Nước Hoa

Chương 8



Bùi Chước đã nghĩ ra tận mấy đáp án, nhưng ngại không dám hỏi rốt cuộc Lục Lẫm đã thu hồi tin nhắn gì.

Cậu ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, tay vẫn nắm chặt điện thoại.

Trong lúc ngủ, Bùi Chước mơ thấy Lục Lẫm ôm mình, cậu mơ màng tin là thật.

Lồng ngực người đàn ông rộng rãi ấm áp, loáng thoáng nghe thấy cả tiếng hít thở đều đều.

Thầy Lục, ôm em thêm nữa đi.

… Thích anh.

Khi mở mắt ra, Bùi Chước thấy mình ôm chăn hơi chặt, một lúc lâu sau mới định thần lại.

Hóa ra là nằm mơ.

Cậu đỡ trán ngồi dậy, gò má nóng lên.

Nghe thấy tiếng động, A Mao dùng mặt đụng mở cánh cửa phòng ngủ, gặm dây thừng chạy vào trong, vẫy đuôi ra vẻ chờ mong lắm.

– Được rồi, đợi một lát. – Bùi Chước vẫn còn chưa tỉnh hắn, dụi dụi mặt ấn vào wechat.

Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở tối ngày hôm qua.

[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn]

A Mao gâu một tiếng, quay đầu ngậm đĩa thức ăn đã liếm sạch vào trong phòng, móng vuốt giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng vang “cạch cạch”.

Thật sự là càng ngày càng giỏi.

– … Mày cầm về đi. – Bùi Chước trở mình xuống giường – Ra ngoài ban công đợi.

Trong lúc dẫn chó đi dạo cậu vẫn nhớ về giấc mơ kia.

Chạy hết hai vòng xung quanh khu nhà, tâm thái của cậu mới dần dần bình tĩnh lại.

Trong chuyện tán tỉnh thầy Lục, dù có động lòng đến mấy thì vẫn phải bình tĩnh.

Một khi mất bình tĩnh sẽ dễ đẩy mình vào bẫy, mất nhiều hơn được.

Nhưng vừa vào trường học, cậu đã mắc sai lầm.

Rõ ràng hôm nay có tiết tự học Ngữ văn buổi sớm, ấy vậy mà khi Bùi Chước đẩy cửa bước vào trong chợt phát hiện phòng học vô cùng im ắng, học sinh đang cắm đầu viết thơ cổ.

Đúng lúc này, tầm mắt cậu chạm vào người đàn ông đang im lặng trên bục giảng.

Lục Lẫm không nói câu nào, chỉ gật đầu, Bùi Chước cũng khẽ gật đầu chào lại, cầm sách tới hàng ghế sau.

Chờ ngồi xuống bên bàn rồi, cậu mới nhận ra tiết một, tiết hai đều là Ngữ văn, cậu không cần phải đợi ở đây.

Bùi Chước cúi đầu giả vờ sửa giáo án, trong lòng thầm nghĩ đúng là mình ngủ mụ đầu rồi.

Ngòi bút dừng trên từng dòng chữ tiếng Anh hồi lâu, cuối cùng chỉ thêm được dấu chấm.

Nếu như cậu thực sự được thầy Lục ôm một cái, sợ rằng chẳng thể giảng bài được cũng nên.

Cậu đấu tranh tư tưởng tận mười bốn phút, kết thúc tiết tự học bèn kiếm cớ dặn dò cán sự môn mấy câu, làm như vì chuyện này nên cậu mới vào trong phòng học, thuận tay nhận lấy xấp bài tập vừa thu hôm nay, rồi ra khỏi phòng học từ cửa sau.

Buổi sáng nay Lục Lẫm đều có tiết, buổi chiều phải tham gia thi cuộc thi khảo sát, cả ngày chẳng thấy xuất hiện.

Bùi Chước có cảm giác bất an.

