Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 159: Một Đêm Phất Nhanh



Quý Dữu bị gãy mất một bàn tay, một chân, đầu tóc rối bù, khuôn mặt chỗ tím chỗ xanh…… Nghe được tiếng hệ thống thông báo, cô bò ra từ lớp bụi mù cuồn cuộn, thấy khán giả xung quanh có vẻ mặt giống như ăn phải tường thì Quý Dữu nhếch miệng cười toe toét, chớp mắt lộ ra hàm răng sún cả một loạt.

Chậc.

Nhận thấy được hàm răng khác thường, Quý Dữu nhanh chóng che miệng lại.

Hình tượng răng sún không được đẹp lắm, Quý Dữu cũng là người sĩ diện nên cảm thấy bất luận ra sao cũng không thể để bản thân gặp phải vấn đề về hình tượng như kiểu này được.

Lúc này, hai bộ cơ giáp đã bị tạc nổ, đối thủ ‘tử vong’ nên đã bị rời khỏi đấu trường, tuy rằng cơ giáp của Quý Dữu không có, cả bộ cơ giáp không có mấy khối nguyên vẹn nhưng rốt cuộc cô còn sống cho nên hệ thống đưa ra quyết định Quý Dữu thắng.

Sau khi tiếng thông báo vang lên, tất cả những người chế giễu và cười nhạo Quý Dữu cũng ngậm miệng lại chỉ trong chớp mắt.

Quý Dữu nhìn đám đông xung quanh, đột nhiên đã hiểu vì sao có rất nhiều người đều thích thắng lợi, theo đuổi thắng lợi.

Nhìn xem ---

Nhìn toàn bộ khán giả lải nha lải nhải bị vả mặt xem, cảm giác này quả thực là không thể sảng khoái hơn.

Sảng khoái đến mức suýt chút nữa Quý Dữu nhếch miệng cười toe toét.

Nhưng ---

Nhớ đến hàm răng đầy lỗ thủng kia của mình nên đành thôi.

Vì thế, mắt Quý Dữu lướt qua một lượt, ánh mắt thờ ơ gật đầu với mọi người rồi rời khỏi đấu trường.

Khán giả: “……”

Khán giả A: “Vừa rồi cậu ta nhìn tôi, mẹ kiếp, đáng sợ thật, cảm giác được cái chết đang nhìn chằm chằm vậy, chẳng lẽ lúc trước nói bậy về cậu ta đã bị phát hiện?”

Khán giả B: “Cũng nhìn tôi mà, hình như tôi nói cậu ta là đồ ngu ngốc chứ chưa nói cái gì khác thì phải?”

Khán giả C: “Nói người khác là đồ ngu đã nghiêm trọng lắm rồi. Tự cầu nhiều phúc đi ---”

Khán giả B: “Cắt ~~ Chẳng lẽ tội sẽ sợ quỷ nghèo điều khiểu đồ rách nát kia hả?”

Khán giả D: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu ta đã không còn nghèo, đánh trận này xong hẳn là có thể rút được rất nhiều điểm tích lũy từ bể đặt cược chứ nhỉ?” Với 1 triệu khán giả, dù 1 người chỉ cược 1 điểm thì đây cũng là 1 triệu điểm tích lũy đấy, người thắng có thể được chia bao nhiêu đây? Không dám nghĩ tiếp nữa, lại nghĩ tiếp thì quả thực phải ghen tị kẻ qua đường chết tiệt Giáp Ất Bính Đinh, cũng phải chua lòe trước kẻ qua đường chết dẫm Giáp Ất Bính Đinh mất.

Khán giả B: “……”

Khán giả B (mạnh miệng): “A~ Chỉ cần cậu ta còn dám điều khiển cơ giáp rách nát đó thì ông đây không sợ cậu ta!”

……

Quý Dữu rời khỏi đấu trường, lúc này dù là cơ thể hay tinh thần đều đã bị đào rỗng, dạng thi đấu mạo hiểm kích thích này khiến tinh thần lực của cô bị hao tổn cực kỳ lớn, đặc biệt là lúc nén quả pháo kia, quả thực không phải là việc dành cho con người.

Quý Dữu cắn răng mới kiên trì nén xong quả pháo.

