Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 192: Hai Ưu Điểm Lớn Của Quý Dữu



Trong thế giới tinh thần của mình, Quý Dữu đã thành công bịp bợm sáu sợi tơ lười biếng của cô, sau khi thấy cả đám chúng nó nâng cao tinh thần và chuẩn bị làm việc trở lại, lúc này cô mới tập trung đưa tầm mắt nhìn chăm chú vào sân mô phỏng.

Lúc này, Từ Châu đã bắt đầu chuẩn bị ---

Bề ngoài của Từ Châu thô kệch, phong cách chiến đấu cũng thiên về trường phái hoang dã, cơ giáp cậu ta chọn là Truy Nhật. Truy Nhật là cơ giáp thuộc loại hình tiên phong lấy tốc độ và tấn công là chủ đạo, từ xưa tới nay những người điều khiển Truy Nhật đều tự xưng là đội cảm tử, bật luận là từ ngoại hình cho đến phong cách chiến đấu, Từ Châu rất thích hợp với Truy Nhật.

Vạch xuất phát ---

Các sinh viên lần lượt ngừng động tác, bao gồm cả giảng viên Mục Kiếm Linh cũng chắp tay sau lưng đứng xem.

Màn mở đầu của Từ Châu rất dũng mãnh, điều chỉnh máy gia tốc lên mức tối đa rồi lao thẳng về phía trước ---

Xoẹt ---

Cơ giáp giống như một tia sáng thẳng tắp lướt nhanh qua.

Trương Duệ nhìn chằm chằm, cũng không biết như thế nào mà bỗng nhiên túm lấy cánh tay máy của Quý Dữu đang đứng bên cạnh, Quý Dữu lườm cậu ta một cái: “Lo lắng cái gì? Tớ nói khẳng định cậu ấy có thể làm được là nhất định có thể làm được.”

Trương Duệ: “……”

Trương Duệ lặng lẽ buông tay ra.

Mẹ nó ---

Mất mặt thật.

Ấy thế mà lại lo lắng đến mức túm lấy cánh tay của tên số 4444 này.

Dưới những ánh nhìn chằm chằm của mọi người, cơ giáp của Từ Châu đã gặp phải ba chướng ngại vật, trong lúc đó đều rất suôn sẻ, cậu ta hoàn toàn dùng tốc độ của mình để chiến thắng chướng ngại vật ---

Kết quả đã rõ --- Từ Châu thành công!

Lập tức xung quanh vang lên những tiếng bàn tán ồn ào huyên náo.

Quý Dữu khoanh tay lại và nói với giọng điệu vui mừng: “Võ công trên đời này không có cái nào là không thể phá giải được.”

Trương Duệ cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng không thể không gật đầu: “Đúng thế thật.”

Cậu ta thấy kinh ngạc là bởi vì không nghĩ tới số 4444 có thể có sự giải thích độc đáo đến vậy. Những lời này vừa mới nghe thôi không hiểu sao đã cảm thấy rất lớn lao, cảm giác thật là lợi hại.

Quý Dữu mới không chịu nói cho cậu ta rằng câu này cô ăn cắp lời thoại trong tiểu thuyết kinh điển của kiếp trước, trên gương mặt cô vẫn duy trì phong thái của cao nhân và mỉm cười nói: “Trương Duệ, tới lượt cậu đấy, dựa theo phương pháp tớ nói, yên tâm mạnh dạn làm thôi.”

Nếu Từ Châu có thể thành công thì đương nhiên Trương Duệ không cho rằng bản thân mình sẽ thua kém, trong nhất thời cậu ta tràn đầy tự tin bắt đầu cuộc hành trình.

Từ Châu mang vẻ mặt hưng phấn chạy về từ vạch đích, cậu ta nhìn Quý Dữu, lập tức Quý Dữu nở nụ cười vui mừng: “Tiểu Châu Châu rất giỏi, không chỉ có mày rậm mắt to làm người ta yêu thích mà lại còn thông minh như vậy, tớ rất vui…… Thế nào, tớ nói cậu làm được đúng không? Không gạt cậu mà.”