Bản thân cậu ra vẻ bình tĩnh ung dung, đối phương cũng thờ ơ, dường như mọi chuyện đều đông cứng ở đây, không có lấy một dấu chấm.

Chờ khi sắp kết thúc tiết tự học buổi tối, Lục Lẫm mới xuất hiện bên cửa sổ.

Bùi Chước đang chiếu “Những người khốn khổ” cho học sinh xem, coi như bổ sung sau giờ học. Cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng xem phim một lát, bỗng cảm giác có ai đó đang nhìn mình bên ngoài cửa sổ.

Vừa quay đầu, đã nhìn thấy Lục Lẫm.

Ánh trăng dát một lớp màu xám bạc trên cây cầu Pulteney trong đêm khuya, tiếng ca như xa như gần trong gió.

Người đàn ông khẽ gật đầu, đôi mắt sáng như ngôi sao lạnh giữa đêm tối.

Thầy Lục… cố ý về gặp mình ư?

Bùi Chước sửng sốt, đang định đứng lên, nhưng lại nhìn thấy lớp trưởng chạy ra xuất hiện bên ngoài cửa sổ, đưa báo cáo và nhật ký vừa mới viết xong cho Lục Lẫm.

Hai người nói chuyện qua loa mấy câu.

Lục Lẫm lấy hai tờ đơn trong cặp đưa cho cô nhóc, liếc nhìn Bùi Chước một cái rồi xách cặp táp xoay người rời khỏi.

Hóa ra là có việc cần dặn dò, không phải tới thăm mình.

Bùi Chước ngồi về chỗ, cảm thấy mất mát, chống cằm tiếp tục xem phim.

Cậu không nhịn được ngồi phân tích đề bài hai cái gật đầu kia, nghĩ được một nửa bỗng cảm thấy do mình tự đa tình, bèn lắc đầu cười khổ.

Bộ phim điện ảnh chiếu được một nửa, tiếng chuông tự học buổi tối lại vang lên.

Cán sự lớp tự giác bước tới tắt máy tính đi, đèn trong căn phòng một lần nữa sáng lên.

Mọi người nhanh chóng thu dọn sách vở, đã có mấy học sinh lấy điện thoại ra, một tay nhắn tin một tay ôm xấp đề thi.

– Này, đừng đi vội. – Lớp trưởng cầm tờ giấy báo danh chạy tới bảng đen – Tuần sau sẽ diễn ra hội thao mùa thu, mọi người nhớ báo danh trước!

Trong lớp học dậy sóng ồn ào.

– Hai ngày đó đều không cần phải lên lớp đúng không?

– Lần này đừng bảo tao tham gia chạy hai nghìn mét đấy, không chạy, không chạy, không chạy.

Mọi người bàn luận ồn ào trong lớp học, Bùi Chước và cán sự môn một người ôm bài tập vào văn phòng, một người lái xe về nhà.

Trên đường đi, Bùi Chước chợt nhớ ra điều gì đó, nắm vô lăng thở dài một hơi.

Ngày mai ngày kia là cuối tuần, không gặp được thầy Lục nữa rồi.

… Hôm nay chẳng nói chuyện được với anh ấy, tiếc thật.

Hiếm khi mới thấy ông Bùi không cần phải đi công tác vào dịp cuối tuần, buổi tối ngày thứ 6, ông nhắn trong nhóm đòi gói sủi cảo.

Hai anh em Bùi Chước vâng dạ như dỗ dành trẻ con, ngay sau đó trong nhóm chung lại thêm bốn thanh tin nhắn âm thanh dài ngắn không đồng đều.

Bùi Chước mở loa điện thoại, vừa nghe bố mình lảm nhảm chuyện đầu tư cổ phiếu vào công ty nào bị lỗ vốn rồi, vừa cắt móng cho A Mao.

Chú chó đốm không phối hợp lắm, lúc thì liếm tay cậu, lúc thì nghiêng đầu cọ tới lui.

