Nước Hoa

Chương 12



Khi Hoắc Lộc cầm theo chìa khóa, thuận đường lái xe về nhà đã là chín rưỡi tối.

“Anh, anh biết phải nộp bao nhiêu tiền phí đỗ xe không hả?” Cô đánh vô lăng lái xe về, bấm còi pim pim với phía trước. “Anh đỗ ở đâu không được lại đỗ ở cạnh Đại Duyệt Thành, tiếng đầu tiên mười tệ, bắt đầu từ những tiếng tiếp theo thì mười lăm, họ lấy của em tận tám mươi lăm đồng đấy.”

Bùi Chước còn đang trả lời tin nhắn của phụ huynh học sinh, một lúc sau mới nhớ ra vẫn chưa kết thúc cuộc gọi: “Lục Lẫm muốn đưa anh về.”

Hoắc Lộc chậc một tiếng: “Chỉ một câu nói của thủ trưởng Lục mà anh định vứt luôn xe à.”

“Đâu còn cách nào, anh không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.”

“Sang tuần sau là đến cuộc họp phụ huynh rồi, anh nhớ phải chuẩn bị trước, tốt nhất nên xem lại danh sách học sinh và phiếu điểm ít nhất hai lần.” Hoắc Lộc nói tiếp, “Bây giờ phụ huynh không có thời gian rảnh chăm chút cho việc học của con cái, họ lo lắng về xếp hạng thành tích hơn ai hết, lỡ như xảy ra vấn đề gì, người ta có thể làm ầm lên đến tận tổ trưởng khóa rằng anh làm việc thiếu trách nhiệm đấy.”

“Anh bắt đầu làm ppt rồi, mấy ngày nay bọn họ cũng gọi đến nhiều lắm.”

Còn chưa nói được mấy câu, có phụ huynh gọi điện tới, Bùi Chước vội vàng giải thích qua loa với Hoắc Lộc, rồi quay sang nghe cuộc gọi của phụ huynh.

“Thầy Bùi đúng không ạ, tôi là mẹ của em Lưu Thần Hi,” Phụ huynh này nói chuyện rất nhanh, “Hình như gần đây thành tích môn tiếng Anh của con tôi không tốt, lúc trước tôi đã từng gọi điện thoại cho thầy rồi, thầy có còn nhớ không?”

Bùi Chước “vâng” một tiếng, mở sổ tay công việc nghe chị ta nói tiếp.

Trong lòng phụ huynh lo lắng nhiều chuyện, nói ra rất dễ mất trọng điểm, cậu nghe một lúc lâu mà không tìm được cơ hội ngắt lời, tay cầm bút khoanh tròn hai vòng lên những việc chưa làm xong, tiếp tục nghe phụ huynh kia nói.

“Kiến thức căn bản của em ấy không vững, cần phải học thuộc từ mới nhiều hơn để mở rộng vốn từ vựng.”

“Chuyện này tôi biết chứ, nhưng vẫn phải nhờ thầy đôn đốc nó. Ở nhà tôi nói nó, nó chẳng chịu nghe, thực sự rất mệt mỏi, trước đây khi tôi còn đi học…”

A Mao thấy Bùi Chước ngồi ở phía xa mãi mà không thấy đứng dậy, nó vẫy đuôi ngậm chiếc lược đến gần tay cậu.

Bùi Chước cầm lược chải sống lưng cho nó, thỉnh thoảng lại giải thích mấy câu, nghe người bên kia điện thoại tiếp tục lớn giọng nói.

“Vậy phải nhờ cậy thầy Bùi rồi.” Người ta chẳng thèm hiểu lời dặn của cậu, tự nói cho mình nghe, “Thầy phải nhắc nhở nó nhiều hơn, không được thì đánh cho một trận!”

Chờ kết thúc cuộc gọi này, thêm một cuộc gọi nữa theo ngay sát nút.

“Thầy Bùi ạ.” Một học sinh ngập ngừng nói, “Có thể không ký tên vào bảng điểm thi lần này không ạ?”

Bùi Chước lắc lư cây lược, chú chó đốm tự giác lật sang mặt khác, ngẩng cao đầu cọ lòng bàn tay cậu.

“Mỗi lần bố em thấy em bị điểm kém thì lại phạt không cho ăn cơm hay quỳ bàn giặt trong nhà vệ sinh.” Học sinh kia sắp khóc đến nơi rồi, “Thủ trưởng Lục cũng nói chuyện với bố em mấy lần nhưng chẳng ích gì, thầy giúp em với được không?”

