Núi Sông Bao La, Nhật Nguyệt Tinh Hà

Chương 7



Mưa to mịt mù, mông lung.

Ta híp mắt nhìn nửa ngày mới thấy rõ mặt hắn.

Khuôn mặt này ta đã từng gặp.

Tam hoàng tử Lục Cảnh Yến.

Trong hồ nước ở sau núi hôm trước, khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê ta đã nhìn thấy khuôn mặt này.

Là hắn đã cứu ta lên khỏi đó.

Hắn tiếp tục nói: "Tẩu tẩu đứng lên trước đi đã, trời mưa lớn như thế này quỳ lâu hại thân. Cho dù tẩu tẩu có thật sự phạm sai lầm lớn đi nữa thì cũng nên chờ mưa tạnh rồi lại phạt cũng được."

Ta không trả lời nhưng hắn đã đi trước một bước kéo ta lên, thấy ta đứng không vững hắn lại vòng tay qua thắt lưng của ta ôm lấy ta.

"Tẩu tẩu, đắc tội rồi."

Trong lúc hoảng hốt, dường như ta cảm giác được có bàn tay lạnh như băng xoa xoa trán ta, còn có người than nhẹ một tiếng "nóng quá".

..........

Lục Cảnh Yến ôm ta trở về phòng.

Vừa trở về phòng ta liền hôn mê bất tỉnh.

Đến khi ta tỉnh lại, Lục Cảnh Yến vẫn chưa đi, hắn ngồi bên ngoài sương phòng cách ta một tấm bình phong nhìn phương thuốc thái y mới viết cho ta.

Không bao lâu sau Lục Cảnh Chu cũng tới.

Hắn trầm mặt nhìn ta trên giường bệnh, lại nhìn Lục Cảnh Yến phía sau bình phong, cười lạnh một tiếng.

Cũng không phải cười lạnh với ta mà là đối với Lục Cảnh Yến.

"Từ khi nào mà việc nhà của Cô cũng đến phiên ngươi tới xen vào?!"

Hắn nói xong lập tức đá một cước vào hạ nhân phụ trách trông coi ta lúc trước.

"Đồ vô dụng, cũng không biết ngăn cản ai cả à."

Ngược lại, Lục Cảnh Yến không phản ứng gì, hắn thản nhiên hành lễ rồi hỏi: "Tẩu tẩu phát sốt, huynh có biết không?"

Lục Cảnh Chu vẫn lạnh mặt.

"Hứa thị có tội phải chịu phạt."

Lục Cảnh Yến lại nở nụ cười.

"Trước khi huynh phạt tẩu tẩu, sao không điều tra thêm về người bên gối của mình?"

"Dù sao thì ngày đó đệ cũng tận mắt nhìn thấy Phương thị kéo tẩu tẩu cùng nhảy xuống nước."

"Lúc ấy không nói cho huynh, thứ nhất là vì đệ có việc gấp cần làm, thứ hai do không tiện xen vào việc nhà của huynh. Vốn tưởng rằng huynh có thể nhìn rõ mọi việc, không ngờ..."

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ta nhớ rõ ràng ngày đó trên núi, bên cạnh hồ nước ngoại trừ ta và Lục Bồng Bồng thì không còn ai khác.

Không có khả năng hắn nhìn thấy được gì đó.