“Sau đó mấy người Lão Hồ nói, ngày xưa đáng lẽ ra bố nên mua cổ phiếu của Shenk theo bọn họ.” Ông Bùi cầm điện thoại, nói tới độ nước miếng văng tứ tung, “Bố mua công ty ấy không phải vì chú Trương của con sao, đâu ngờ sẽ thành ra thế này.”

“Bíp” một tiếng, tin nhắn âm thanh kết thúc, tiếp tục truyền tới giọng nói lười biếng của Hoắc Lộc: “Bố, mấy câu này bố giữ lại để càm ràm với mấy người trên bàn rượu đi, chúng ta có thể nói chuyện gì khác không.”

“Sáng sớm mai qua đây, giúp mẹ con pha bột, gói sủi cảo xong sớm còn ăn.” Ông Bùi nghĩ ngợi rồi gửi thêm một tin nữa: “Anh con ở trường sao rồi? Quan hệ với đồng nghiệp vẫn tốt chứ?”

Bùi Chước đặt bấm móng tay vào trong ngăn kéo, dùng khăn ướt lau sạch cả tay mình và chân chú chó, rồi mới cầm điện thoại lên nói: “Tốt lắm ạ, con đã quen rồi.”

Sáng hôm sau gặp mặt, Hoắc Lộc xách theo một túi đuôi lợn kho, Bùi Chước tặng bà Hoắc một bó lay ơn tươi rực rỡ.

Hai người vừa vặn chạm mặt nhau trước thang máy. Hoắc Lộc cười híp mắt:

– Anh, cái cây trên núi cao đó đã bắt đầu theo đuổi anh chưa?

Bùi Chước thuận tay xách túi luôn cho cô:

– Em đoán xem.

Ông Bùi đã bắt đầu bận rộn làm việc bên bàn ăn rồi, chóp mũi còn dính cả bột mì. Nhìn thấy hai đứa con lần lượt vào cửa, ông cầm chày cán bột gõ gõ bàn:

– Rửa tay đi, đĩa hoa quả bố vừa mới bổ xong, ăn nhanh lên.

– Bố, con mang đuôi lợn kho cho bố này.

– Tai heo thì sao?

– Quán bán hết rồi.

– Ông ăn ít thôi. – Bà Hoắc lườm ông một cái – Đã máu nhiễm mỡ rồi còn không nhịn ăn nổi.

Ông Bùi cười hì hì:

– Con gái thương tôi, tôi cũng chịu.

Bùi Chước rửa tay sạch sẽ, ngồi bên bàn giúp việc bóc tỏi.

Cậu khá vụng, học gấp hạc giấy lâu rồi nhưng một thời gian sau là quên hết sạch, lúc trước cũng từng thử gói sủi cảo mấy lần, cái nào cái nấy chẳng khác gì hoành thánh.

Hoắc Lộc vừa ngồi xuống, ngay tức thì mở dây chuyền sản xuất trên bàn ăn, nặn nhân gói bánh nhanh nhẹn lưu loát, còn có thời gian nói chuyện với Bùi Chước.

– Nghe nói thầy cô cũng phải tham gia hội thao.

– Thôi bỏ đi. – Bùi Chước nhướng mày nhìn cô – Chuyện này cứ để cho thầy Hoàng làm, anh đưa nước là được rồi.

– Trong cuộc họp chủ nhiệm khóa đã nói rồi kia mà? – Hoắc Lộc ngồi thẳng trên ghế, tay gói bánh thoăn thoắt – Tăng cường thể chất là trách nhiệm của mọi người, lười biếng nhàn hạ phải bị điểm danh phê bình.

– Mấy năm con chẳng đến phòng tập lần nào, sợ lộ điểm yếu chứ gì? – Ông Bùi hóng chuyện đổ thêm dầu vào lửa – Như vậy phải trừ bao nhiêu tiền thưởng đây?

