Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 183: Dựa Núi Núi Đổ Dựa Người Người Chạy



Sinh viên: “……”

Ấm ức.

Ấm ức tột cùng.

Trong quang não, màn kịch tam giác giữa nam chính, nữ chính, nữ phụ vẫn còn tiếp tục; cốt truyện máu chó, lời thoại điếc lỗ tai quả thực không thể chịu nổi.

Quý Dữu nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nhịn được nữa bèn giơ tay lên lớn tiếng gọi: “Cô Mục!”

Khí thế này thật kinh người ---

Giọng nói này thật to lớn vang dội ---

Thật sự khiến tất cả sinh viên ngay tại đây bội phục sát đất, trong lúc mọi người cho rằng Quý Dữu số 4444 chắc chắn sẽ nói ra lời nói phấn chấn lòng người làm người vô cùng khâm phục thì bỗng nhiên chỉ nghe thấy giọng nói của Quý Dữu nhỏ như muỗi kêu: “Chuyện đó….. Thất…… Thất vọng thì thất vọng…… Nhưng cô có thể giảm nhỏ âm lượng phim truyền hình một chút được không ạ?”

“Một chút, một chút thôi cũng được nha……” Quý Dữu giống như tên trộm, giọng nói nhỏ đến mức đáng thương, ngữ điệu cũng vô cùng đáng thương: “Cô Mục --- Làm ơn…… Làm ơn mà……”

Sinh viên: “……”

Cứ cho rằng cô can đảm thế nào, hóa ra lại hèn nhát như vậy.

Sau đó ---

Sau khi trong lòng của tất cả các sinh viên ở đây xem thường Quý Dữu thì mọi người đều biến thành cún con ngay lập tức, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào Mục Kiếm Linh, bộ dáng kia không khác gì Quý Dữu:

- -- Làm ơn!

- -- Tắt âm thanh ma quỷ xuyên não này đi.

Nhưng mà ---

Mục Kiếm Linh nhìn các học trò của mình rồi lắc đầu thở dài đầy ẩn ý: “Việc các trò nằm thì cứ nằm, việc tôi xem phim truyền hình thì tôi cứ xem, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, thật tốt mà ---”

Sinh viên: “……”

Mục Kiếm Linh nói xong rồi thể hiện dáng vẻ không thèm để ý tới sự phản đối của sinh viên mà tiếp tục xem phim truyền hình.

“Khoan đã!” Trong đông đảo những kẻ hèn nhát cuối cùng cũng ra đời một dũng sĩ không sợ chết --- Nhạc Tê Quang, cậu ta không chịu nổi nữa bèn lớn tiếng: “Muốn như thế nào cô mới cho ba……”

Mục Kiếm Linh ngước mắt lên: “Hử?”

Âm cuối không nặng không nhẹ chỉ mất một giây đã khiến Nhạc Tê Quang sợ hãi, giọng nói dần dần trở nên đuối: “……Mới…… Mới tắt……Cho em…… Âm lượng phim truyền hình đáng ghét kia ạ?”

Mục Kiếm Linh bừng tỉnh: “À ---”

Âm thanh này thật dài nha, quả thực làm da đầu mọi người sởn gai ốc.

Thấy tất cả các sinh viên, bao gồm mấy tên cứng đầu đều sợ sệt, lúc này Mục Kiếm Linh mới vừa lòng: “Nói chuyện cho rõ vào…… Bằng không tất cả các ý kiến sẽ bị bác bỏ.”

Tức khắc, Nhạc Tê Quang giận mà không dám nói gì.

Nhưng ---

Cậu ta thề:

Dù sớm hay muộn thì cũng có một ngày muốn lôi giảng viên Mục Kiếm Linh đáng ghét này, bao gồm hiệu trưởng Hồng cùng với tất cả các giảng viên thối tha của tinh cầu Lãm Nguyệt ra trùm bao bải lên đánh cho một trận mới được!

Hùng tâm tráng chí của Nhạc Tê Quang không ai có thể hiểu, cũng may là giảng viên Mục không biết, nếu không hôm nay tất cả mọi người muốn ăn không hết gói đem đi.

Mục Kiếm Linh nói: “Muốn tôi tắt âm lượng của phim truyền hình? Có thể ---” Đang nói, cô giơ tay chỉ vào đường thẳng phía trước rồi nói tiếp: “Tiền đề là, trong số các trò có một người đứng lên từ vạch xuất phát này đi đến vạch đích --- Cô không yêu cầu nhiều, chỉ cần có một người hoàn thành là được. Thế nào? Yêu cầu của cô không được coi là quá mức chứ?”

Sinh viên: “……”

<!-- pc_1 -->

Quá mức?

Đây còn không được coi là quá mức sao?

Rốt cuộc còn muốn như thế nào mới được coi là quá mức?

Thậm chí ---

Sinh viên bắt đầu hoài nghi rằng giảng viên Mục Kiếm Linh đang cố ý xem phim truyền hình máu chó ở sân huấn luyện, còn cố ý chỉnh âm lượng lớn đến mức này, mục đích không cần phải nói nữa, chính là để tra tấn sinh viên!

Tra tấn sinh viên làm gì?

Đương nhiên là tìm niềm vui rồi.

Đáng ghét!

Thật sự quá đáng ghét.

Nhưng ---

A a a!!!!

Ngoại trừ phẫn nộ ra thì mọi người có thể làm gì bây giờ? Căn bản không có biện pháp làm được gì với giảng viên vô lương tâm như vậy. Vì thế, chỉ trong nháy mắt, đông đảo sinh viên có thiên phú đứng đầu dùng ánh mắt và hy vọng gửi gắm trên người của vài người nổi bật:

Sở Kiều Kiều.