Bùi Chước thở dài: “Sau này trên lớp có gì không hiểu, kết thúc giờ học phải hỏi thầy ngay.”

“Lúc nào em cũng buồn ngủ, em xin lỗi thầy.” Cậu học trò kia cũng rất áy náy, “Cảm ơn thầy Bùi.”

Xử lý xong đống tin nhắn và điện thoại, còn chưa kịp nấu cơm thì trời đã tối.

Ngoài kia gió lạnh rít gào, đôi lúc gió lớn quá, cửa sổ cũng rung lên ầm ầm.

Bùi Chước tắm xong ra ngoài, nằm trên giường đọc wechat.

Lần trước Lục Lẫm nói chuyện với cậu là thứ Hai, sau đó là thứ Năm.

Dựa theo tiết tấu này, bây giờ phải đến lượt cậu chủ động.

Cơn buồn ngủ mơ màng dâng lên khiến mí mắt Bùi Chước trĩu nặng.

Cậu nằm trong ổ chăn trở mình một cái, lúc ngủ còn quên cả tắt màn hình điện thoại.

Thoáng cái đã đến thứ Hai.

Lục Lẫm đợi cả chiều ngày thứ Bảy, lại đợi cả chiều ngày Chủ Nhật, nhưng không đợi được Bùi Chước liên lạc với mình.

Trong lòng anh cảm thấy bất an.

Lục Lẫm là người rất cẩn thận, song phần lớn sự cẩn thận của anh đều có liên quan đến công việc, rất ít khi anh suy nghĩ trên phương diện bạn bè bình thường.

Anh nhớ Bùi Chước suýt nữa đã bị thương trong hội thao, đã hẹn thứ Bảy cùng nhau ăn cơm mà bản thân anh lại lỡ hẹn trước, anh cứ cảm thấy như mình đã làm sai chuyện gì.

Mua xong sách cũng chẳng có cơ hội giao lưu lấy một câu, chắc cậu ấy giận rồi.

Tiêu chuẩn mới về bài giảng được đưa ra, tổ Ngữ văn bận rộn quá nhiều việc, hơn nữa bài tập chất thành đống, chữa bài cũng phải mất nhiều thời gian.

Bây giờ mà đưa ra mấy câu giải thích này chẳng khác gì lấy cớ, chi bằng không giải thích thì hơn.

Buổi sáng không có tiết tiếng Anh, kết thúc tiết Ngữ văn là tới cuộc họp nghiên cứu giảng dạy, hết chuyện này đến chuyện khác, dường như làm mãi chẳng xong.

Tổ trưởng Bành là một bà lão tinh thần khỏe mạnh, vừa gõ màn hình vừa giảng cho bọn họ nghe trọng tâm giảng dạy, căn phòng họp thoang thoảng mùi giấy mốc.

Trong lúc ghi chép, thỉnh thoảng Lục Lẫm ngẩng đầu lên, phát hiện Hoắc Lộc mơ màng gật lên gật xuống, suýt nữa đã gục xuống bàn.

Ánh mắt anh tập trung lại, đầu bút dừng trên dòng tiếp theo mấy giây, song chẳng viết tiếp câu nào.

Anh không khỏi suy nghĩ đến quan hệ của hai người.

Có lẽ là bạn rất thân.

– Hiện tại mục tiêu giảng dạy mới là phát triển toàn diện, cần phải lấy học sinh làm gốc. – Tổ trưởng Bành lại cường điệu lần nữa – Trong quá trình giảng dạy cần liên hệ mật thiết với thực tế cuộc sống, không thể dạy mãi theo giáo án được.

Mọi người ngồi nghe mà ngủ gà ngủ gật, còn có giáo viên lén ăn bánh quy.

Tổ trưởng Bành coi như không nhìn thấy:

– Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, vẫn còn ba người nữa chưa gửi tài liệu cho tôi, phải nhanh lên đấy nhé.

Lục Lẫm thu dọn sách vở, ngẩng đầu lên phát hiện Bùi Chước đang đợi bên ngoài.

Hôm nay cậu mặc áo khoác màu xám bạc, cổ áo hơi cao, sợi tóc mềm mại bên vành tai rủ xuống cổ áo.

Ánh mắt hai người chạm nhau từ xa, tựa như đã trao đổi với nhau điều gì đó.

– Này, đừng đi vội, lần trước Lão Lục có nói tới hoạt động giảng dạy công khai, mọi người nghĩ sao? Đã thảo luận với nhau chưa?

Những người khác đã ôm tập tài liệu vào lòng rồi, đi được một nửa lại phải dừng bước báo cáo kết quả với tổ trưởng, mất thêm năm, sáu phút nữa.