– Tối qua con đã báo danh rồi. – Hoắc Lộc thản nhiên nói – Đá cầu, con có thể đá liền một lúc chín mươi tám quả, không có gì phải sợ.

Bùi Chước chớp chớp mắt:

– Thực sự báo danh rồi hả?

– Mỗi người ít nhất một hạng mục. – Hoắc Lộc ra vẻ đồng tình – Chắc là anh chạy không thẳng nổi mấy người kia đâu, lần trước thầy Từ chạy đỉnh lắm, mồ hôi ướt đầm cả ngực lẫn lưng áo ba lỗ.

Bùi Chước đưa tỏi cho bà Hoắc, lau tay rồi gửi tin nhắn cho Lục Lẫm.

Hoắc Lộc ghé lại nhìn:

– Anh Bùi của em không định đăng ký đẩy tạ ấy chứ?

– Tham gia vào một hạng mục đoàn thể cho có là được rồi. – Bùi Chước đặt điện thoại sang một bên, cũng xoa một ít bột mì lên tay, nhón lấy một miếng vỏ sủi cảo.

Ông Bùi và và Hoắc đồng thời dừng động tác, đồng thời quay sang nhìn tay anh.

Bùi Chước hơi giận:

– Mọi người cứ làm việc của mọi người đi.

– Không bận, không bận. – Ông Bùi lắc đầu – Con cứ gói đi, bố với dì chỉ nhìn thôi.

Bùi Chước thầm nghĩ sau khi gói hàng tháp Eiffel đến, cậu đọc thuyết minh cũng thấy không hiểu lắm, dù sao cũng phải luyện tập trước một chút. Cậu múc một thìa nhân thịt lợn cải thảo nhồi vào trong vỏ.

– Nhiều rồi. – Hoắc Lộc lắc đầu – Anh nhét ít thôi, lát nữa nấu sẽ vỡ ra đầy nồi mất.

Bùi Chước gạt lại một ít, ông Bùi lắc đầu:

– Như thế này thì ít quá, toàn vỏ thì ăn kiểu gì.

– Đừng có đánh vào sự tích cực của người ta. – Bà Hoắc cúi người, bắt tay dạy cậu – Bỏ từng này thôi, sau đó bóp thế này, ấn vào trong… đúng, như vậy.

Bùi Chước làm thủ công như trẻ con ở trường mẫu giáo, trước tiên là học theo bà Hoắc gói ra hình ra dáng, sau đó mơ hồ thầm cảm thấy thuận tay rồi, bèn cầm một miếng vỏ lên gói một cái nữa.

Hoắc Lộc nhìn viên xíu mại hình thù chẳng ra đâu vào đâu, chậc một tiếng:

– Đây chính là tay nghề trời sinh.

Đang lúc trò chuyện, điện thoại của Bùi Chước lại sáng lên.

Lục Lẫm trả lời “Được”, sắp xếp cho cậu vào hạng mục kéo co, việc nhẹ đơn giản, cũng dễ dàng báo cáo kết quả.

Bùi Chước nhìn thấy anh nhắn tin cho mình, ánh mắt đong đầy ý cười, lau tay chụp một tấm sủi cảo trong đĩa gửi sang cho Lục Lẫm.

Sủi cảo nõn nà xinh đẹp đến từng nếp gấp.

Lục Lẫm trả lời rất nhanh.

[Tay nghề của thầy Bùi được đấy.]

Hoắc Lộc bật cười một tiếng:

– Anh, anh đang mượn hoa hiến cây đấy à.

Ông Bùi vẫn còn đang ngồi khuấy một chậu nhân sủi cảo khác:

– Cây gì?

– Cây hoa đào. – Bùi Chước buông điện thoại xuống, chậm chạp thở ra một hơi.

– Mùa xuân hẵng còn dài, chỉ đợi ngày hoa nở.