Vậy mà bản thân có thể thành công, cô cũng có cảm giác không thể tưởng tượng được, nghĩ đến điều này, cô tập trung tinh thần lại rồi cẩn thận nhìn vào thế giới tinh thần thì phát hiện sáu sợi tơ lười biếng của mình vẫn đang nằm ngay đơ không nhúc nhích……

Ngay cả thân mình to lớn của Lão Đại cũng gầy đi nhiều.

Năm sợi khác không khác mấy cũng héo hon đi trông thấy.

Nhưng trải qua trận thi đấu này, Quý Dữu đã ngộ ra được một đạo lý: Hóa ra --- Đám tơ lười này chỉ cần mình nỗ lực áp bức, áp bức cho bằng sạch là chúng nó có thể hoành thành rất nhiều việc mà bản thân mình cũng không thể tưởng được.

Cho nên?

Quý Dữu nhìn chằm chằm vào đám tơ rồi vuốt cằm.

Sáu sợi tơ lười biếng đang nằm uể oải bỗng cảm giác ớn lạnh: Chuyện gì vậy? Cảm thấy lạnh lẽo không thể giải thích được --- Quả thực muốn dọa chết tơ có được không?

Quý Dữu thu hồi tầm mắt đánh giá, mặt đầy từ ái nhìn chằm chằm vào sáu sợi tơ, ánh mắt vừa hiền từ lại dịu dàng: “Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Lục, chúng mày đều là bé ngoan, vất vả cho chúng mày rồi.”

Theo lý, chủ nhân khích lệ thì hẳn là cả đám sẽ vui sướng đến mức xoay vòng vòng mới đúng, nhưng sáu sợi tơ không chỉ không cảm giác được niềm vui mà ngược lại còn thấy hơi sợ.

Quý Dữu tiếp tục mỉm cười: “Lúc này cần chủ yếu khen ngợi Lão Tứ một chút! Nếu không nhờ có Lão Tứ thì tao không thể tưởng tượng ra quả pháo còn có thể nén được, cho nên hôm nay Lão Tứ mày đã cống hiến nhiều nhất.” Không có sự hỗ trợ của quả pháo nén thì dù mình có ôm cơ giáp đối phương tự bạo cũng rất có khả năng thất bại.

<!-- pc_1 -->

Cho nên ---

Lão Tứ thật sự thông minh tinh quái.

Lão Tứ đắc ý điên cuồng lắc đầu lắc đuôi: [Đừng nói mấy thứ linh tinh này nữa mà…… Muốn ăn! Muốn ăn ngon cơ! Ăn ngon cơ!]

Đáng tiếc ---

Quý Dữu khích lệ xong lập tức không để ý tới Lão Tứ nữa.

Lúc này ---

Thứ cô cảm thấy hứng thú chính là rốt cuộc mình có thể rút được bao nhiêu điểm tích lũy trong bể cá cược đây?

Quý Dữu mở điểm tích lũy của mình ra, vừa thấy thì cô sợ tới mức trái tim nhỏ của cô co giật:

Ôi mẹ ơi~

Không phải là cô hoa mắt chứ?

Bao nhiêu số không đây?

1 cái.

2 cái.

3 cái.

4 cái.

……

Có hàng chục hàng trăm nghìn --- Tận 16 nghìn điểm tích lũy!

Trái tim Quý Dữu đập thình thịch một cách điên cuồng! Nó vừa xoay vừa nhảy 360 độ!

Cái gì mà gọi là một đêm phất nhanh?

Cái gì mà gọi là một bước lên trời?

Cái gì mà gọi là bước lên đỉnh cao nhân sinh?

Là đây!

Là đây nè!

Quý Dữu nhìn chằm chằm vào số điểm tích lũy của mình, cứ ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống lên như đứa trẻ:

Oa oa oa~

Mất việc ở công trường, dành được công việc người mẫu!

Không ngờ được có một ngày bản thân cũng trải qua cảm giác kích thích như vậy.

Quả thực quá sáng khoái.

Nhưng --- Đây là cuộc sống mà.

Mình xứng đáng, mình chính là vương giả muốn đi lên đỉnh cao nhân sinh!

Quý Dữu không bình tĩnh được.

Căn bản là cô không bình tĩnh được.

