Núi Sông Bao La, Nhật Nguyệt Tinh Hà

Chương 1



Ta có một mái tóc đen mượt như tơ tằm và một đôi mắt trìu mến chứa đầy tình cảm.

Lục Cảnh Chu thích nhất là đôi mắt của ta.

Hắn thích nhất là dáng vẻ khi ta cởi búi tóc xuống, nghiêng mặt giương mắt nhìn hắn.

Hắn nói: "Tuyệt sắc dung nhan, nhất là đôi mắt này, vừa quyến rũ vừa yêu kiều làm cho người ta gặp qua phải nhớ mãi không quên."

Lúc ấy ta chỉ tưởng rằng do "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" nên trong lòng vừa tràn đầy vui mừng vừa ngượng ngùng.

Cho đến khi Lục Bồng Bồng xuất hiện.

Lục Bồng Bồng mới thật sự là mỹ nhân chân chính.

Tóc dài như thác nước, da trắng như tuyết, lông mày đuôi liễu, đôi mắt chất chứa đầy cảm xúc, nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái lập tức có thể làm cho người ta yêu đến tận xương tủy.

Còn ta.

Ta là nữ nhi nhà võ tướng, mặc dù chưa từng ra chiến trường nhưng bị người nhà nuôi dạy như nam nhi. Ta tinh thông mọi thứ từ múa thương cầm côn đến cưỡi ngựa dạo phố.

Đẹp thì đẹp đấy nhưng lại khác một trời một vực với vẻ đẹp liễu yếu đào tơ đang thịnh hành ở kinh đô.

Nhưng đôi mắt này của ta và nàng ta có tám phần giống nhau.

Lúc nghiêng mặt ngước mắt nhìn người khác dường như giống nhau như đúc.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Lục Bồng Bồng, nàng ta đang được Lục Cảnh Chu ôm trong lòng.

Lúc đó Lục Cảnh Chu đã rời đi hơn ba tháng.

Hắn bị Thánh Thượng phái đi sửa sang lại đê điều, lúc trở về trong lòng có thêm một cô nương.

Quần áo nàng ta tả tơi, người dính đầy bùn lầy nhưng trên mặt lại có vẻ đẹp kỳ lạ.

Nàng ta nằm trong lòng Lục Cảnh Chu, nhẹ giọng hỏi: "Thái tử ca ca, đây là ai thế?"

Hắn im lặng một hồi lâu mới đáp, vẻ mặt hờ hững.

"Thái tử phi của ta, Hứa Chi Ý."

"Ta mới rời đi năm năm thôi mà ngay cả Thái tử phi chàng cũng đã có rồi...."

Nàng ta làm ra vẻ sững sờ sau đó mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại rưng rưng ánh nước.

Bước chân của ta vì điều đó mà dừng lại.

Thật ra nếu như ta đủ thông minh thì lẽ ra lúc đầu chỉ cần liếc mắt một cái ta đã phải lập tức phát hiện ra.

Lục Cảnh Chu không hề yêu ta.

Nhưng mà ta lại không tin.

Ta không tin hắn không yêu ta.

Sao hắn có thể không yêu ta được chứ?

Ta và Lục Cảnh Chu lấy nhau đã ba năm, hắn đối xử với ta như châu như bảo.

Đã rất nhiều lần hắn nắm lấy tay ta, nói hắn yêu ta và hứa rằng cả đời này sẽ đối xử với ta thật tốt.

Mà ta cũng thích hắn.

Khi Thánh Thượng ban hôn cho ta và Lục Cảnh Chu, nương ta âm thầm lau nước mắt, trong lòng cha ta cũng mang đầy tâm sự.

Ông nói hoàng gia như vũng nước sâu, cửa cung càng sâu như biển.

Ông sợ ta bị thiệt thòi.

Nhưng từ trước đến giờ Lục Cảnh Chu chưa từng để ta phải chịu thiệt thòi.

Ít ra thì trước khi Lục Bồng Bồng xuất hiện hắn luôn chiều chuộng ta, cưng chiều ta.

Hoàng gia nhiều quy củ nhưng hắn chưa bao giờ câu nệ với ta.

Xuất giá ba năm nhưng tính tình của ta vẫn giống như lúc trước, mỗi ngày muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Có một lần ta bị bệnh, bệnh rất nặng.

Lục Cảnh Chu đã đỏ mắt xin thuốc cho ta, còn dâng hương cầu phật vì ta.

Để chứng tỏ lòng thành của mình, hắn cố ý đến Tam Thiền Tự - nơi được mệnh danh là ngôi chùa linh nghiệm nhất thế gian, mỗi bước một lạy mà leo hết chín trăm chín mươi chín bậc thang.