Thẩm Trương Thanh.

Nhạc Tê Quang.

Nhạc Tê Nguyên.

……

Mấy người này đón nhận cái nhìn chăm chú của mọi người, nhìn thấy ánh mắt hy vọng cuối cùng của cả lớp thì thi nhau tránh đi tầm mắt.

Áp lực quá lớn.

“Oa oa……”

“Đừng mà……”

“Phi Phàm……”

Đại chiến với nữ phụ xong, tuy rằng dành được thắng lợi nhưng nghĩ đến quá khứ bên nhau với nữ phụ, nam chính luôn cảm thấy rầu rĩ không vui, vì thế anh ta quay sang nữ chính, ôm lấy nữ chính rồi cưỡng hôn một cách bá đạo ---

Nữ chính yếu đuối như đóa hoa trắng nhỏ hiển nhiên bị hoảng sợ, vì thế đã xảy ra những câu đối thoại không thể miêu tả ở trên.

Điếc lỗ tai quá!

Nhạc Tê Quang hét lớn một tiếng rồi lập tức đứng lên làm gương cho binh sĩ, làm dũng sĩ đầu tiên!

Chỉ thấy ---

Cơ giáp hạng nặng khổng lồ Phá Quân do Nhạc Tê Quang điều khiển loạng choạng đứng lên, một bước, hai bước, ba bước…… Mọi người thót tim theo mỗi bước chân lung la lung lay của cậu ta, khẩn trương đã đạt tới cực điểm ---

Sau đó ---

Đột nhiên Phá Quân trượt một cái, nháy mắt đã lệch khỏi quỹ đạo, cũng một đi không trở lại.

Mọi người: “……”

Quả nhiên ---

Mọi người không nên gửi gắm hy vọng vào tên ngu xuẩn Nhạc Tê Quang này.

Chờ một lúc vẫn không có dũng sĩ bước ra khỏi hàng.

Mọi người đang thất vọng thì đột nhiên thấy Nhạc Tê Nguyên điều khiển Phong Dực đứng lên một cách ổn định vững vàng, từng bước từng bước một dọc theo đường thẳng đã quy định, tuy chậm chạp những đều đang đi về phía vạch đích --- Màn xuất phát rất tốt! Tư thế này hoàn toàn không giống với thằng anh ngu xuẩn của cậu ta!

Khi mọi người dâng lên niềm tin vô bờ một lần nữa:

Rầm ---

Nhạc Tê Nguyên té ngã.

Nhạc Tê Nguyên nhanh chóng bước vào vết xe đổ của anh trai cậu ta.

Mọi người: “……”

Điều này chứng minh một chân lý: Dựa núi núi đổ dựa người người chạy --- Quên đi, quên đi, dựa người không bằng dựa mình, mọi người vẫn thành thật nắm giữ kỹ năng tự thân hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này thì hơn.

Vì thế, khi mọi người dốc hết sức suy nghĩ xem làm thế nào khắc phục được vấn đề không trọng lực thì Sở Kiều Kiều bước ra, dáng vẻ lên sân khấu của cô rất đẹp trai, cô dùng một tốc độc cực nhanh chạy như bay theo đường thẳng, nhưng ---

Bị vả mặt quá nhanh.

Sở Kiều Kiều đã bay đi xa.

Tiếp theo.

Có vẻ như Thẩm Trường Thanh đã chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng cũng quyết định lên sân khấu, cậu ta khác với những người khác, cậu ta rất vững vàng, cậu ta mở cánh tay cơ giáp rồi chầm chậm cất bước, gần như không hề dừng lại cũng không bị lảo đảo một chút nào.

1 mét.

2 mét.

3 mét.

……

Trái tim của mọi người sắp vọt tới cổ họng, rất nhanh, Thẩm Trường Thanh sắp đến gần điểm đích, cũng không biết từ nơi nào có một cơn gió quái lạ thổi tới, phần phật --- Thẩm Trường Thanh lệch khỏi quỹ đạo đến vạch đích, kết cục cũng là một đi không trở lại.

Sinh viên: “……”

Đừng bận tâm.

Đừng bận tâm.

Đừng bận tâm.

Thẩm Trường Thanh thất bại chẳng qua cũng chỉ xác minh lại chân lý dựa núi núi đổ dựa người người chạy mà thôi, mọi chuyện vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.

“Phi Phàm……”

“Sao…… Sao không vừa ý là anh lại hôn em?” Nữ chính mềm giọng nhẹ nhàng chất vấn nhưng không hề có khí thế.

“Là tại em quá ngon miệng lại còn quyến rũ……”

Phim truyền hình máu chó vẫn còn tiếp tục, vẫn điếc tai như cũ ---

Đôi mắt của Mục Kiếm Linh vẫn nhìn chằm chằm vào quang não, bên tai vẫn là tiếng nam nữ chính nói chuyện, còn những gì xảy ra với những sinh viên ngu xuẩn thì đương nhiên cũng rơi vào trong mạng lưới tinh thần của cô ---

A ~

Ngu xuẩn thật.

Vừa rồi những biểu hiện của những sinh viên hàng đầu Quý Dữu đều nhìn thấy hết và ghi nhớ trong lòng, cô vẫn luôn không dám di chuyển, chủ yếu là không có ví dụ thất bại nào để cô tham khảo. Sau khi chứng kiến rất nhiều ví dụ, Quý Dữu ngẫm nghĩ một lúc, cũng bắt đầu cất bước.

Đến khi Quý Dữu số 4444 bước ra, tất cả sinh viên đã không ôm bất kỳ hy vọng gì.