Lục Lẫm phát hiện Bùi Chước vẫn còn đợi bên ngoài, anh không nhịn được nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trái tim anh nóng lên, muốn ra ngoài sớm để gặp Bùi Chước.

– Mọi người nói vậy là tôi yên tâm rồi. – Bà lão xua tay – Đi ăn thôi, trước thứ Năm tuần này nhớ phải gửi email cho tôi đấy.

Mọi người đồng loạt “vâng” một tiếng, mở cửa bước ra ngoài.

Hoắc Lộc đi đầu tiên, nhìn thấy Bùi Chước đang đợi mình, cô cười híp mắt bước đến gần:

– Đi ăn thôi.

Bùi Chước xoay người xuống dưới tầng cùng cô:

– Họp gì mà lâu vậy?

– Chị Bành còn việc quên chưa nói, lúc sắp tan rồi mới nói thêm mấy câu. – Hoắc Lộc thoải mái cùng cậu cất bước xuống cầu thang – Lát nữa ăn gì? Cơm trộn bát đá nhé?

– Có khá hơn được nữa không?

Lục Lẫm đi giữa đám người phía sau, cau mày rời mắt đi.

Hóa ra không phải đợi anh, là anh nghĩ nhiều rồi.

– Thầy Bùi có mắt nhìn thật đấy, còn rủ Hoắc Hoắc đáng yêu của chúng tôi đi ăn cơm nữa cơ à. – Có giáo viên đi đầu hứng thú hỏi – Không phải hai người đang yêu đấy chứ?

– Không thể nào. – Bùi Chước không dừng bước, cầm chìa khóa xe trong tay – Tôi đi trước nhé, gặp lại sau.

– Ok, bye.

Tháng mười hai không chỉ có gió lớn mà còn lạnh tới mức khiến đầu tai người ta đóng băng.

Học sinh ngồi trong phòng học ấm áp học tập thi cử, song lại uể oải tới mức chẳng có tinh thần.

Đã có điểm của kỳ thi giữa kỳ đợt này, tổng điểm bình quân của lớp xếp hạng hai, điểm bình quân môn tiếng Anh hạng nhất, nhưng học sinh Trương Lục đứng bét lớp chỉ thi được bốn mươi điểm, nhờ có hai học sinh thi được điểm tối đa mới miễn cưỡng kéo được lên.

Bố của Trương Lục là cậu của chủ nhiệm khóa, nói hết nước hết cái mới mời được mấy giáo viên của lớp 11-1 đi ăn bữa cơm. Ông tươi cười nhờ vả mấy giáo viên cố gắng đốc thúc con trai mình tiến bộ.

Nhà hàng chuyên phục vụ hải sản, phòng riêng đốt loại trầm đàn hương rẻ tiền.

– Nào, thầy cô qua đây ngồi cả đi ạ. – Ông Trương nhiệt tình nói – Mọi người có ăn được cay không? Mù tạc của quán này rất đặc biệt, lát nữa mọi người nếm thử nhé!

Bùi Chước hơi mệt, lúc ngồi xuống không chú ý vị trí, tình cờ lại ngồi ngay bên phải Lục Lẫm.

Lục Lẫm liếc mắt nhìn cậu một cái rồi tiếp tục nghe vợ chồng ông Trương kể chuyện của con trai mình.

Bây giờ cậu nhóc đang chơi bóng rổ trên sân thể dục với bạn bè, chẳng hề biết bố mẹ đã nói khô cả họng vì mình rồi.

– Thằng bé đang trong tuổi dậy thì, chúng tôi nói nhiều nó cũng không thích. – Bà Trương thở dài, đi vòng xung quanh rót rượu cho các giáo viên khác – Hôm nay làm phiền mọi người quá, nghe Lão Hồ nói gần đây mọi người rất bận.

Bùi Chước đi họp mấy ngày trời còn chưa được nghỉ ngơi tử tế, bây giờ ngửi thấy mùi đàn hương lại thấy buồn ngủ, cậu chỉ nghe bọn họ nói chuyện chứ không tham gia vào, thỉnh thoảng cũng gật đầu, không thể hiện quá nhiều.

Chờ mười món ăn lên đủ rồi, mọi người bắt đầu động đũa. Tất cả mọi người đều giúp đỡ trấn an tâm trạng lo lắng của đôi vợ chồng này.

Thấy Bùi Chước ăn rất ít, cuối cùng Lục Lẫm cũng lên tiếng hỏi:

– Thầy mệt à?

