Nước Gừng

Chương 12



Edit: dauhuchiensa

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Bành Dịch Bách lại bại trận, hắn ngồi xổm xuống, nhặt từng viên thuốc vương vãi trên mặt đất lên, cố gắng trấn tĩnh bản thân, "Lát nữa tôi sẽ nói cho em biết thuốc này uống như thế nào."[dauhuchiensa]

Bành Dịch Bách lấy tay lau nước mắt, đứng dậy, ánh mắt rơi vào vết ngón tay mờ nhạt trên cổ Nhiễm Kỳ Hoan, "Xin lỗi, tôi lại quá phận rồi."

Nhiễm Kỳ Hoan hiện tại không thể bị sợ hãi, hắn nghĩ tới bệnh của cậu, hốc mắt lại đỏ lên.

Hắn lặng lẽ lau nước mắt, muốn níu giữ Nhiễm Kỳ Hoan ở lại, "Em ở chỗ tôi thêm đi mấy ngày nữa đi, chờ mắt chuyển biến tốt rồi nói chuyện tiếp."

Nhiễm Kỳ Hoan nghe ra giọng nói nghẹn ngào của Bành Dịch Bách, cậu siết chặt tay, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, linh hồn như bị chia làm hai nửa đang không ngừng giằng co.

Đột nhiên, cậu nói, "Tôi muốn uống nước gừng."

Mùa đông đã qua, thời tiết ấm lên nhiều rồi, Nhiễm Kỳ Hoan lại luôn ở nhà, không ra khỏi cửa, thật ra cũng không cần uống nước gừng chống lạnh. Muốn uống nước gừng thật ra còn có ý nghĩa khác, là muốn ở bên nhau.

Bành Dịch Bách đột nhiên nhìn Nhiễm Kỳ Hoan, thái độ lập lờ nước đôi của cậu từ trước đến nay khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có lẽ hôm nay Nhiễm Kỳ Hoan nói muốn ở bên nhau, nhưng ngày mai lại nhẫn tâm đẩy hắn ra xa.

Hắn nói: "Nhiễm Kỳ Hoan, tôi mệt rồi."

Một câu nói này làm cho thiếu niên đang tựa vào tường giống như bị đánh một quyền, vừa hoảng vừa đau, cậu dựa vào cảm giác đi đến nắm lấy tay Bành Dịch Bách. Nhưng hắn lại nghiêng người tránh sang một bên.

Việc né tránh này khiến Nhiễm Kỳ Hoan hoàn toàn hoảng hốt, cậu gọi về phía bóng người: "Bành ca..."

Bành Dịch Bách khắc chế không chạm vào Nhiễm Kỳ Hoan, đứng ở một bên, nhìn thiếu niên đang hoảng loạn, hỏi, "Ngày đó em nói không thích, là thật sự không thích sao?"

Tay Nhiễm Kỳ Hoan vươn ra giữa không trung, khẽ run.

Cái này trả lời như thế nào, cái này không có biện pháp trả lời.

Hắn cũng không thể nói cho Bành Dịch Bách, 'em còn thích anh, thế nhưng mắt của em không còn thấy được gì nữa, em không muốn làm lỡ tương lai của anh.'[dauhuchiensa]

Trả lời như vậy quá bất công với Bành Dịch Bách, nếu hắn biết cậu còn thích, nhất định sẽ không buông tay.

Nhưng Bành Dịch Bách không thể bên cạnh cậu cả đời, hắn không thể cùng một chỗ với một người mù.

Nếu câu trả lời là không thích thì sao.

Nhưng Nhiễm Kỳ Hoan chính là thích, cậu sẽ không nói dối, cũng không muốn nói dối.

Cậu có thể tự mình lừa gạt bản thân nói không thích, nhưng đối mặt với chất vấn của Bành Dịch Bách, cậu không có biện pháp nói không thích.

"Thích..." Thích, rất thích.

Hai chữ này vừa nói ra khỏi miệng, Nhiễm Kỳ Hoan đã bị một cỗ khí lực kéo về phía trước, ngã vào trong lòng Bành Dịch Bách.