Nghĩ nghĩ, Quý Dữu cũng không có tâm trạng thi đấu tiếp, sau khi cô đăng xuất Tinh Võng là chỉ ở trong ký túc xa không ngừng nhìn chằm chằm vào số điểm tích lũy, vừa cười hề hề vừa ôm lấy trái tim đang đập loạn của mình.

Xong rồi.

Xong rồi.

Xong rồi.

Không ngủ được.

5 điểm tích lũy được một suất thịt xương sườn kho tàu, mình có thể ăn bao nhiêu suất đây? Có thể xa xỉ ăn thêm một xuất, thêm một suất nữa không?

Còn nữa ---

Có thể lấy điểm tích lũy hung hăng ném vào Nhạc Tê Quang và Thịnh Thanh Nhan cứ hay mắng mình là quỷ nghèo không?

……

Quý Dữu nằm trên giường, mất một lúc lâu vẫn chưa nhắm được mắt.

Không có cách nào khác, cô xoay người rời khỏi giường, mặc áo ba lỗ, đi giày chạy bộ rồi xuống ký túc xá bắt đầu chạy vòng quanh khu ký túc.

Một vòng.

Hai vòng.

Ba vòng.

……

Chạy xong vài vòng, Quý Dữu vẫn chưa bình tĩnh lại được, hai cặp giò của cô đang run lẩy bẩy như không phải của mình, lúc này trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người. Quý Dữu tập trung nhìn thì phát hiện còn có người cùng sở thích giống mình, hơn nửa đêm không ngủ được dậy chạy vài vòng!

Là một sinh viên nam có vóc dáng cao.

Trong bóng đêm mờ mịt, không thấy rõ khuôn mặt cụ thể.

Trong lúc hai người chạy vòng quanh thì dần dần tới gần đối phương, Quý Dữu giơ tay lên chào hỏi: “Này! Người anh em đối diện, nửa đêm không ngủ được phải dạy chạy bộ, cậu có chuyện gì à?”

Bước chân của sinh viên nam lảo đảo, nhìn qua thì cả người không phải ở trạng thái bình thường, sau khi nghe được Quý Dữu nói chuyện, cậu ta hơi sửng sốt mới đột nhiên hoàn hồn: “Đúng nhỉ? Tôi đang làm gì đây?”

Quý Dữu vừa nghe thấy giọng nói này thì cảm giác hơi quen tai, nhìn kỹ lại:

Nha ~

Vậy mà lại là người quen!

Đây chẳng phải là Trương Duệ bị mình bắt vài lần làm Hán gian sao?

Quý Dữu kêu to: “Chào! Hóa ra là anh bạn Hán gian.”

Trương Duệ: “……”

Quý Dữu: “Tình huống gì vậy?”

Lúc này Trương Duệ cũng thấy rõ sinh viên nữ như chú lùn ở đối diện này là ai! Hóa ra là Quý Dữu số 4444 đáng ghét. Cũng đúng, toàn trường có vóc người lùn ngoại trừ cậu ta ra thì cũng không có ai.

Cuối cùng não bộ chết máy của Trương Duệ cũng khôi phục công tác, cậu ta nhíu mày: “Tôi không phải Hán gian, còn nữa --- Cậu có chuyện gì?”

Hơn nửa đêm ra ngoài chạy bộ cũng không phải là việc người bình thường sẽ đi làm.

Quý Dữu nhớ đến số điểm tích lũy trong tài khoản của mình thì lập tức cười thấy răng không thấy mắt, nhưng cô vẫn không khoe ngay mà rụt rè nói: “Người anh em, cậu sẽ không muốn biết chuyện của tôi đâu. Nếu biết thì cậu sẽ bị tức chết.”

Trong giọng nói của Trương Duệ khó nén được sự hưng phấn: “Tôi sẽ tức chết? Cậu biết hôm nay tôi trúng thưởng bao nhiêu không? Cả đêm tôi thắng 8 nghìn điểm tích lũy đấy.”

Quý Dữu: “Ồ……”

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn nhỏ Trương Duệ này mọi người còn nhớ rõ không? Trước kia chỉ là đồ xui xẻo, hiện tại được xoay người từ nông nô thành địa chủ! Biến thành ngỗng may mắn đấy!

Cho nên --- Cuộc sống không gì là không thể xảy ra! Ha ha ha……