Bùi Chước nhấp một thìa nước canh, hạ giọng rất thấp:

– Ăn không quen.

Toàn là những món thịt thà dầu mỡ, rau xanh cũng xào dầu, cậu chỉ ăn mấy miếng cá hấp, coi như đến đây góp mặt cho vui.

Lục Lẫm nói mấy câu với ông Trương, làm như vô ý hỏi:

– Có mì canh suông không nhỉ?

– Có chứ, có chứ, hóa ra thầy Lục thích ăn mì canh suông hả? – Ông Trương vội gọi món – Cho thêm mấy bát mì canh suông nữa!

– Cho ít dầu thôi ạ. – Lục Lẫm nói với vẻ tự nhiên – Gần đây dạ dày tôi không được tốt lắm.

– Thầy Lục có ăn cháo không? – Ông Trương sợ rằng không quan tâm đến khẩu vị của chủ nhiệm lớp sẽ hỏng mất việc lớn – Nghe nói cháo cua của nhà hàng này rất tốt cho dạ dày, hay là chúng ta nếm thử chút nhé?

Lục Lẫm nhìn Bùi Chước:

– Muốn ăn cháo không?

– Mì canh suông là được rồi. – Bùi Chước nhìn anh – Cảm ơn thầy Lục.

Chẳng bao lâu, nhân viên phục vụ đã mang lên một bát mì sợi mảnh to.

Lục Lẫm đứng dậy múc cho Bùi Chước một bát nhỏ, nể mặt ông Trương nên cũng tự múc cho mình một phần chứ kỳ thực ăn không nhiều.

Bùi Chước đang buồn ngủ cho nên ăn rất chậm, trong lòng vẫn còn nhớ tới hơn bốn mươi bài kiểm tra chưa chấm xong trong văn phòng.

Ăn xong bữa cơm này thì cũng đến chín giờ tối rồi.

Mấy giáo viên đứng trước cửa tạm biệt hai vợ chồng, gió đêm rét buốt nên chẳng ai muốn đứng lâu.

Nơi này rất gần đường Cẩm Duyên, đi năm phút là có thể tới khu nhà.

Vốn dĩ Lục Lẫm không muốn nói nhiều với cậu, nhưng đi đến bên cửa, vẫn không nhịn được muốn đưa cậu về.

– Thầy Bùi bị ốm à? – Lục Lẫm hỏi – Để tôi đưa thầy về nhé?

Bùi Chước gật gật đầu.

Bây giờ cậu vừa buồn ngủ vừa lạnh, chỉ muốn về nhà tắm nước nóng rồi đi ngủ thôi.

Bài kiểm tra chưa chấm xong có thể kéo dài thêm một ngày nữa, cứ gắng gượng lại dễ làm sai.

Lục Lẫm đi phía trước chắn gió cho cậu, bước chân từ tốn không nhanh không chậm.

Bùi Chước quấn khăn quàng đi theo phía sau, vẫn cảm thấy lạnh.

Có chiếc xe rít gào phóng vụt qua đường, gió thổi cành bạch quả kêu lên rì rào.

Lục Lẫm đi được nửa đường, cuối cùng vẫn gọi cậu.

– Thầy Bùi.

Bùi Chước mơ màng “ừ” một tiếng.

Lục Lẫm dừng bước.

– Yêu đương trong trường không hay lắm đâu.

Kỳ thực Bùi Chước hoàn toàn không nghe rõ Lục Lẫm đang nói gì, cậu chỉ cúi đầu đi đường, không nhìn thấy người trước mặt đã dừng lại.

Lúc đâm vào lưng Lục Lẫm bước chân cậu mới loạng choạng, đầu óc chuyển động hỗn loạn, nhất thời đứng yên không nhúc nhích.

Lục Lẫm bị cậu đâm vào, ngoảnh lại nhìn mới thấy cậu đã quấn thêm mấy vòng khăn quàng lên cổ, bèn nhấc tay chỉnh viền khăn quàng cổ cho cậu, che lên đầu tai đỏ ửng vì lạnh.

Bùi Chước để mặc Lục Lẫm chạm vào má mình, ăn hết bát mì canh suông, cậu cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi:

– Thầy Lục vừa nói gì thế?

Ánh đèn đường vàng mờ vừa hay chiếu lên cơ thể hai người, giống như đèn soi trên sân khấu kịch.

– Thầy nên ngủ nhiều hơn, ốm thì nhớ phải uống thuốc. – Lục Lẫm chỉnh khăn quàng cổ xong, giọng nói bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

– Đi thôi, về nhà sớm nào.