Đôi môi nóng bỏng áp xuống, Nhiễm Kỳ Hoan theo bản năng mở miệng đón ý hùa. Bành Dịch Bách hôn quá sốt ruột, khiến môi va vào răng, làm rỉ ra một chút máu, mùi tanh dần dần lan ra trong miệng.

Bành Dịch Bách giống như muốn đem nụ hôn ba năm bỏ mất đều trả hết vào giờ khắc này, không ngừng ấn vào gáy Nhiễm Kỳ Hoan, đem cánh môi màu hồng nhạt hôn đến sưng đỏ.

Thẳng đến khi cậu không thở nổi, ngón tay nắm chặt quần áo bên hông Bành Dịch Bách, hắn mới chịu buông miệng cậu ra.

Trong phòng khách lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hai người thở dốc dồn dập.

Bành Dịch Bách cất thuốc xong, ôm Nhiễm Kỳ Hoan vào phòng ngủ ném lên giường, "Chuyện về mắt vì sao không nói cho tôi biết?"

Hai tay Nhiễm Kỳ Hoan chống đỡ ngồi dậy, môi vẫn còn đau rát, cậu như bị hôn đến choáng váng, nhất thời không có phản ứng gì.

Bành Dịch Bách cởi áo khoác, "Em có thể không trả lời, vậy tôi hỏi em, nếu như mắt tôi bị mù, em sẽ rời khỏi tôi sao?"

Hắn ngồi xuống giường ôm Nhiễm Kỳ Hoan vào lòng, nâng mặt cậu lên, lúc này mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã khóc đến ướt đẫm.

Nhiễm Kỳ Hoan chớp chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, "Không giống, không giống... Bành ca."

Cậu vừa khóc vừa nói tiếp: "Em làm sao có thể nói cho anh biết, em nên nói với anh như thế nào đây, em nói em là một con ma bệnh không dễ nuôi, em là một người mù, anh đừng ở cùng một chỗ với em, anh làm sao có thể nghe lời em chứ."

Thiếu niên khóc đến mức hốc mắt đỏ hoe, lộ ra đôi mắt vô thần khiến người ta càng thêm đáng thương.

Cậu lấy tay lau lung tung nước mắt trên mặt, nhưng cứ lau đi rồi lại chảy xuống, muốn lau thế nào cũng không thể lau hết.

"Em không muốn rời khỏi anh, nhưng làm người không thể ích kỷ như vậy."

Cậu từ trong lòng Bành Dịch Bách ngồi thẳng dậy, một tay vừa xoa vừa vuốt ve mặt của hắn, "Anh hẳn là nên có cuộc sống tốt hơn, chứ không phải vây bên cạnh em mãi như vậy."[dauhuchiensa]

"Em nên ích kỷ một chút." Bành Dịch Bách nắm lấy cổ tay Nhiễm Kỳ Hoan, vùi mặt vào lòng bàn tay ấm áp kia, lặp lại lần nữa, "Em đối với tôi nên ích kỷ như vậy.

Hắn hôn lên lòng bàn tay mềm mại, "Em biết rõ tôi sẽ không rời khỏi em. Nếu tôi mù, tôi biết em cũng sẽ không rời đi. Những điều này em nên suy nghĩ cẩn thận."

Nhiễm Kỳ Hoan lắc đầu, sợi tóc dính vào khuôn mặt ẩm ướt, "Em sẽ giống như anh, lựa chọn chủ động rời đi."

"Em thật sự nghĩ quá tốt về tôi rồi."

Bành Dịch Bách như phát tiết cắn một miếng lên cổ tay Nhiễm Kỳ Hoan, đau đến mức cậu khẽ kêu một tiếng, hắn mới nhả ra, nơi đó để lại dấu răng nhàn nhạt.

Nhiễm Kỳ Hoan rưng rưng nước mắt, hỏi ngược lại hắn: "Phải không?"

Bành Dịch Bách nắm cổ tay Nhiễm Kỳ Hoan, khí lực rất lớn như muốn bóp nát cổ tay mảnh khảnh kia, hắn tỉ mỉ mổ vết răng mình vừa cắn, nhướng mày nhìn Nhiễm Kỳ Hoan, "Lớn rồi, cũng biết suy nghĩ nhiều hơn, còn học được cách tranh luận với tôi nữa."