Từ Châu: “……”

Từ Châu gắng kiềm chế rồi chuyển hướng sang Trương Duệ: “Người anh em, cố lên!”

Trương Duệ nghiêm túc đáp: “Được.”

Vừa quay đầu, Trương Duệ không nhịn nổi mà che miệng cười trộm một cái.

Thảm rồi!

<!-- pc_1 -->

Quá thảm!

Xem chừng về sau người anh em này của mình không lách qua nổi cái hố này rồi.

Ôi chao ---

Nhưng sao cậu ta muốn cười như vậy chứ?

Như vậy không tốt.

Không phúc hậu.

Không thể cười!

Trương Duệ cố gắng nhắn nhủ bản thân rằng phải lập tức vứt bỏ nhưng suy nghĩ không đứng đắn này đi rồi bắt đầu chuẩn bị xuất phát.

Lúc này ---

Tại địa điểm khiêu chiến đã có mấy bộ cơ giáp đang chờ đợi, nhưng những sinh viên muốn khiêu chiến này đều thất bại toàn bộ, không có một ai là ngoại lệ, rất nhiều người chán nản:

Nhìn người khác dễ dàng như vậy mà sao đến lượt mình lại khó khăn đến thế?

Rốt cuộc ---

Vấn đề nằm ở đâu?

Trương Duệ cũng không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí thất bại của những người khác, sau khi đến lượt cậu ta, lập tức cậu ta tiến lên một bước và sẵn sàng xuất phát.

Cơ giáp Trương Duệ điều khiển cũng giống với Từ Châu, đều là Truy Nhật. Không hổ là hai người bạn tốt cùng chung chí hướng, không chỉ sở thích giống nhau mà khi lựa chọn cơ giáp tình cờ cũng lựa chọn Truy Nhật.

Đứng bên cạnh, Quý Dữu khoanh tay rồi hỏi: “Tiểu Châu Châu, cậu cảm thấy tốc độ hoàn thành của Trương Duệ nhanh hơn cậu bao nhiêu?”

Từ Châu: “……”

Tiểu Châu Châu là kiểu xưng hô quái quỷ gì thế?

Từ Châu phiền muộn nói: “Tớ mất 20 giây để hoàn thành, tớ đoán chắc là Trương Duệ sẽ nhanh hơn tớ khoảng 5 giây, trong vòng 15 giây nhất định cậu ấy có thể hoàn thành. Còn nữa --- Cậu có thể không cần gọi tớ là Tiểu Châu Châu hay không?”

Cái sở thích tùy tiện đặt tên cho người khác này, nhìn thật muốn đánh, nghe cũng muốn đánh, tóm lại tay cực kỳ ngứa ngáy……

Quý Dữu buông tay hỏi: “Tiểu Châu Châu không dễ nghe sao? Bằng không thì Tiểu Từ Từ?”

Từ Châu: “…… Cậu không thể bình thường hơn tí nào hả?”

Quý Dữu ra vẻ không biết phải làm sao: “Tớ cũng không có cách nào nha, cậu không thích nghe xưng hô kiểu trẻ con này thì tớ đành phải nhượng bộ đặt biệt danh để gọi cậu vậy.”

Từ Châu: “……”

Từ Châu hít sâu một hơi: “Tôi rất cảm ơn sự săn sóc của cậu.”

“A ha…...” Quý Dữu cười ha ha rồi xua tay: “Loại việc nhỏ này có gì mà cứ phải rối rắm, nói việc chính đi, tớ nói Tiểu Châu Châu này, cậu quá coi thường thực lực của chính cậu rồi, tuy cấp bậc tinh thần lực của Trương Duệ cao hơn cậu nhưng tớ xin khẳng định rằng cậu ấy chỉ nhanh hơn cậu 2 giây mà thôi! Nhiều nhất 2.5 giây! Bởi vì trong việc điều khiển cơ giáp, tuy thiên phú của cậu không bằng cậu ấy nhưng thực ra cậu cẩn thận hơn cậu ấy đấy, cậu có biết không?”

