vì sao tỏa sáng rực rỡ, có vì sao sáng bình thường, có vì sao sáng yếu ớt nhỏ bé và cũng có những vì sao chỉ là một chấm trắng mập mờ mà ta phải căng mắt ra mới nhìn thấy một đốm.

Cũng như vậy, có con người thành công, quyền lực đứng trên đỉnh và cũng có những người chẳng mấy ai biết tên.

Đêm nay cô ngủ ở nơi hôi thối này, cô mong rằng mình không cần tỏa sáng chói mắt. Cô chỉ mong ngày nào đó có nơi để ngủ.

Lúc này Nguyệt Khiết mới biết rằng, cuộc sống sung sướng vô lo vô nghĩ trước đây của cô vui vẻ biết nhường nào. Nhưng lại có người thẳng tay đập tan sự vui vẻ đó, tước đoạt đi hết những thứ của cô, chỉ để lại cái mạng sống này cho cô.

Cô đi khỏi nhà mà chẳng mang theo thứ gì giá trị cả. Thử hỏi xem một cô tiểu thư chưa từng động tay động chân vào việc gì liệu có thể sinh tồn trong nơi đầy rẫy những hiểm nguy đang rình rập được chăng?

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự nguy hiểm.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đói.

Đây là lần đầu tiên cô thấy mình thật nhỏ bé.

Và đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.

Mặc kệ tất cả những điều tiêu cực đó. Nguyệt Khiết đi ngủ với thân hình mập mạp xấu xí - cái thân hình mà cô được Lục Sắc ban cho.