Một Thái tử chí tôn cao quý như hắn lại có thể vì ta mà làm đến mức này.

Thậm chí có đôi khi ta sẽ nghĩ ngoại trừ cha nương ta, khắp thiên hạ này có lẽ ta sẽ không tìm được nam tử thứ hai tốt với ta như hắn.

Nhưng mà sự thật lại bày ra trước mắt làm cho ta bắt đầu dao động và hoài nghi.

Từ xưa đến nay Lục Cảnh Chu luôn luôn thích sạch sẽ.

Ta nhớ có một lần ta và Chiêu Nhân quận chúa tỷ thí đua ngựa ở sau núi, người thắng sẽ có được một thanh cổ kiếm có khắc hai chữ 「 Thủ Tâm 」

Từ nhỏ Lục Cảnh Châu đã thích cổ kiếm.

Nhưng khi ta ôm thanh cổ kiếm kia nhào vào lồng ngực Lục Cảnh Chu, hắn chỉ cau mày nhìn quần áo dính bùn đất của ta rồi lui về phía sau một bước.

"Chi Ý, người nàng bẩn."

Sự vui mừng và háo hức trong lòng ta như bị tạt một gáo nước lạnh.

Nhưng hôm nay hắn lại ôm chặt Lục Bồng Bồng bẩn thỉu vào lòng.

Hắn không chê khi nàng ta làm bẩn quần áo của hắn.

......

Lục Bồng Bồng cứ như vậy mà ở lại phủ Thái tử.

Không ai nói rõ cuối cùng thì nàng ta có thân phận gì.

Lục Bồng Bồng vốn là muội muội khác cha khác mẹ* của Lục Cảnh Chu, được Hoàng thượng thân phong là An Khánh công chúa.

*mẹ tái giá mang theo con gái chồng trước.

Mẫu thân của nàng ta là Thuận Tần, bà ấy là nữ nhi của một phú thương ở Giang Nam, năm xưa ch.ết chồng nhưng vì có diện mạo xinh đẹp nên được Thánh Thượng mang về cung.

Lúc đó Lục Bồng Bồng mới ba tuổi cũng được mang về cung cùng bà ấy.

Lục Cảnh Chu nói với ta rằng hắn chỉ xem Lục Bồng Bồng như muội muội.

Hôm đó hắn ôm nàng ta xuống ngựa cũng chỉ là tình huynh muội mà thôi. Hắn chỉ thương xót vì nàng ta bị thương, thương tiếc vì sự khốn khổ của nàng ta.

Ta đã tin.

Tuy rằng đáy lòng còn có chút hoài nghi nhưng ta vẫn tin.

Dù sao thì ta cũng yêu hắn.

Ồ. Đúng rồi.

Hắn luôn nói với ta Lục Bồng Bồng rất đáng thương.

"Chi Ý, Bồng Bồng rất đáng thương. Lúc nhỏ, khi nàng ấy còn ở trong cung thường bị người ta lạnh nhạt. Sau này lớn lên lại bị đưa đến nước Kỳ hòa thân, khó khăn lắm nàng ấy mới trốn ra được."

"Chi Ý à Chi Ý, từ trước đến nay nàng là người hiểu ý ta nhất. Nàng có thể nể mặt ta mà nhường nàng ấy nhiều hơn một chút hay không."

Vào cái đêm Lục Bồng Bồng vừa đến phủ Thái tử, hắn đã nói với ta như vậy.

Sau đó, lúc Lục Bồng Bồng làm vỡ ngọc bội ta tự tay làm cho hắn, hắn cũng nói với ta như vậy.

"Chi Ý à, chỉ là một khối ngọc bội mà thôi, Bồng Bồng cũng chỉ là không cẩn thận làm vỡ, nàng đừng so đo tính toán với nàng ấy nữa, nhường nàng ấy một chút có được không?"

Ta lạnh lùng nhìn hắn.

"Lục Cảnh Chu, đây không phải một khối ngọc bội bình thường đâu, đây là ngọc bội ta tự tay làm cho chàng, ta đã làm một đôi. Từ chọn vật liệu thiết kế đến mài giũa..."

Ta đã đặt vào đó biết bao nhiêu tình cảm và công sức mà.

Chỉ thiếu một bước nữa là hoàn thành rồi.

Nàng ta cũng không phải vô tình làm vỡ.

Là nàng ta đến cung của ta, đoạt lấy ngọc bội ta để trên bàn rồi cố ý làm vỡ.

Thế là.....

Ta cầm lấy một nửa ngọc bội thuộc về ta, hung hăng ném trên mặt đất.

"Mà thôi."

"Nếu chàng không thích thì ta cũng không cần phải làm nữa."