Từ Châu kinh ngạc há mồm lên, số 4444 nói như vậy làm cậu ta sắp không nhịn được tin sái cổ.

Quý Dữu cười nói: “Không tin? Rửa mắt chờ đi.”

Đúng lúc này, kết quả đã có.

Trương Duệ hoàn thành xuất sắc lần khiêu chiến này, thời gian khiêu chiến là 18 giây.

Trong nháy mắt, Từ Châu há hốc miệng: “……”

Quý Dữu biểu hiện ra phong thái của bậc cao nhân, cô cười khoe khoang: “Hiện tại tin tưởng tớ chưa? Tớ nói cho hay, ưu điểm lớn nhất của Quý Dữu này là thực lực mạnh mẽ, nhưng tới còn có một ưu điểm khác không thể bỏ qua chính là có ánh mắt sắc bén --- Sao lúc trước cậu lại không tin tớ đây?”

Từ Châu: “……”

Không phải không tin, thực sự là --- Cái tên này chẳng khác nào thần côn cả, toàn thân không một chỗ nào không phun ra hơi thở của một kẻ lừa đảo đáng khinh ---

Ai dám tin chứ?

Nhưng ---

Mặt hơi bị đau.

Từ Châu cảm giác mặt mình đang nóng hừng hực, vì thế cậu ta không nói gì mà chỉ dùng sự im lặng để biểu đạt thái độ của bản thân.

Quý Dữu cười hì hì: “Tiểu Châu Châu, học thông minh hơn đi, về sau đi theo tớ ngoan ngoãn nghe lời, tớ sẽ bảo kê cậu cho! Đảm bảo để cậu có cơm ngon rượu say, mang cậu bay!”

Từ Châu: “……”

Bỗng nhiên ---

Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới: “Phải không? Có muốn bảo kê cả tôi nữa không?”

Quý Dữu quay đầu nhìn lại thì thấy giảng viên Mục Kiếm Linh, tức thì sợ tới mức rụt cổ lại, lập tức trên mặt rặn ra một nụ cười: “Ôi chao --- Cô không cần đột nhiên lên tiếng như vậy đâu, trái tim nhỏ bé của em thật sự chịu không nổi.”

Mục Kiếm Linh: “Phải không?”

Quý Dữu giải thích: “Ôi chao! Cô xem cô nói gì nào, đương nhiên em nói là thật mà, còn thật hơn cả trân châu nữa, tuy em có được một lá gan chó nhưng trái tim em thật sự rất yếu đuối, nó to như một mầm đậu nhỏ vậy, không chịu nổi phong ba bão táp đâu, vì thế cô tuyệt đối không nên để em sợ hãi lần nữa……”

Đây là muốn dùng lời nói trước đó để bịt miệng mình, khóe miệng Mục Kiếm Linh hơi giật giật: “Được rồi, lại cách xa tôi 2 mét.”

Quý Dữu nhanh nhẹn lui ra sau 2 mét.

Mục Kiếm Linh: “……”

Từ Châu nhìn thấy cảnh này: “……”

Quả nhiên kiến thức của chúng ta quá ít.

Thấy tên số 4444 này còn dám trêu đùa giảng viên Mục Kiếm Linh, sự chán nản ban đầu của Từ Châu đã tiêu tan chỉ trong nháy mắt.

Nhìn đi ~

Ngay cả giảng viên Mục Kiếm Linh còn phải chịu đựng điều đó thì với bản thân mình cũng không coi vào đâu.

Tục ngữ có nói, không có so sánh thì không có thương tổn.

Nhưng ---

Có so sánh là có thể hạ thấp sự thương tổn một cách hiệu quả.